Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 33

  
Ngọc Hà bị gọi vào Tùng Thanh Các qua đêm. Dù rằng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đủ để khiến cả Tướng phủ như bị cơn gió lạnh đầu đông quét qua.

Ngoài sự hâm mộ ra, chỉ còn lại những ánh mắt ghen ghét đến mức hận không thể thay thế nàng.

Nếu Ngọc Hà nghe được những tiếng lòng đố kỵ ấy, nàng nhất định sẽ bật cười không dứt trong lòng.

Giáp chi mật đường, Ất chi thạch tín. (Trước mặt là đường mật, sau lưng lại là thạch tín.)

Màn sương sớm dày đặc giữa dãy núi dần tan, nơi chân trời xám than kéo dài đến vô tận.

Tạ Quân vừa đặt bút xuống, ánh mắt vô thức quét đến trước mặt nàng—một vệt xanh nhạt chợt hiện lên.

Đó là một màu sắc đột ngột, khác lạ, nhưng lại một lần nữa lặng lẽ xuất hiện trong tâm trí hắn.

Yết hầu hắn khẽ lăn nhẹ, dường như có chút không thoải mái.

“Tối qua vất vả cho nàng rồi.” Giọng hắn nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì. “Ban ngày cứ nghỉ ngơi cho tốt. Trong phủ nếu thiếu thứ gì, cứ bảo Phương ma ma tìm quản gia chọn mua.”

"Th·iếp thân không mệt."

So với việc phải hầu hạ hắn, Ngọc Hà thà rằng thức trắng thêm vài đêm. Vì đối với nam nhân này, ngoài sợ hãi ra, nàng chỉ còn lại căm ghét.

Ngọc Hà cẩn thận thắt lại dây lưng, khẽ cắn môi dưới.

"Th·iếp thân hôm qua không kịp đến bái kiến phu nhân, đã là thất lễ. Nếu hôm nay lại không đến, chỉ e phu nhân sẽ có ý kiến, lại càng không biết phu nhân có để ý đến sự tồn tại của th·iếp thân hay không?"

Tạ Quân lần này trầm mặc hồi lâu.

Mãi một lúc sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng ngọc chạm vào nhau trong làn gió, mang theo hơi lạnh lướt qua tai Ngọc Hà.

"Bổn tướng chưa cưới vợ."

Một câu nhẹ bẫng, lại nhuốm chút thái độ muốn làm sáng tỏ không để nàng hiểu lầm...

Ngọc Hà đang chỉnh lại cổ tay áo, chợt khựng lại. Nàng hơi sững sờ khi nghe hắn nói chưa có chính thê.

"Vậy... th·iếp thân có cần phải đi bái kiến tỷ muội nào trong phủ không?"

Dù chưa cưới vợ, nhưng một nam nhân quyền quý như hắn, hậu viện hẳn không thiếu giai nhân. Huống hồ, những gia đình giàu có thường sẽ sắp xếp nha hoàn dạy dỗ chuyện phòng the từ khi nam tử mới mười lăm tuổi.

Tạ Quân nhận lấy túi lụa thêu cá vàng từ tay nàng, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng một cái rồi rời đi.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, vậy mà khiến sống lưng Ngọc Hà lạnh buốt, đáy lòng sinh ra một cỗ chột dạ khó tả.

Đợi hắn đi khỏi, Tống ma ma bên ngoài tiến vào, cười nói:

"Di nương chắc còn chưa biết. Trong hậu viện của đại nhân, nữ nhân cũng chỉ có một mình di nương mà thôi. Khi còn trẻ, đại nhân một lòng cầu học, ngay cả chính thất, thông phòng, nha hoàn hầu hạ đều từ chối hết. Sau này, dù có nha hoàn không từ bỏ ý định muốn leo lên giường, bên cạnh đại nhân cũng chỉ có gã sai vặt hầu hạ. Cho nên, lão nô thấy, những ngày sau của di nương nhất định sẽ rất tốt."

Dù nàng là nữ nhân đầu tiên của Tạ Quân, nhưng Ngọc Hà chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ có những ngày tốt đẹp.

Thứ nàng muốn chưa từng là sự sủng ái của một nam nhân, chưa từng là cuộc sống xa hoa, càng không cần kẻ hầu người hạ.

Nàng muốn chính là...

Ngọc Hà bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn lên những bức tường cao sừng sững. Trên nền trời xanh thẳm, mây trắng trôi lững lờ, chắc hẳn ngoài kia trời cũng trong sáng như vậy.

Vừa rời khỏi Tùng Thanh Các, trước mặt liền xuất hiện hai bà tử.
Động tác của bọn họ tuy cung kính, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự ngạo mạn của kẻ trên.

"Ngọc di nương, theo quy củ của Tạ phủ, th·iếp thất cần đến chính viện thỉnh an chủ mẫu khi mặt trời mọc. Nhưng hiện tại đại nhân chưa cưới vợ, nên di nương cần đến thỉnh an lão phu nhân."

Ngọc Hà hơi nâng mí mắt, giọng nói lạnh nhạt:

"Nếu ta không đi thì sao?"

"Cái này..."

Hai bà tử nhất thời bị nghẹn họng, dường như không ngờ nàng lại dám từ chối.

Trong sân, hai vị nhị phòng cùng đến thỉnh an vừa nghe được tin này liền liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ hả hê.

Tưởng rằng nàng thông minh, ai ngờ lại là một kẻ ngu dốt.

Tối qua trở về mà không thỉnh an lão phu nhân thì thôi, sáng nay phu nhân đã cho người đến gọi, vậy mà nàng còn bày đặt làm cao.

Chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng mình từ chim sẻ đã hóa thành phượng hoàng rồi?

Trong chính viện, Tạ phu nhân đang cầm tách trà sen vừa pha, nét mặt vốn bình tĩnh bỗng sa sầm khi nghe bà tử bẩm báo.

Bàn tay bảo dưỡng kỹ càng siết chặt miệng chén, giọng nói lạnh lẽo, nghiến răng:

"Nàng ta tưởng đây vẫn là chỗ thôn dã cũ kỹ của nàng chắc? Đi, mang nàng đến cho ta!"

Nàng ta không chịu đến?

Vậy thì trói lại mà lôi đến!

Tạ Nguyệt Kiểu, dung mạo mảnh mai như liễu trước gió, khí chất thanh lãnh như nữ tử bước ra từ tranh vẽ, vội vàng tiến lên vỗ lưng mẫu thân, dịu giọng khuyên nhủ:

"Con nghĩ chắc là do Ngọc thị cho rằng có đại ca sủng ái, liền có thể hoành hành ngang ngược trong phủ. Chờ lát nữa mẫu thân nhất định phải dạy dỗ nàng quy củ thật tốt, bằng không, sau này nàng ra ngoài làm mất mặt, chẳng phải cũng vứt luôn thể diện của Tạ gia chúng ta hay sao?"

Nói xong, nàng ta lại khẽ mỉm cười, quay sang nhìn Tạ Uyển Nhi, người có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại mang dáng vẻ quê mùa của kẻ nhà giàu mới nổi.

"Tỷ tỷ cảm thấy lời muội nói có đúng không?"

Tạ Uyển Nhi còn chưa kịp đáp lời, Tạ phu nhân đã mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói:

"Trong nhà đã có một kẻ làm mất mặt là đủ rồi. Nếu lại thêm hai kẻ nữa, Tạ gia chúng ta sau này còn chút thể diện nào không?"

Lời này khiến Tạ Uyển Nhi vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, cúi thấp đầu, chỉ hận không thể lập tức biến mất.

Bên kia, bà tử vừa bị từ chối nay lại lần nữa quay trở về Vọng Ngọc Hiên. Nhưng lần này, còn chưa kịp bước vào đã bị ngăn lại ngay từ ngoài cửa.

Tức thì, bà ta chống nạnh, trừng mắt giận dữ quát lớn:

"Ngươi dám cản ta?! Ta là phụng mệnh phu nhân đến đây!"

Nhưng Tống ma ma vẫn đứng vững, không nhượng bộ dù chỉ một bước.

"Trước khi rời phủ, đại nhân đã căn dặn hôm nay để Ngọc di nương nghỉ ngơi thật tốt, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, kể cả phu nhân."

Tần ma ma vốn nghĩ chuyến này sẽ dễ dàng, ai ngờ lại bị chặn đứng thêm lần nữa. Bà ta tức tối trở về, không quên thêm mắm thêm muối trước khi bẩm báo.

"Phu nhân, theo lão nô thấy, Ngọc di nương kia đúng là không biết trời cao đất dày! Chỉ vì được đại nhân sủng ái mà dám không xem phu nhân ra gì. Nếu cứ để mặc như vậy, chẳng mấy chốc nàng ta sẽ trèo lên đầu phu nhân mà làm càn, khiến cả Tạ gia không có ngày yên ổn!"

"Nàng ta dám?!"

Tạ phu nhân giận đến run người. Một kẻ hèn mọn mà bà phải đích thân cho người đi gọi đến hai lần, vậy mà vẫn bị khước từ?

Nàng ta thật sự nghĩ có thể lật trời sao?

Tạ Nguyệt Kiểu ẩn nhẫn niềm vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa, nhưng ngoài mặt vẫn cau mày lo lắng.

"Nàng ta thật sự nói vậy sao? Hay là Tần ma ma đã hiểu lầm lời nàng?"

"Nhị tiểu thư, lão nô dám lấy đầu mình đảm bảo, tuyệt đối không có nửa câu giả dối!"

Tạ Nguyệt Kiểu giả vờ nghiêm túc, nhưng giọng nói lại không che giấu được sự xúi giục:

"Mẫu thân, dù sao nàng ta cũng là nữ nhân đại ca mang về, nhưng quá mức không biết phép tắc. Nàng ta xem chúng ta là cái gì? Không lẽ còn dám không xem mẫu thân ra gì? Nếu là con, đã sớm đánh gãy chân rồi ném thẳng ra ngoài!"

Nhị phòng phu nhân Lục Mạn vẫn trầm mặc, không dại gì nhúng tay vào chuyện của đại bá phòng.

Tạ Uyển Nhi lắc đầu phản đối.

"Mẫu thân, dù sao Ngọc di nương cũng là nữ nhân của đại ca. Nếu thật sự làm vậy, chỉ sợ đại ca sẽ tức giận."

Tạ Nguyệt Kiểu tiếp tục thêm dầu vào lửa:

"Trên đời này chưa từng có thứ th·iếp nào lại không đến thỉnh an chủ mẫu, ngược lại còn muốn chủ mẫu đến gặp nàng ta. Hay là tỷ tỷ sống ở thôn quê lâu ngày, đến cả quy củ cơ bản nhất cũng không hiểu?"

Tạ phu nhân càng nghe càng giận, cơn lửa giận bùng lên tận ngực.

"Bổn phu nhân nhất định phải xem, rốt cuộc nàng ta là thần thánh phương nào!"

Nói đoạn, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn kéo thẳng đến Vọng Ngọc Hiên. Nhưng lần này, vẫn là Tống ma ma đứng chắn trước cửa, không cho ai tiến vào.

"Phu nhân, không phải lão nô không cho ngài vào, mà là đại nhân đã căn dặn, muốn Ngọc di nương nghỉ ngơi, ai cũng không được quấy rầy."

Tạ phu nhân giận đến nghiến răng, gằn từng chữ:

"Ta là mẫu thân hắn, ta còn không thể ra lệnh cho nàng ta cút ra đây sao?!"

Trong phòng, Liễu Nhi nghe tin phu nhân tự mình đến, hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

"Di nương, phu nhân đã tới, có nên ra ngoài thỉnh an không?"

Dù sao phu nhân cũng là thân mẫu của đại nhân. Nếu Ngọc di nương đắc tội với phu nhân, chỉ sợ những ngày tháng sau này trong phủ sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng Ngọc Hà vẫn ngồi trước gương đồng, tay chậm rãi tháo trâm cài xuống, hàng mi khẽ rủ.

Giọng nói của nàng nhạt nhòa, không gợn sóng.

"Không cần."

"Ngày hôm qua di nương lẽ ra nên chủ động cùng phu nhân thỉnh an, hôm nay lại không đi. Phu nhân lần này chủ động đến đây, nếu như..." Liễu Nhi giọng nói hơi nghẹn lại, khó khăn mở miệng, "Nô tỳ chủ yếu sợ phu nhân sẽ có ý kiến, phải biết rằng phu nhân chính là mẫu thân của đại nhân."

"Nếu ngươi sợ bị ghi hận, vậy thì đi cùng phu nhân nói ta ngủ rồi, chờ ta tỉnh lại rồi sẽ đi thỉnh an nàng." Ngọc Hà vừa tháo chiếc trâm ngọc cuối cùng khỏi tóc, nói tiếp, "Chờ một lát, tìm quản sự, bảo hắn mang các cửa hàng trang sức tốt nhất trong kinh thành cùng những tú nương đến đay. Hiện giờ ta đã là người có thân phận, ăn mặc tự nhiên cũng phải phù hợp với thân phận, không thể để người khác thấy mình ăn mặc keo kiệt rồi bị chế nhạo."

Nàng làm sao không biết, ăn nhờ ở đậu tốt nhất chính là đi lấy lòng đương gia chủ mẫu, khom lưng cúi đầu, nhưng nàng càng không muốn. Nàng không những sẽ không lấy lòng, còn muốn chứng tỏ sự kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì, chờ một tội danh ham mê hư vinh lên người. Dễ dàng chọc giận vị kia đương gia chủ mẫu và bị đuổi ra ngoài. Thà rằng bị bán đi, còn hơn phải chịu đựng sống trong sự khinh bỉ hiện tại.

Từ khi bị bắt trở về, nàng vẫn luôn không từ bỏ ý định rời đi. Lòng nàng khát khao sự tự do, muốn nhìn thấy một thế giới rộng lớn, không muốn bị vây hãm trong một góc nhỏ. Chỉ có thể khom lưng, cầu xin nam nhân thương tiếc, tranh giành tình cảm với những nữ nhân khác.

Nàng làm sao không biết rằng những lời của Tạ Quân chỉ là để mê hoặc nàng, khiến nàng tin rằng hắn là người duy nhất hiểu nàng, là người có thể đồng cảm với nàng.

Hắn thích diễn kịch, nàng liền để hắn diễn.

Liễu Nhi thấy Ngọc di nương không có ý định ra ngoài, chỉ có thể dùng lý do này để tiếp tục trả lời.

Tạ phu nhân nghe xong thì giận đến tái mặt, "Tốt, xem ra ta cái đương gia chủ mẫu này thật sự không có cách nào dạy dỗ nàng! Chờ Trường Quân trở về, ta sẽ nói chuyện này với hắn, không phải xú uế ở đâu cũng có thể mang về nhà."

Trước đó bà tử cố tình thêm mắm thêm muối nghĩ rằng sẽ thấy một màn thú vị, kết quả lại chỉ thấy phu nhân tức giận đùng đùng đi đến, sau đó lại tức giận tức giận đùng đùng quay về. Càng lúc càng chắc chắn rằng đối phương chính là kẻ ngu xuẩn không biết trời cao đất dày, đến lúc đó khi đại gia trở về, chỉ sợ sẽ bị đuổi đi mất.

Nhân Liêu quốc sắp phóng công chúa về kinh, chuyện công chúa muốn làm hậu phi đang được thảo luận. Sau khi bãi triều, Tạ Quân cùng các quan viên khác vào Ngự Thư Phòng để bàn công chuyện quan trọng.

Khi hắn ra ngoài, màn đêm đã buông xuống.

Bạch Giản tường thuật lại mọi chuyện xảy ra trong ngày, khi kể xong, y không thể nhịn được mà cười khẽ.

Ngọc di nương trước đây nhìn có vẻ thông minh, thanh cao và kiêu ngạo, nhưng nghĩ lại thì, nàng chỉ là một kẻ sùng bái vàng bạc, chưa ngồi ấm chỗ liền bắt đầu vênh váo tự đắc, lộ rõ bản chất.

Quả thực là buồn cười, ngu xuẩn đến cực điểm.

Sau khi xem xong danh sách khách khứa, Tạ Quân nghe xong chỉ phản ứng một cách nhạt nhẽo, "Nàng hiện giờ ở đâu?"

Sau khi trở về, nàng lại gặp phải phiền toái lớn như vậy, đúng là hợp với tâm ý của hắn.

"Ngọc di nương tất nhiên là đang ở Ngọc Hiên."

Tạ Quân mới vừa trở lại trong phủ, chưa kịp ngủ thì quản sự đã vội vã đến đón, trước tiên nói về sự việc hôm nay giữa phu nhân và Ngọc di nương, rồi tiếp tục nói:

"Đại nhân, phu nhân muốn ngài đến Tuyết Hạc viện một chuyến, có lẽ là vì chuyện của Ngọc di nương hôm nay."

"Được."

Quản sự thấy thần sắc đại nhân không có chút thay đổi nào, trong lòng hơi khó hiểu, nhưng đại nhân từ nhỏ đã không bộc lộ cảm xúc, nên cũng cảm thấy yên tâm.

Tạ Quân bước vào Tuyết Hạc viện mới nhận ra, còn có hai muội muội đang ở đây.

Khi thấy đại ca đến, Tạ Nguyệt Kiểu và Tạ Uyển Nhi đồng loạt đứng lên gọi, "Đại ca."

Tạ Quân khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía mẫu thân đang ngồi ở vị trí cao nhất, hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận, "Không biết mẫu thân tìm nhi tử có chuyện gì?"

"Ta tìm ngươi vì chuyện gì, ngươi chẳng lẽ không rõ sao?" Khi nhắc đến chuyện hôm nay, Tạ phu nhân lại tức giận đến nghẹn ngực.

"Ngươi cũng biết nữ nhân ngươi mang về kia vô lễ và kiêu ngạo thế nào. Hôm nay không đến thỉnh an mẫu thân thì thôi, giờ mẫu thân phải tự đi tìm nàng, nàng lại còn dám đóng cửa không cho chúng ta vào. Thử hỏi trên đời này có nữ th·iếp nào như nàng không coi ai ra gì, ngang ngược như vậy?"

Tạ Quân nghe mẫu thân gần như rít gào lên án, chỉ nhíu mày, không đồng ý, "Nàng đêm qua đã rất mệt, là nhi tử bảo nàng nghỉ ngơi trong viện, không cần phải vội vàng đi thỉnh an mẫu thân. Nhưng thực ra nhi tử quên báo với mẫu thân một chuyện, mong mẫu thân đừng giận."

Tạ Nguyệt Kiểu bất mãn vì đại ca thiên vị nàng ta, "Đại ca, mặc dù Ngọc di nương là người trong phòng của ngươi, nhưng nàng ta thật sự không có quy củ gì, không cho chúng ta vào đã đành, nhưng mẫu thân đã phải tự mình đến gặp nàng, nàng ta lại chẳng thèm bò dậy thỉnh an mẫu thân, mới là lạ."

Tạ Quân lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt sắc bén khiến mọi người cảm thấy một luồng khí lạnh, "Ngươi đã biết nàng là người trong phòng của ta, thì phải xem nàng như một nửa tẩu tử của ngươi."

Tạ Nguyệt Kiểu bị ánh mắt của đại ca dọa cho không kịp hoàn hồn, thì Tạ phu nhân đã vỗ tay lên bàn, "Một tiện thiếp được tùy tiện trao tặng, sao lại có thể xứng là tẩu tử? Còn không biết nữ nhân kia đã làm gì khiến ngươi say mê như thế! Ta cảnh cáo ngươi, nhanh chóng xử lý nàng đi, nếu không đừng trách phu nhân ta ra tay."

Tạ phu nhân nói đúng, nếu nữ nhân kia ở lâu trong phủ, mọi thứ trong phủ sẽ bị nàng ta làm loạn.

"Mẫu thân, nàng là thê thiếp của nhi tử." Tạ Quân nói một cách bình tĩnh, lạnh lùng, nhưng lại khiến người nghe phải rùng mình.

Tạ phu nhân sao lại quên rằng, chỉ cần là trưởng tử muốn làm gì, hoặc nhìn trúng thứ gì, hắn sẽ tuyệt đối không để ai can thiệp, trừ khi chính hắn quyết định.

Mãi cho đến khi ánh trăng từ sau những tầng mây tản ra, cũng chiếu sáng bóng dáng của hai người, một trước một sau.

Không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, quản gia chỉ đợi đại nhân ra ngoài, rồi thuận tiện hỏi một câu, “Đại nhân, đêm nay có cần Ngọc di nương lại đây hầu hạ không ạ?”

“Không cần.”

Cả đêm đó, toàn bộ Tạ phủ như bị cuốn theo một làn gió, thay đổi theo một hướng hoàn toàn khác. 

 
Bình Luận (0)
Comment