Người Tạ gia biết hôm nay gia chủ sẽ trở về, nhưng không rõ thời gian cụ thể, nên từ sáng sớm cả nhà đã đứng đợi ngoài cửa lớn, nhón chân mong ngóng.
Khi mặt trời dần dần lên cao, tiết trời mùa hạ nóng nực khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu, tên sai vặt được phái đi canh giữ ngoài cửa thành chưa thấy người đã nghe tiếng la hét vọng đến trước.
“Thừa tướng đại nhân đã trở lại!” Tức thì một tiếng hô kinh động ngàn tầng sóng, mọi người lập tức cúi đầu chỉnh lại y phục, điều chỉnh sắc mặt, nặn ra nụ cười.
Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy một chiếc xe ngựa kiểu cổ, nặng nề, lọc cọc lăn bánh dừng lại trước Tạ phủ có bảng hiệu mạ vàng, vừa ngừng lại, nam nhân trẻ tuổi bên trái đã tươi cười bước tới: “Đại ca, cuối cùng huynh cũng trở về rồi, huynh không biết mấy ngày huynh vắng nhà, nương cứ lải nhải mãi, mà đối tượng thì chỉ có mình đệ thôi.”
Tạ mẫu sinh được hai trai một gái, con thứ là Tạ Duẫn làm Ngũ phẩm Lang trung ở Hộ Bộ, lấy ái nữ của Thị lang Binh Bộ làm thê tử, hiện đã có hai con gái một con trai. Trưởng tử là Tạ Quân làm thừa tướng đương triều, đồng thời cũng là tộc trưởng của cả Tạ gia, trưởng nữ là Tạ Uyển Nhi, thứ nữ là Tạ Kiểu Nguyệt, hiện cả hai vẫn chưa gả đi, vẫn còn trong tuổi xem mắt lựa chồng.
Tạ Duẫn từ nhỏ đã sùng bái đại ca, người còn chưa xuống xe ngựa mà hắn đã từ xa thao thao bất tuyệt về nỗi nhớ nhung: “Đại ca lần này đi cũng gần ba tháng rồi, chẳng viết lấy một lá thư về nhà, làm đệ nhớ đến phát cuồng.”
Thê tử của Tạ Duẫn – Lục Mạn nghe chồng nói thì khẽ cười nhạo: “Nếu đại bá thực sự có viết thư về, chỉ sợ chàng đến dũng khí mở ra cũng không có.”
“Không thể nói vậy được, đại ca ta từ nhỏ đã đối xử với ta tốt nhất, sao ta lại không dám mở chứ.”
“Thôi thôi, hai người đừng cãi nữa.” Tạ mẫu đi lên, nhìn đứa con cả vẫn chưa xuống xe thì không khỏi có chút lo lắng. Bỗng rèm xe vén lên, là một đầu ngón tay trắng trẻo tinh tế, vừa mềm mại vừa sạch sẽ.
Sau đó là một nữ nhân được một nha hoàn dìu xuống xe ngựa. Nữ nhân ấy đầu đội mũ có rèm, nhưng từ những đường nét lờ mờ vẫn có thể nhận ra là một mỹ nhân.
Không thấy đại ca đâu, Tạ Duẫn liếc mắt nhìn nữ nhân ấy một cái, lại nhìn về phía Bạch Giản – người cùng đi hộ tống nàng trở về, con ngươi liền trừng to, đến nói cũng lắp bắp: “Bạch đại nhân, vị này là…?”
Hắn theo bản năng muốn hỏi có phải là nữ nhân của đại ca hay không, nhưng ngay lập tức tự mình phủ nhận. Đại ca hắn là người đến công chúa cũng có thể lạnh lùng cự tuyệt, lãnh khốc vô tình, làm sao lại có thể dẫn theo nữ nhân trở về? Chắc chắn chỉ là tiện tay giúp đỡ đưa một vị muội muội của quan viên nào đó về thôi.
Nếu thật sự là nữ nhân của đại ca, thì tại sao đại ca lại không đi cùng? Rõ ràng là có ý tránh né.
Bạch Giản giữ nguyên nụ cười thường trực, giới thiệu: “Đây là người được quan viên phía dưới dâng lên, hiện đang lưu lại bên cạnh đại nhân, gọi là Ngọc phu nhân.”
Chỉ vỏn vẹn hai câu đã như gió lớn nổi lên giữa Tạ phủ và khắp giới quyền quý kinh thành. Ai nấy đều tò mò không biết mỹ nhân này phải đẹp đến cỡ nào – nghiêng nước nghiêng thành, cá lặn chim sa – mới có thể lọt được vào mắt Tạ thừa tướng. Phải biết rằng từ trước đến nay, không biết bao nhiêu nhà quyền quý muốn đưa mỹ nhân vào phủ hắn, kết quả đều bị từ chối.
Còn không biết có bao nhiêu người tò mò muốn xem dung nhan thật sự của Ngọc Hà, nhưng sau khi nàng vào phủ Tạ lại chẳng ai sắp xếp sân cư trú cho nàng, mà là mấy bà ma ma đến xét nét đủ điều.
Một ma ma mặt lạnh cầm chiếc quạt tre, ra lệnh: “Há miệng.”
Sau đó rút ra một nhành trúc, lật áo trong của nàng lên mà từng tấc từng tấc kiểm tra thân thể, còn lẩm bẩm: “Dáng người cũng được đấy, chỉ tiếc là hơi lớn tuổi rồi.”
Lúc này Ngọc Hà chẳng khác gì một con gà con vịt đang bị người ta chọn lựa ở chợ, đến nửa phần tự tôn cũng không còn.
Nàng muốn phản kháng, nhưng nàng có tư cách gì để phản kháng? Ở cái phủ tướng rộng lớn này, nàng thậm chí không bằng một chậu hoa quý giá.
Hào môn đại tộc, mạng người nhẹ như cỏ rác.
Sau khi bị ma ma do chính phu nhân phái đến kiểm tra xong, người ta mới vênh mặt ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ của kẻ trên ban ơn:
“Ngươi đã may mắn được hầu hạ đại nhân, thì nên hiểu phủ tướng không giống với bên ngoài. Tốt nhất là nên thu lại hết mấy trò lả lơi thấp hèn trước kia, tránh gây hại cho thân thể của gia.”
“Th·iếp thất mỗi ngày trước hừng đông đều phải đến viện của phu nhân thỉnh an sớm tối, phải giặt quần áo, nấu ăn cho phu nhân.
Nếu sau này gia ngủ lại trong viện phu nhân, thì ngươi – thân là th·iếp thất – phải quỳ hầu bên ngoài, được gọi mới được vào. Dù phu nhân có nói sai gì, thì ngươi cũng phải nhận sai, nghe rõ chưa?”
Liễu Nhi tức đến rơi nước mắt, thấy bất bình thay nàng: “Ngọc phu nhân, bọn họ thật quá đáng, dù gì người cũng là nữ nhân của đại nhân mà, sao họ có thể đối xử với người như vậy được?”
Những quy củ hà khắc ấy chẳng khác nào không coi th·iếp thất là người. Dù là súc sinh cũng còn có thời gian nghỉ ngơi, huống chi là một th·iếp thất trong hào môn đại tộc.
Ngọc Hà thắt lại từng nút dây lưng, gương mặt nở nụ cười châm chọc: “Chỉ là một nô bộc làm ấm giường thôi mà. Giờ ngươi phải sửa miệng gọi ta là ‘di nương’ mới đúng.”
Liễu Nhi đỏ mũi lắc đầu, định phủ nhận. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng xen lẫn chế giễu của Ngọc Hà, nước mắt nàng ấy chỉ biết lăn dài theo má.
Tạ Quân sau khi vào thành cũng không về phủ ngay, mà vào cung, trình sổ con ghi lại vụ án bị vùi lấp, trắng xoá như tuyết.
Tân đế đăng cơ chưa đầy ba năm vốn từng là học trò của hắn, quan hệ giữa hai người vừa giống như thầy trò lại như bằng hữu.
Sau khi nhìn lướt qua tấu chương, Hoàng đế từ phía sau ngự án ngẩng đầu, vẻ mặt đầy trêu chọc: “Trẫm nghe nói lần này lão sư trở về mang theo một nữ nhân. Trẫm nhớ quốc sư từng nói, rằng lão sư sẽ vì một nữ tử mà từ hoàng tuyền đến bích lạc, chỉ vì cầu nàng ngoái đầu nhìn lại một lần, sắc lệnh trí hôn, sắc thụ hồn cùng.”
*Có nghĩa là: Hoàng đế không chỉ ban hôn cho hai người mà còn ban chỉ cho họ được kết hồn, sống chết bên nhau, linh hồn tương hợp, phu thê trọn đời trọn kiếp. Nó vừa là ân sủng to lớn, vừa mang hàm ý thần thánh hoá mối tình đó, khiến cả triều không ai dám coi thường.
Lão sư của hắn từ nhỏ đến lớn đối với mọi chuyện đều biểu hiện bình tĩnh, hỉ nộ không lộ, yêu ghét không nói. Chính vì thế mà hắn càng tò mò, muốn biết bộ dạng điên cuồng vì một nữ nhân của lão sư sẽ như thế nào.
Tạ Quân đối với sấm ngôn của quốc sư không cho là đúng, trên mặt chỉ là một mảnh lạnh lùng nhạt nhẽo:
“Bệ hạ, bất quá là một nữ nhân mà thôi.”
Vuốt cằm, Yến đế khẽ lắc đầu cảm thán: “Tuy rằng là một nữ nhân, nhưng lão sư chẳng lẽ quên mất đạo lý từng dạy trẫm sao? Kiến càng tuy nhỏ, cũng có thể đục ruỗng cả cái cây. Cho dù là một hòn đá nhỏ không đáng để mắt tới, cũng có thể ảnh hưởng đến hướng đi của toàn bộ sự kiện.”
Khịt mũi khinh thường, ánh mắt Tạ Quân vẫn lạnh nhạt: “Thần tự thấy mình sẽ không vì một nữ nhân mà trở thành người trong miệng quốc sư nói..”
Cả cuộc đời hắn, sẽ không vì một nữ nhân mà mất đi lý trí, càng không làm rối loạn tiết tấu đã định sẵn, lại càng không trở thành người nam nhân khiến người ta vừa đau lòng vừa chế giễu như lời quốc sư kia.
Yến đế chẳng để ý, còn quay sang vị nam nhân mặc đạo bào bên cạnh làm mặt quỷ, cười đùa nói:
“Quốc sư, ngươi nói xem, cuối cùng vị thừa tướng đại nhân của chúng ta có nghiệm chứng lời sấm ngôn của ngươi hay không đây?”
Vị nam nhân được tôn xưng là quốc sư chỉ trầm mặc.
Mà trầm mặc, đôi khi chính là đáp án tốt nhất.
Tạ Quân rời khỏi hoàng cung, trở lại Tạ phủ thì mặt trời đã lặn sau Tây Sơn. Một tầng mỏng của tử kim và lam sắc đan xen nhau ở nơi chân núi, bởi vậy mà tranh sáng tranh tối không dứt.
Quản gia không biết phải an trí vị Ngọc phu nhân kia thế nào, đành thản nhiên thừa nhận bất lực mà tới thỉnh giáo: “Ngọc di nương thân phận đặc thù, tiểu nhân thật sự không biết nên an bài ở nơi nào, hiện tại cũng chưa sắp xếp xong chỗ ở cho Ngọc di nương.”
Ông ta không rõ thái độ của đại nhân đối với vị Ngọc di nương kia ra sao, tự nhiên không dám tùy tiện sắp xếp gần hay xa.
Tạ Quân rũ mắt, hàng mi dài che khuất thần sắc, trong đầu lại hiện lên những lời hoàng đế từng nói, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hắn sao có thể giống những nam nhân tầm thường ngoài kia, vì một nữ nhân mà quỳ gối khom lưng, cầu xin nàng quay đầu?
Giống như hắn đã nói, bất quá là một nữ nhân thôi.
Bàn tay nhẹ nhàng v.uốt ve chiếc ngọc ban chỉ nơi ngón tay, giọng nói thanh lãnh như tuyết đè trên rừng tùng:
“Chọn một viện yên tĩnh, an trí nàng là được.”
Tuy rằng đại nhân nói vậy, nhưng quản gia vẫn cẩn thận chọn một tiểu viện yên tĩnh, tao nhã, cách chính viện không quá xa cũng không quá gần.
Quản sự cười cung kính, đón người vào trong viện:
“Ngọc di nương, về sau nơi này chính là chỗ ở của ngài. Nếu có yêu cầu gì, chỉ cần phân phó nha hoàn, hoặc sai người tới tìm lão nô là được.”
Đối diện với ánh mắt tò mò không giấu nổi của Liễu Nhi, Ngọc Hà chỉ khẽ rũ mắt, lễ độ đáp lời:
“Hôm nay làm phiền quản sự rồi.”
“Không phiền không phiền. Trời đã khuya, Ngọc di nương đi đường vất vả cả ngày, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút cho tốt.”
Chờ đến khi quản sự đi xa, Liễu Nhi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, kích động đến mức hai má ửng đỏ:
“Di nương! Nô tỳ trước đó còn đoán thân phận của gia nhất định không tầm thường, ai mà ngờ được, cư nhiên lại là vị Tạ thị thượng thư đại nhân kia! Chính là cái người khiến trăm dặm đổ phố—Tạ thừa tướng đó ạ!”
Tạ thị thượng thư, trăm dặm đổ phố.
Điển cố này, khi còn ở Thanh Hà trấn, Ngọc Hà từng nghe qua. Đó là khi hắn còn trẻ, một lần dạo phố khiến cả kinh thành xôn xao, tin tức truyền khắp nơi, dẫn đến trăm dặm ngõ hẻm đều bị dân chúng chen lấn vây quanh chỉ để nhìn một cái.
Nghe nói hôm đó còn phải điều động cả Binh bộ và Ngự lâm quân ra trấn giữ trị an, mới không xảy ra giẫm đạp hỗn loạn.
Liễu Nhi không ngờ di nương lại được thừa tướng coi trọng, nhưng sau khi phấn khích qua đi thì lòng lại sinh bất an:
“Di nương, ngài nói xem, đêm nay đại nhân có tới viện của ngài nghỉ lại không?”
Nếu đêm đầu tiên di nương đến, đại nhân lại không cho gọi di nương thị tẩm, rơi vào mắt đám nô bộc Tạ phủ luôn chó nhìn người thấp, nhất định sẽ cho rằng di nương không được sủng ái, từ đó ngoài mặt thì kính trọng nhưng trong lòng xem thường, xu nịnh kẻ trên dẫm đạp kẻ dưới, vậy thì biết làm sao?
“Ta thì ngược lại hy vọng hắn không đến.”
Nếu có thể có thời hạn, nàng hy vọng là… cả đời.
Khi Liễu Nhi mang đầy lo lắng đi đi lại lại trong phòng, ngón tay cắn đến đỏ ửng, thì Phương ma ma đã đẩy cửa bước vào, trên mặt tràn đầy ý cười:
“Ngọc di nương, đại nhân gọi ngài đến Tùng Thanh các hầu hạ, lão bà tử liền biết, di nương ở trong lòng đại nhân tất nhiên là không giống người thường.”
Lúc này Phương ma ma hoàn toàn thay đổi bộ mặt chua ngoa khắc nghiệt trước kia, chỉ mong nàng được đại nhân yêu thích, bản thân thân là bà tử hầu hạ bên người, cũng được nước lên thì thuyền lên.
“Phương ma ma, lời đó… thật sao?”
Che miệng lại, Liễu Nhi kinh ngạc đến mức hai mắt trừng lớn, suýt nữa cho rằng mình nghe lầm.
Phương ma ma lườm nha hoàn vụng về này một cái:
“Ngươi còn không mau giúp di nương rửa mặt chải đầu trang điểm, đừng để đại nhân phải sốt ruột chờ.”
“Không cần, cứ đi thẳng là được rồi.”
Ngọc Hà đưa tay ngăn lại động tác muốn chải đầu lại của Liễu Nhi.
Nàng không cho rằng, đối với một kẻ như hắn, bản thân cần phải tắm gội sạch sẽ dâng hương cúng tế.
Hắn… cũng xứng sao?
Phương ma ma nhìn y phục trên người nàng: áo váy liên văn giao lãnh màu lục vàng phối trúc hoàng, lưng váy lụa trắng dài đến mắt cá, khéo léo tôn lên eo nhỏ mềm mại. Tuy trên mặt không chút phấn son, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp của thanh thủy xuất phù dung.
“Được rồi, di nương đi theo ta là được.”
“Cả Thịnh Kinh không biết bao nhiêu người muốn gả cho đại nhân, dù chỉ làm thiếp cũng như cá diếc vượt sông. Di nương được đại nhân coi trọng, quả thực là vận may lớn. Lúc này nên lấy việc hầu hạ đại nhân làm trọng, sớm sinh hạ hài tử mới là điều quan trọng nhất. Chỉ cần sinh được một tiểu công tử, tương lai tất sẽ mẫu bằng tử quý.”
Phương ma ma biết, chỉ cần không ngu dốt thì ai cũng hiểu được đạo lý này, nhưng nàng vẫn muốn nhắc khéo vài câu.
Hàng mi dài rũ xuống, Ngọc Hà đối với sự ân cần tự cho là đúng của Phương ma ma chỉ cảm thấy chán ghét trong lòng, đầu ngón tay vô thức đặt lên bụng, khẽ vuốt.
Hài tử sao…
Cả đời này nàng cũng tuyệt đối sẽ không sinh cho người đó một đứa con.
Chỉ là nghĩ đến dược thảo mang theo khi trước đã dùng gần hết, nàng liền muốn nhân cơ hội tìm thêm một ít mới được.
Nếu không lỡ như có thai…
Nghĩ đến đây, toàn thân Ngọc Hà liền run lên, không thể kiềm chế.
Đi qua một vườn cây rậm rạp um tùm, Ngọc Hà bước chân khựng lại, giọng mang theo vài phần cảm thán:
“Vườn này cũng thật lớn.”
Phương ma ma cười đáp:
“Trong phủ thế này có đến không dưới ba cái vườn như vậy. Đợi hôm nào di nương rảnh rỗi, lão nô liền dẫn phu nhân đi dạo một lượt Tạ phủ.”
Cũng là để nàng hiểu rõ, vận may lần này của nàng lớn cỡ nào, đã bước vào một căn nhà đỉnh đỉnh phú quý, phải biết tranh thủ cơ hội này, khơi dậy lòng hiếu thắng cùng quyết tâm tranh sủng.
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến gần Tùng Thanh các.
Phương ma ma không đi vào, chỉ dẫn theo đèn lồng đứng chờ ngoài cửa:
“Di nương, đại nhân đang ở bên trong, ngài tự vào là được.”
Gác cửa là một người mặc áo xanh, cung kính làm tư thế mời:
“Di nương đã tới, xin mời vào.”
Trong viện yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng gió đêm lướt qua rặng trúc rì rào, nếu không phải phòng trong còn sáng đèn, sợ rằng kẻ qua đường sẽ tưởng chủ nhân đã ngủ.
Ngọc Hà vừa bước đến trước cửa khắc hoa bằng ngọc, liền nghe bên trong truyền ra một giọng nói thanh lạnh như ngọc vỡ:
“Đã tới, sao còn không vào?”
Dù cho trong phòng thực sự là sài lang hổ báo, Ngọc Hà cũng chỉ cắn chặt môi đỏ, kéo căng da đầu mà bước vào.
Huống hồ người kia chính là gọi nàng đến, chẳng phải để làm chuyện đó sao?
Đã đến nước này rồi, còn thiếu khâu nào nữa đâu.
Nàng hít sâu một hơi, ép mình bình ổn sự ghê tởm và căm chán trong lòng, lại một lần nữa trở về với dáng vẻ thanh lãnh điềm tĩnh kia.
Kinh thành tuy đã vào thu, nhưng ban đêm vẫn oi bức vô cùng. Ngọc Hà đi bên ngoài một lúc, nhiệt ý đầy mình, vừa bước vào trong đã cảm thấy từng cơn lạnh lẽo sảng khoái vây lấy.
Nàng rũ đầu xuống, cố gắng thu mình lại, để bản thân hòa làm một với bàn ghế, bình hoa, đồ vật trong phòng, như thể nàng chỉ là một phần của cảnh trí, không tồn tại chút nào trong mắt người khác.
Tạ Quân đang bận rộn xử lý tấu sớ trên bàn, khẽ ngẩng đầu lên.
“Lại đây.”
Thấy nàng vẫn đứng yên bất động, khóe môi hắn cong lên một nét cười như có như không. “Sợ?”
Ngọc Hà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, hàng mi dài rũ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt. “Thiếp thân không dám.”
Tạ Quân không để ý đến nàng, chỉ tiện tay chỉ về phía án kỷ bên cạnh. “Ta còn có việc cần xử lý, nàng cứ ngồi xuống trước.”
Ngọc Hà gật đầu, lui về phía sau, ngồi xuống chiếc trường kỷ bên cạnh. Khi vừa an vị, nàng phát hiện trong tầm tay có một quyển sách. Theo lý mà nói, nàng chỉ cần ngồi im là được, không nên nhìn ngang ngó dọc, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà dừng lại trên bìa sách.
Đó là một quyển y thư. Với một đại phu mà nói, nhìn thấy một quyển y thư hiếm có thất truyền, làm sao có thể làm ngơ như không thấy?
Tạ Quân liếc mắt nhìn bộ dạng muốn xem nhưng không dám của nàng, bật cười. “Quyển sách đó là chuẩn bị cho nàng, ta nghĩ nàng sẽ thích.”
Hắn cười như không cười, nói tiếp: “nàng đừng nói không nhận, ta chưa bao giờ có chuyện tặng lễ vật mà thu hồi lại.”
Ngọc Hà siết chặt ngón tay, nhẹ giọng đáp: “Thiếp thân đa tạ gia.”
Nàng lật vài tờ, càng xem càng vui sướng, bởi vì đây chính là "Thiên Kim Cánh Phương", quyển y thư đại danh đỉnh đỉnh, đã thất truyền từ lâu! Giờ phút này, nàng chẳng khác gì một miếng bọt biển khô cằn đột ngột gặp mưa, không chờ nổi mà hấp thu từng câu chữ trong sách.
Nàng cẩn thận nâng quyển y thư, yêu thích không buông tay, đến mức không biết khi nào Tạ Quân đã dừng lại việc phê duyệt sổ sách.
Đến khi một bàn tay thon dài, mang theo vết chai mỏng, bất ngờ rút quyển sách khỏi tay nàng, nàng ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm đầy ý cười.
“Hửm? Thích lắm sao?”
“Đương nhiên là thích.” Đối với nàng mà nói, được nhìn thấy quyển y thư này đã là may mắn vô cùng, làm sao có thể không vui, không mừng? Ngoài người đã đưa quyển sách này cho nàng, mọi thứ còn lại trong phòng đều trở nên mờ nhạt.
“Sớm biết nàng thích như vậy, ta đã chuẩn bị thêm vài quyển nữa.”
Tạ Quân cúi xuống, ánh mắt quan sát nàng từ trên cao. Lòng bàn tay hắn khẽ lướt qua khuôn mặt nàng—một khuôn mặt không thể gọi là tuyệt mỹ, dáng người cũng chỉ bình thường, tính tình thì lạnh lùng đến mức chẳng có lấy một chút dịu dàng.
Nghĩ đến lời của quốc sư, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
Hắn… sao có thể bởi vì một nữ nhân như vậy mà trở nên mê muội?
Nhưng nếu nàng vẫn luôn biết điều như thế này, hắn cũng không ngại ban cho nàng một hài tử. Dù sau này hắn có cưới chính thê, thì bên người vẫn có thể giữ lại vị trí của nàng.
Hắn thu lại suy nghĩ khác thường trong lòng, buông tay khỏi khuôn mặt nàng, phất tay áo trở lại ngồi xuống trước bàn. “Biết mài mực không?”
Ngọc Hà cắn răng nhịn xuống cơn ghê tởm đang cuộn trào trong lòng. Nếu không phải đang ở trước mặt hắn, nàng nhất định sẽ lập tức lấy nước sạch rửa đến tróc da chỗ hắn vừa chạm vào. Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể nhẹ giọng đáp: “Biết một chút.”
“Ừ.”
Sau đó, căn phòng lâm vào một khoảng trầm mặc yên tĩnh.
Lúc này, Ngọc Hà mới nhận ra hắn chỉ gọi nàng tới để mài mực.
Không hiểu sao, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ánh nến lay động, mùi mực hòa vào không khí. Cả hai người trong phòng đều không phát hiện ra, đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà họ có thể bình yên ở bên nhau.