Hiện tại, nhất cử nhất động của Vọng Ngọc Hiên đều bị giám sát chặt chẽ. Đến cả chuyện hai chiếc lá rụng rơi xuống đất cũng có thể bị người ta đem ra làm chuyện để truyền tai nhau, huống chi là những tin tức được kẻ khác cố tình đẩy đến.
“Đại nhân, Ngọc phu nhân dường như không có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào đáng kể.” Đến cả Bạch Giản bây giờ cũng không thể đoán nổi rốt cuộc vị Ngọc di nương kia đang có toan tính gì. Nếu muốn vinh hoa phú quý, thì lẽ ra nên dựa vào việc ‘mẫu quý nhờ con’ để tranh thủ ân sủng. Nếu muốn củng cố địa vị, lại càng không nên giữ vẻ bình thản như thế. Lẽ ra nàng nên tới làm loạn một trận, mới đúng chứ.
Tạ Quân nghe xong, cằm siết chặt. Hắn xoay người, trầm mặc một hồi lâu rồi mới buông tay, chiếc chén trà bị hắn siết tới mức phần da lòng bàn tay bong rát.
“Nàng không giận sao?”
Nàng làm sao có thể không giận? Chẳng lẽ nàng thật sự không cảm thấy chút nguy cơ nào sao? Như thể hoàn toàn không để tâm đến chuyện hắn sắp cưới ai, càng chẳng bận tâm tới chính hắn là người như thế nào.
Bạch Giản lắc đầu: “Có lẽ là phu nhân tính cách lãnh đạm, nên không dễ bị dao động cảm xúc.”
Nhưng nếu thật sự là tính tình lãnh đạm, vậy thì cái tát nàng tặng hắn trong lần tranh cãi trước đó là vì cái gì? Chẳng lẽ đó là hắn nghĩ lầm sao?
Xét cho cùng, là do hắn không xứng. Có lẽ hắn thật sự không xứng đáng để nàng phải để tâm!
Tạ Quân chỉ thấy trong lồng ng.ực như có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy, thiêu đốt đến mức lý trí cũng phát điên theo.
“Thừa tướng, bệ hạ cho mời vào cung một chuyến.” Ngoài cửa, công công Lý đúng lúc gõ cửa, cắt ngang cơn giận đang dâng trào trong lòng hắn.
Vừa vào Ngự Thư Phòng, hắn lập tức phát hiện bên trong còn có Quốc sư.
Quốc sư ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Dù một lời chưa nói, Tạ Quân vẫn cảm giác như ông ta đã hỏi: “Bây giờ Thừa tướng cảm thấy, ta đoán có đúng không?”
Yến Tuân vừa thấy sư phụ liền như bắt được cứu tinh, vội vàng ngăn hắn hành lễ, sau đó lại thở ngắn than dài, vẻ mặt đầy phiền muộn: “Sư phụ, chuyện này vốn dĩ ta không muốn làm phiền người. Nhưng ngoài người ra, ta thật sự không tìm được ai có thể giúp được ta nữa.”
Hóa ra là vì chuyện đó.
Yến Tuân lập tức đập bàn giận dữ: “Bình Dương Vương quả là quá xem thường người khác! Dựa vào cái thân phận trưởng bối của trẫm mà dám công khai nhúng tay vào quân đội, lại còn can thiệp vào hậu cung! Nực cười! Chẳng lẽ hắn thật sự tưởng thiên hạ này là họ Trần hết rồi sao?!”
Tạ Quân trầm ngâm một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Bệ hạ nghĩ xem, Bình Dương Vương có được sự tự tin đó là dựa vào đâu?”
Yến Tuân cười lạnh: “Chẳng phải vì hắn là trưởng bối của trẫm sao?”
Tạ Quân lắc đầu: “Không phải.”
Khi Yến Tuân nghi hoặc dò hỏi, Tạ Quân cầm ngón tay chấm vào nước trà trên bàn, viết một chữ "Hoàng".
Chữ ấy khiến Yến Tuân như sấm nổ bên tai, lập tức tỉnh ngộ. Hắn thế mà lại quên mất một điều—Bình Dương Vương không chỉ là trưởng bối của riêng hắn, mà còn là trưởng bối của mấy người kia nữa.
Đối với Bình Dương Vương mà nói, bất kể ai ngồi lên ngai vàng, quyền thế của ông ta cũng không hề bị lay chuyển. Điều duy nhất khác biệt chỉ là: ai mới là kẻ có thể mang đến cho ông ta lợi ích lớn nhất.
Hiện tại ông ta không ngừng tìm kiếm thế lực hậu thuẫn, còn toan tính nhúng tay vào cả tiền triều lẫn hậu cung—rõ ràng là đang có được sự dung túng hoặc hậu thuẫn từ một vài “huynh trưởng tốt” phía sau màn. Thật là một con rết trăm chân, dù bị chém cũng không gục.
Đang lúc Yến Tuân hỏi tiếp nên xử lý thế nào, thì Tạ Quân buông ra một câu khiến hắn sững sờ tại chỗ:
“Dẫn rắn ra khỏi hang, một lưới bắt trọn.”
Mà Bình Dương Vương—bản thân ông ta không lập con nối dõi, dưới gối chỉ có một nữ nhi, tên gọi Huệ An.
Cuộc trò chuyện đêm ấy giữa quân thần, dĩ nhiên không thể truyền ra ngoài.
Đến khi kết thúc, trăng đã lên đến đỉnh trời.
Ngọc Hà đang trong giai đoạn thai nghén, giấc ngủ vốn đã nông. Nghe tiếng cửa bị đẩy khẽ, nàng lập tức tỉnh dậy hơn nửa.
Tạ Quân biết mình đánh thức nàng, vốn định quay về ngủ ở Tùng Thanh Các. Nhưng bước chân hắn rốt cuộc vẫn không nỡ rời đi.
Bao ngày chưa gặp nàng, nỗi nhớ đã khiến hắn như kẻ sắp hóa điên.
Ngoài việc muốn nhìn thấy nàng, hắn còn muốn hỏi—muốn nghe từ chính miệng nàng, một câu thôi.
“Nàng nghe nói ta sắp cưới vợ, lại chẳng có chút gì muốn nói với ta sao?”
Tạ Quân nhìn nàng vẫn thản nhiên như cũ, nhắm mắt giả vờ ngủ. Một ngọn lửa vô danh âm ỉ bốc lên trong lòng hắn.
Bởi vì hắn chợt nhớ đến—lúc nàng biết Thôi Ngọc Sinh bên ngoài có nữ nhân khác, nàng từng khóc, từng náo loạn đến thảm thiết. Còn bây giờ, biết được hắn muốn cưới vợ… nàng lại hờ hững như thế.
So sánh hai hình ảnh đó, trái tim hắn đột nhiên như bị siết nghẹn, đau đến mức khó thở.
Tại sao nàng có thể bình tĩnh đến vậy?
"Ngọc Nương, ta biết nàng đã tỉnh rồi."
Hắn—dù có thế nào đi nữa—cũng muốn nghe chính miệng nàng trả lời, thì mới cam lòng bỏ qua.
Ngọc Hà không ngờ hắn lại để tâm đến câu trả lời của nàng đến thế, khóe mắt không kiềm được hiện lên một tia cười nhạt đầy mỉa mai.
"Thiếp thân đồng ý hay không, chẳng lẽ có thể thay đổi được quyết định của đại nhân sao?"
“Chỉ cần nàng nói một câu: không muốn…”
Ta có thể không cưới.
Chỉ cần ngươi nói ra...
Nhưng lời đó, Tạ Quân cuối cùng lại không thể mở miệng. Chỉ im lặng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, tối tăm.
Hắn cố tìm kiếm một chút khổ sở, một tia tức giận hay uất ức trên gương mặt nàng—nhưng chẳng có gì cả. Ngoài sự thản nhiên lạnh nhạt, hắn không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào khác.
Đôi khi Tạ Quân thật sự muốn hỏi nàng một câu—Nàng có trái tim không?
Không hề nhận ra ánh mắt phức tạp của người đối diện, Ngọc Hà từ trên giường đứng dậy. Một tay đỡ bụng, một tay chống lưng, từng động tác đều thong thả, điềm nhiên, không hề biểu lộ chút bất mãn hay ủy khuất nào.
Nàng nhẹ nhàng khom lưng hành lễ:
"Thiếp thân xin chúc đại nhân cùng quận chúa bách niên giai lão, cầm sắt hòa minh."
Sau đó ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể cắn xé người kia, bình thản nói:
"Và... đó chính là câu trả lời của thiếp."
Tống ma ma và Minh Nguyệt vốn bị đánh thức bởi động tĩnh, đang định vào khuyên giải thì thấy gia tức giận phất tay áo bỏ đi. Cả hai đều sửng sốt.
Minh Nguyệt không nhịn được lên tiếng:
"Đại nhân lúc vào còn yên ổn, sao lại nổi giận bỏ đi thế này?"
Tống ma ma khoanh tay, hừ lạnh khinh bỉ:
"Còn có thể là vì cái gì? Chắc chắn là cái vị kia mang thai rồi sinh kiêu, muốn dựa vào cậy sủng mà ép đại nhân không cưới quận chúa đây mà."
Bà ta dứt lời, ánh mắt khinh thường nhìn về phía trong phòng như muốn nói—Cứ chờ xem, đào huyệt chôn mình rồi còn không biết.
Sau cái đêm Tạ Quân giận dữ rời khỏi Vọng Ngọc Hiên, hai người bỗng như rơi vào cõi băng tuyết. Dù kẻ dưới hiểu rõ phải gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng cũng không dám ngang nhiên cắt giảm chi tiêu của Vọng Ngọc Hiên vào lúc này.
Dù sao thì... vị Ngọc di nương kia tuy thất sủng, nhưng trong bụng vẫn là đứa con đầu lòng của đại nhân. Ai biết được sau này nàng có nhờ con mà phất lên, mẫu bằng tử quý, Đông Sơn tái khởi?
Còn về phần Huệ An, sau khi khóc lóc nài nỉ biểu ca ban hôn, thì ngày nào cũng cắm đầu vào việc may áo cưới.
Nói là tự tay thêu áo cưới, thật ra cũng chỉ là để tú nương làm hết, đến khi hoàn thành rồi thì nàng ta mới giả vờ cầm kim chỉ, vá vài mũi cho có lệ. Ai bảo tay nghề nữ công của nàng quá tệ, miễn cưỡng làm thêm chỉ tổ xấu mặt.
Lúc này, Lục Phù mặt mày hoảng hốt đẩy cửa xông vào:
"Quận chúa! Không xong rồi!"
"Cái gì mà không xong? Ngươi là đại nha hoàn bên cạnh ta, hốt hoảng như thế còn ra thể thống gì?"
Huệ An cau mày không vui. Nếu con nha đầu này cứ lỗ mãng mãi thế, sau này gả vào phủ Tạ gia, mất mặt không phải chỉ là nó mà là cả mình nữa.
Lục Phù đối diện ánh mắt lạnh lẽo của quận chúa, nuốt nước bọt một cái, rồi cắn răng nói:
"Dạ... Quận chúa còn nhớ vị Thôi đại phu chứ? Chính là nữ đại phu ở trấn Thanh Hà lần trước..."
Huệ An nhíu mày suy nghĩ, hồi lâu sau mới lôi được gương mặt kia ra khỏi trí nhớ.
Ném món đồ thêu đang cầm trong tay xuống, nàng ta cười lạnh nhướng mày:
"Nhớ chứ, đây là lần đầu ta gặp một nữ nhân làm đại phu. Nhưng ngươi nhắc tới nàng ta làm gì?"
Lục Phù khép nép, lí nhí tiếp lời:
"Nô tỳ... nô tỳ mấy hôm trước có thấy vị Ngọc di nương kia mà tương lai cô gia mang về... dung mạo nàng ta và Thôi đại phu đó... giống nhau như đúc. Hơn nữa... hơn nữa..."
Tới đây, Lục Phù bắt đầu lúng túng, ngập ngừng chẳng dám nói hết câu...
Trong lòng vụt hiện một tia bất an, cây bút thêu* trong tay Huệ An cũng vì thế mà bị bẻ gãy làm đôi. “Hơn nữa cái gì? Ngươi nói chuyện thì nói một lần cho rõ, đừng có nửa chừng dọa người như thế!”
*Một từ đặc biệt – thường chỉ một loại trâm (簪) có hình dáng như bút, dùng để cài tóc, đôi khi được chế tác tinh xảo và có thể dùng như bút vẽ tạm hoặc viết thư pháp nếu làm bằng chất liệu thích hợp (ví dụ: cán bằng tre, đầu nhọn). Nhưng phần lớn trong văn học cổ trang, nó là một cây trâm nhỏ xinh có hình dạng như một cây bút – chủ yếu là vật trang trí.
Lục Phù biết rõ, chuyện này sớm muộn gì quận chúa cũng sẽ biết, thà là nói sớm còn hơn để sau này bị tra ra sẽ càng thêm nghiêm trọng. Nàng ta hít sâu một hơi, cắn răng khai thật:
“Nô tỳ nghe được, vị di nương kia hiện tại đã mang thai, hơn nữa e là chẳng bao lâu nữa sẽ lâm bồn rồi.”
Không khí xung quanh bỗng đặc lại như chết lặng, rồi bị tiếng thét chói tai xé toạc.
“Ngươi nói cái gì! Cái nữ đại phu kia chính là di nương của Tạ đại ca, mà còn đang mang thai?!”
Nếu thật sự để tiện nhân đó sinh ra trưởng tử trước khi nàng ta kịp gả vào, vậy thì hài tử của nàng ta sau này phải làm sao? Dù là con vợ lẽ đi nữa, vị trí đứa lớn vẫn là mấu chốt sinh tử. Nàng ta tuyệt đối không cho phép mình thua trên vạch xuất phát!
Tức đến mức mạch máu bên trán gồ lên, Huệ An không còn giữ nổi bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:
“Chuẩn bị kiệu! Bổn quận chúa phải đích thân đến Tạ phủ một chuyến!”
Minh Nguyệt biết chuyện Huệ An quận chúa tới phủ, sắc mặt không giấu nổi lo lắng. “Di nương, nô tỳ nghe nói vị quận chúa này tính tình không dễ chung sống, chẳng lẽ là đến gây chuyện với người? Nếu không… di nương cứ lấy cớ nói thân thể không khoẻ, hôm nay không tiện tiếp khách?”
“Tránh được mồng một thì có trốn được ngày rằm không?” Ngọc Hà vừa tiện tay ngắt một nụ hoa chưa nở, vừa thản nhiên đáp. Đối với chuyện Huệ An tới tìm mình, nàng không lấy làm bất ngờ. Bởi vì kiểu gì thì kiểu, đối phương nhất định sẽ đến. Sớm hay muộn thôi.
Huệ An vốn đến với tâm thế bừng bừng lửa giận, nhưng vừa trông thấy gương mặt diễm lệ lại thêm vẻ mệt mỏi dịu dàng của Ngọc Hà, và cái bụng lùm lùm dưới lớp y phục rộng kia... tim nàng ta lập tức co rút lại.
Khó trách lần đầu tiên gặp mặt đã sinh ra ác cảm – thì ra là giác quan thứ sáu luôn chính xác.
Khóe môi tô son hồng nhạt của nàng ta cong lên đầy mỉa mai, mắt lạnh liếc nhìn:
“Chẳng phải đây là Thôi phu nhân đó sao? Ngươi rốt cuộc cũng dứt bỏ gã chồng nghèo mạt kia, không thèm làm người tử tế nữa, chạy đến đây mưu đồ chen chân làm thiếp người ta để mong đổi lấy vinh hoa phú quý?”
“Người đi lên nơi cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Thiếp thân đã chịu khổ quá lâu, tự nhiên cũng muốn được sống ngày tháng vinh hoa.” Ngọc Hà nở nụ cười mỏng, tay đặt nhẹ lên bụng gần sáu tháng, lộ vẻ thong dong.
“Quận chúa từ khi sinh ra đã sống trên nhung lụa, làm sao có thể hiểu được ngày tháng mà thiếp thân từng chịu đựng?”
Huệ An tức đến mặt đen lại như đáy nồi, chợt nhớ ra điều gì đó, móng tay đâm vào lòng bàn tay để kiềm chế cơn giận. Giọng nàng ta sắc như dao:
“Vậy ra... ngươi lúc trước chính là nhờ vào ta, mới trèo lên được giường của Tạ ca ca!”
Tiện nhân! Tiện nhân này, dám làm chuyện đó sau lưng nàng sao!
Ngọc Hà không phủ nhận, ánh mắt thong thả mà nhìn nàng ta như xem trò cười.
“Dù quận chúa nghĩ sao cũng được, thiếp thân đúng là vì quận chúa biết đại nhân mà mới có cơ hội gặp gỡ. Nói thẳng ra, quận chúa còn làm bà mai gián tiếp đấy. Theo tập tục chỗ thiếp thân, người làm mai phải nhận một bao lì xì đỏ cảm tạ. Nếu không nhờ quận chúa, e rằng thiếp thân chẳng thể nào gặp được một nam tử tuấn mỹ xuất chúng như vậy.”
“CÂM MỒM CHO TA!” Huệ An nghiến răng gầm lên. Trong lòng như có một ngọn lửa sôi trào, nàng ta chỉ hận lúc này không thể xông lên mà tát nát cái mặt kiều diễm ấy, rồi b.óp ch.ết đứa nhỏ trong bụng nàng.
Ngọc Hà thản nhiên thu lại nụ cười, giọng dịu xuống nhưng từng từ như mũi kim đâm vào gan ruột:
“Sau này khi quận chúa gả vào, chúng ta sẽ còn phải gặp nhau dài dài. Nếu thiếp thân hay đứa nhỏ này có gì chưa phải, mong quận chúa rộng lòng tha thứ.”
Nàng biết, muốn ăn phải ăn từng miếng. Muốn hạ gục kẻ địch thì phải từng bước đẩy họ đến tuyệt lộ. Nếu dồn ép quá sớm, khiến đối phương hóa liều, chính mình mới là kẻ thua.
“Trời hôm nay nắng gắt quá, thiếp cảm thấy hơi khó chịu, e là không tiện tiếp chuyện quận chúa lâu.”
“Không có bản quận chúa cho phép, ai cho phép ngươi đi?” – Huệ An bước lên chắn trước mặt nàng, gương mặt âm trầm như mây đen kéo tới, cằm hếch cao đầy ngạo mạn. – “Đúng là gia đình không có giáo dưỡng, nên mới nuôi ra loại người như ngươi.”
Ngọc Hà chỉ cười nhạt. Cái kiểu cười ấy chính là thứ Huệ An căm ghét nhất, nàng ta chẳng thể hiểu vì sao Tạ ca ca lại có thể mê mẩn một ả đàn bà như thế—thô t.ục, lẳng lơ, không có lấy chút lễ giáo.
“Quận chúa có phải rất ghét thiếp không?”
Chưa kịp nói, Huệ An đã thấy Ngọc Hà nghiêng người áp sát vào tai mình, thì thầm bằng chất giọng mềm như tơ nhưng từng chữ lại như móc câu móc sâu vào lòng thịt:
“Thật không dám giấu... thiếp cũng rất ghét quận chúa. Nhưng thiếp càng căm hận Tướng gia. Ban đầu hắn thề non hẹn biển với thiếp rằng cả đời chỉ có một người, kết quả quay đầu liền cưới quận chúa. Quận chúa nói xem, lòng thiếp làm sao chịu nổi?”
Huệ An lùi nửa bước, mơ hồ cảm thấy không ổn. Môi mấp máy, giọng cảnh giác:
“Ngươi… muốn làm gì?”
“Thiếp chẳng muốn làm gì cả.” – Ngọc Hà cắt ngang dòng hoa trước mặt, rút ra một đóa hồng nhét hờ hững lên tóc, rồi lại cúi sát, hơi thở phả vào vành tai Huệ An như thoa sáp nóng – “Thiếp chỉ muốn rời khỏi nơi này. Không biết… quận chúa có nguyện ý giúp một tay không?”
“Bản quận chúa được lợi gì?” – Huệ An tuy run rẩy trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ cao ngạo. Thật ra nghe tin nàng muốn đi, nàng ta đã nhẹ cả người, chỉ hận không thể lập tức tống cổ ra khỏi thành. Nhưng nàng ta không ngốc đến mức tin ngay.
Ngộ nhỡ con tiện nhân này giở trò, khiến Tạ ca ca tưởng mình ghen tuông chưa gì đã gây khó dễ cho người cũ, chưa vào cửa đã gây rối hậu viện thì sao? Những mưu trò này nàng ta từng thấy không ít.
Chỉ e lần này—bọ ngựa bắt ve, lại có chim sẻ chực sẵn phía sau.
“Chỉ cần quận chúa đồng ý giúp thiếp, thiếp thề từ nay sẽ biến mất khỏi kinh thành.” – Trong lòng bàn tay Ngọc Hà thấm đầy mồ hôi lạnh, nhưng giọng nói vẫn bình thản, chậm rãi mà lạnh như băng – “Trừ khi… quận chúa muốn con mình chưa sinh ra đã phải chịu thân phận thứ tử.”
“Gia từng nói, dù không thể cho thiếp danh phận chính thê, nhưng mặt mũi, sính lễ, hay cả tài vật đều sẽ không kém gì quận chúa. Thậm chí, con thiếp sinh ra… sẽ được chính Gia dạy dỗ từ nhỏ.
Quận chúa thấy sao? Ngay cả khi người sinh ra trưởng tử, liệu có chắc Gia sẽ thương con người như đã từng thương con thiếp không?"
Nàng ngẩng đầu, nụ cười mỉa mai phơi bày mưu tính như từng nhát dao lóc từng lớp da mặt Huệ An.
“Cho dù quận chúa là chính thê thì đã sao? Trong hậu viện này, ai chiếm được lòng Gia, người đó mới là người thắng.”
Từng câu từng chữ đều như đâm trúng tử huyệt của Huệ An. Nàng ta biết rõ người phụ nữ trước mặt là mối nguy lớn nhất của mình.
Nhưng…
Huệ An nheo mắt, tia sáng âm ngoan len qua đồng tử:
“Bản quận chúa dựa vào cái gì mà tin ngươi?”
Ngọc Hà không cười nữa, nhưng môi nàng vẫn cong lên như một lưỡi đao mảnh:
“Vì ngoài tin ta ra, quận chúa chẳng còn lựa chọn nào khác.”
“Hay quận chúa nghĩ, Tướng gia sẽ vì sủng thiếp mà bỏ quận chúa, nhưng thiếp lại sẽ cao thượng đến mức sống hòa thuận với quận chúa trong cùng một phủ?”
Câu nói ấy vừa rơi, nàng liền cười khẽ.
Nụ cười như nụ hồng vừa hé—đẹp mê hoặc nhưng rớm máu.
“Nếu thiếp không thể đi, vậy thì thiếp đành ở lại, cùng quận chúa tranh giành hết thảy mọi thứ—gia sủng, địa vị, tài nguyên. Quận chúa cao quý kiêu kỳ, nhưng còn thiếp, kẻ đã từng nếm đủ khổ đau, một khi đã được biết mùi vinh hoa... thì tuyệt đối sẽ không buông tay dễ dàng.”
Nàng không để Huệ An có kẽ hở rút lui, ngược lại từng bước tiến lên, như ép nàng ta vào vách đá.
“Quận chúa có muốn biết không?” – Đôi môi đỏ của Ngọc Hà nhếch lên, hàm răng trắng bóc khẽ lóe dưới ánh nắng – “Trong lòng Gia, đến cùng là người—thanh mai trúc mã—quan trọng, hay là thiếp đây?”
Huệ An còn chưa kịp phản ứng, Ngọc Hà đã nhào tới, nhanh như chớp chộp lấy cái bình hoa vỡ bên chân, rồi bốp!—một cú tát trời giáng, vang dội giữa không gian yên lặng.
Má phải sưng đỏ, khoé môi rớm máu, Ngọc Hà ôm bụng quỳ phịch xuống nền gạch lạnh lẽo, nước mắt lăn dài trông đến thảm thương: “Quận chúa… thiếp biết sai rồi. Về sau thiếp nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối không dám làm quận chúa phật ý nữa…”
“Ngàn sai vạn sai đều là thiếp sai… quận chúa nếu giận, cứ trút lên thiếp đi… nhưng đứa nhỏ… đứa nhỏ là vô tội mà…”
“Con tiện nhân này, ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì đó hả?!” – Huệ An tức đến mức lỗ mũi phập phồng, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn. Đến lúc này nàng mới hoàn toàn phản ứng kịp—Ngọc Hà là đang cố tình vu oan giá họa cho mình!
Trời xanh chứng giám, nàng sống đến chừng này tuổi, chưa từng gặp ai mặt dày đến vậy, càng chưa từng thấy nữ nhân nào không sợ chết đến thế.
Ngay khoảnh khắc nàng định xông tới kéo con ranh kia dậy thì—
“Ngươi đang làm cái gì đấy?!”
Một giọng nam trầm khàn, đầy giận dữ vang lên, lạnh lẽo đến mức khiến cả gian phòng như đóng băng trong nháy mắt.