Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 52

 
Sự xuất hiện bất ngờ của nam nhân khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, không khí quanh sân lập tức đông cứng như chết lặng.

“Trường Quân ca ca! Ta căn bản không hề đẩy nữ nhân này, là chính nàng tự ngã! Ta nói cho chàng biết, nữ nhân này tâm địa đen tối vô cùng!” Khoé mắt Huệ An gần như rách toạc, trừng trừng nhìn nữ nhân đang được Tạ ca ca ôm vào lòng. Ngực nàng ta như có lửa đốt, thiêu đến ngũ tạng lục phủ cũng đau nhức, chỉ hận không thể lập tức xử tử tiện nhân kia cho hả giận!

Nàng nhất định là biết Tạ ca ca sẽ đến! Chẳng lẽ thật sự tưởng rằng mấy trò mưu mẹo hèn mọn ấy có thể khiến Tạ ca ca hủy bỏ hôn ước với mình? Thật là nực cười đến cực điểm!

Ngọc Hà nằm gọn trong lòng nam nhân bỗng ôm bụng, cả người run rẩy như chiếc lá úa cuối thu sắp lìa cành, sắc mặt trắng bệch đến không chút huyết sắc. Nàng thì thào, “Gia… thiếp thân… thiếp thân đau bụng quá…”

Một tay khác của nàng run run giữ lấy tay áo thêu vân văn màu thiên thanh của nam nhân, vẻ mặt uất ức đáng thương lại cố nhẫn nại, chỉ cắn môi rưng rưng, “Thiếp thân biết… quận chúa chắc chắn không cố ý. Thiếp thân cũng sẽ không trách người… Nhưng dù quận chúa có tức giận đến đâu… cũng không nên trút giận lên một đứa trẻ còn chưa chào đời…”

Biết rõ nàng đang giả bộ, nhưng Tạ Quân vẫn khẩn trương đến căng thẳng, không nói hai lời liền ôm ngang lấy nàng, giọng trầm lạnh ra lệnh: “Còn không mau mời Lý thái y đến đây!”

“Hộ tống quận chúa ra ngoài! Về sau nếu chưa có ta cho phép, bất kỳ ai cũng không được tự tiện để nàng vào phủ!”

“Tạ ca ca! Chàng phải tin ta! Tất cả đều là tiện nhân này tự biên tự diễn! Chàng ngàn vạn lần đừng bị nàng lừa gạt! Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ chàng còn không hiểu Huệ An ta là người thế nào sao?” Giờ phút này, những lời biện bạch của Huệ An nghe vào tai người khác lại chẳng khác gì lời ngụy biện chối bỏ trách nhiệm.

Ai mà chẳng biết, hiện tại Ngọc di nương có chỗ dựa duy nhất là đứa bé trong bụng. Nếu không phải quá ngu ngốc, sao nàng có thể dùng chính đứa con chưa sinh làm trò dẫn dụ? Huống hồ gì, danh tiếng của quận chúa trước nay luôn là kiêu căng, ngạo mạn, không dễ dung nạp người khác.

Sắc mặt Tạ Quân u ám đến cực điểm, chẳng buồn nghe nàng nói thêm một lời, giọng lạnh tanh: “Còn không tiễn quận chúa ra ngoài!”

“Tạ ca ca! Chàng sao có thể đối xử với ta như vậy! Chàng quên rồi sao, không lâu nữa chúng ta sẽ thành thân!” Khi hai cánh tay bị thị vệ giữ chặt, Huệ An bị lôi ra ngoài, nhưng khoé mắt lại thoáng thấy Ngọc Hà ở góc sân đang quay đầu, môi khẽ động tạo thành khẩu hình — tràn đầy đắc ý.

“Giờ quận chúa đã tin lời ta nói rồi chứ?”

Một câu khẩu hình không tiếng kia như ngọn lửa thiêu rụi lý trí, khiến Huệ An tức đến bảy khiếu bốc khói, nghiến răng nghiến lợi — tiện nhân kia!!!

“Buông ta ra! Nếu chờ ta gả vào phủ rồi, người đầu tiên ta không tha chính là các ngươi!”

Bạch Giản bước lên một bước, tay đưa ngang ra như mời, nở nụ cười âm hiểm: “Quận chúa, hiện tại tốt nhất nên cầu cho hài tử trong bụng di nương không có chuyện gì.”

Sau khi đặt người lên giường, Tạ Quân đau lòng đưa tay khẽ vuốt nửa bên má đang sưng đỏ của nàng, giọng dịu xuống, “Một người sợ đau như nàng, lúc bị đánh sao không né tránh một chút? Nếu đã không muốn thấy nàng ta, vậy thì đừng gặp nữa.”

Ngọc Hà mỉm cười khẽ khàng, rõ ràng hắn đã đoán ra cái tát kia là nàng tự bày ra, nhưng lại chẳng nói gì thêm. Nàng nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Sau này quận chúa sẽ là chủ mẫu trong phủ, thiếp thân nào dám khước từ? Huống hồ, thiếp cũng muốn biết… thiếp và đứa nhỏ… trong lòng Gia còn có vị trí nào hay không.”

Tạ Quân nghe nàng một tiếng gọi “chủ mẫu”, giữa mày lập tức nhăn lại, tâm tình không hiểu sao thấy bực bội, hắn đưa tay day day ấn đường:

“Muốn từ chối thì từ chối, cần gì phải nghĩ ngợi lắm chuyện như thế.”

Lại vì câu nói sau của nàng mà trái tim khẽ mềm đi.

“Nàng và hài tử, trong lòng ta xưa nay luôn rất quan trọng, chưa từng thay đổi dù chỉ một lần.”

Ngọc Hà ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau cùng nam nhân ấy, rồi đột nhiên bật cười khẽ một tiếng, đầy chế giễu.

“Nếu Gia đã nói vậy, chẳng lẽ không sợ lời này rơi vào tai người khác, sẽ bị người ta đàm tiếu là sủng thiếp diệt thê sao?”

Không ngờ nàng lại bắt lấy điểm đó mà châm chọc, Tạ Quân thấy buồn cười, đưa tay nhéo má nàng một cái.

“Năm xưa Chu U Vương còn đốt lửa đùa giỡn chư hầu chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân. Ta bảo vệ mẫu tử hai người, cớ sao lại thành sủng thiếp diệt thê. Ngược lại là Ngọc Nương, từ khi nào lại để tâm đến lời thiên hạ bàn tán?”

Ngọc Hà hơi nghiêng đầu né tránh động tác của hắn, mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, không chớp, đầu ngón tay nhẹ nhàng co lại, khẽ cong môi cười mỉa mai.

“Có khi nào… là ta vẫn luôn để tâm.”

Tạ Quân sững người. Hắn từng nghĩ nàng không quan tâm chuyện hắn cưới người khác, vậy mà giờ phút này, trái tim hắn như bị một nhát chém thật sâu, đập dồn dập từng nhịp từng nhịp rõ ràng trong lồng ng.ực.

Một luồng cảm xúc hăng hái, mãnh liệt dâng trào khiến đôi mắt hắn tràn đầy dịu dàng đến mức gần như muốn tràn ra.

“Nàng yên tâm,” hắn khẽ nói, “ta sẽ không để bất cứ ai ức hiếp nàng và đứa nhỏ.”

“Cho dù sau này ta thật sự cưới người khác, thì vị trí của mẹ con nàng trong lòng ta cũng sẽ không hề thay đổi.”

Ngọc Hà để mặc hắn kéo vào lòng, nhưng nụ cười lạnh trong tim lại càng sâu.

Bị ức hiếp?

Chẳng lẽ hắn không biết, chính ai mới là kẻ đã đẩy nàng đến bước đường này?

Gần như bị đuổi ra khỏi Tướng phủ, Lục Phù vì bênh vực quận chúa mà tức giận không thôi:

“Quận chúa, nữ nhân kia thật sự quá đáng!”

“Tướng gia sao có thể đối xử với người như vậy được? Người sáng mắt đều nhìn ra con hồ ly tinh kia đang tự biên tự diễn, làm bộ làm tịch!”

Lục Phù càng thêm lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quận chúa nhất định sẽ gặp thiệt thòi lớn trong tay ả ta.

Ra khỏi Tướng phủ, cơn giận của Huệ An tạm lui, thay vào đó là một sự bình tĩnh khác thường.

Lục Phù nhìn thấy mà lòng lạnh buốt:

“Quận chúa, nếu người thật sự tức giận thì cứ đánh nô tỳ, mắng nô tỳ, chứ ngàn vạn lần đừng nhịn trong lòng như vậy.”

Huệ An siết chặt tay thành nắm đấm, sau đó lại chậm rãi buông ra, thở dài thật sâu:

“Đi, nói với Tạ phu nhân... kể chuyện ả ta từng gả qua một đời chồng, rồi tìm người chồng trước đó về đây cho ta. Bổn quận chúa muốn ả ta thân bại danh liệt.”

Ở triều này, phụ nữ tái giá không bị coi là sai trái. Thành thì hợp, không thành thì tan.

Nhưng nếu chuyện tái giá bị người khác nắm được, mà thân phận lại còn mập mờ, thì dễ dàng trở thành cái cớ để chối bỏ hôn sự, hay là lý do để người ta từ hôn.

Vừa bước xuống xe ngựa, Huệ An không ngờ lại gặp ngay phụ vương đang trở về từ bên ngoài.

“Sao vậy? Ai khiến bảo bối nhà ta tức giận rồi?”

Bình Dương Vương từ trước đến nay luôn sủng ái đứa con gái duy nhất của mình, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.

Huệ An vốn đang còn kiềm nén, vừa thấy phụ vương thì lập tức ấm ức đến mức dậm chân tức giận, tuôn ra hết mọi ấm ức một cách vừa thêm mắm thêm muối:

“Phụ vương, người không biết đâu, ả di nương ở hậu viện của Tạ ca ca đúng là quá quắt đến mức không thể chịu nổi. Nếu không phải nàng ta còn mang thai, con đã sớm sai người ném vào đại lao rồi! Tạ ca ca cũng thật là, sao lại có thể để ý đến một ả hồ ly tinh chỉ biết làm bộ làm tịch như vậy cơ chứ!”

Bình Dương vương nghe vậy thì khinh thường cười nhạt:

“Chỉ là một con di nương thôi mà, chờ con gả vào phủ rồi, muốn xử lý thế nào chẳng được, chẳng lẽ con còn sợ nó có thể lật trời trong tay con chắc?”

“Con biết rồi, chỉ là nhất thời tức giận thôi mà. Phụ vương, người giúp con một chuyện nhỏ được không?”

Huệ An mắt đảo một vòng, liền kéo tay phụ vương làm nũng:
“Chút chuyện nhỏ xíu thôi, phụ vương chắc chắn sẽ giúp Huệ An mà, đúng không?”

“Trên đời này có chuyện gì mà phụ vương không đáp ứng con đâu, ngay cả chuyện con muốn gả cho Tạ Quân, chẳng phải cũng là phụ vương làm chủ giúp con sao?”

“Cho nên Huệ An mới biết, phụ vương thương con nhất.”

Hôm ấy, sau khi quận chúa Huệ An rời đi, liền có tú nương đến tận cửa để đo ni tấc làm y phục mới cho Ngọc Hà. Nghe nói, cả ngày cưới cũng đã định xong rồi — rơi vào tháng Bảy. Mà bây giờ, đã là đầu tháng Năm, thời gian quả thực không còn bao xa.

“Di nương có nước da đẹp như vậy, mặc gì mà chẳng xinh.”

Lưu Kim nương vừa nói, vừa cầm thước dây đo bờ vai và vòng eo nàng.

Cách đây không lâu Ngọc Hà vừa làm một bộ đồ mới, theo lý thì bên Lưu Kim nương vẫn còn lưu số đo của nàng.

“Phu nhân eo nhỏ hơn mấy hôm trước một chút, là do chuyện Tướng gia sắp cưới vợ khiến phu nhân lo nghĩ quá độ sao?”

Ngọc Hà giờ đây đã bụng lớn, nàng không cho rằng eo mình có nhỏ đi nổi nữa, nhưng cũng không định nói thật với bà ta, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Gia muốn cưới chính thê, ta thân là th·iếp thất, đương nhiên phải lo lắng chủ mẫu tương lai có dễ sống chung hay không, có phải người rộng lượng, biết dung người hay không. Ta sợ, đến lúc đó ta phải kiếm sống dưới tay nàng, e là chẳng dễ dàng gì.”

Ngọc Hà giơ tay áp lên phần bụng đã nhô cao, giữa môi lưỡi trào ra vị đắng chát:

“Ta càng lo hơn là nếu vì ta mà hài tử cũng bị liên lụy, phải chịu khổ thì ta biết làm sao?”

Lưu Kim nương vội trấn an:

“Nhưng ta thấy phu nhân cũng không cần quá lo lắng đâu. Tướng gia đối với phu nhân tốt như vậy, mọi người đều nhìn ra cả.”

Ngọc Hà lại chẳng hề tin:

“Tốt đến mấy thì cũng chỉ là một th·iếp thất thôi. Từ xưa đến nay, th·iếp thất khác gì nửa nô lệ đâu.”

Huống hồ, nàng chưa từng cho rằng bẻ gãy cánh chim rồi nhốt nó vào lồng son cơm no áo ấm là điều gì tử tế. Cái đó chẳng khác nào đánh gãy chân một người khỏe mạnh rồi vây quanh họ mười mấy nha hoàn bà tử hầu hạ — chẳng qua là một dạng khác của giam cầm.

Sau khi ghi xong số đo, Lưu Kim nương nói y phục chỉ sợ phải một tháng nữa mới làm xong, mà khi giao đến thì cũng vừa khéo rơi vào đúng ngày đại hôn của hai người kia.

Làm y phục vào đúng dịp đó, Ngọc Hà không cần nghĩ cũng biết là kiểu gì — hoặc là bộ đồ phấn y gấm hoa cho th·iếp thất, hoặc là y phục kiểu con hát, dù sao cũng không thể xuất hiện đàng hoàng giữa đám đông.

Lưu Kim nương rời khỏi Vọng Ngọc Hiên xong vẫn chưa đi ngay, mà rẽ vào một viện khác tên Tùng Thanh Các.

Trong viện, đã có một nam nhân đợi sẵn từ lâu. Trước mặt hắn là một đống lớn bản thiết kế trang phục do các tiệm may và tú nương danh tiếng gửi tới.

Đợi Lưu Kim nương đến, bà chỉ đứng sang một bên chờ, cho đến khi nam nhân kia đưa ra một bản vẽ, bà mới tiến lên nhận lấy. Vừa nhìn liền phát hiện bản vẽ đã được thêm vào không ít chi tiết mới.

Dù chỉ là vài nét vẽ mảnh mai, nhưng lại khiến toàn bộ bản thiết kế như sống dậy, làm người ta không khỏi tưởng tượng nếu có ai khoác lên bộ trang phục này, hẳn sẽ diễm lệ chói mắt như thần nữ hạ phàm.

Tuyệt nhất là thiết kế ấy có thể hoàn toàn che đi vòng eo đã mập mạp, khiến người mặc lên vừa như mẫu đơn rực rỡ quý phái, vừa mang nét thanh nhã lạnh lùng.

Khi Lưu Kim nương vẫn đang kinh diễm vì vài nét bút thần sầu ấy, thì giọng nam nhân kia lạnh như băng ngọc từ từ vang lên bên tai nàng:

“Thêm họa tiết hoa sen lên thân áo, dùng chỉ vàng để thêu, điểm xuyết bằng ngọc trai.”

Mãi đến khi Lưu Kim nương cuộn bản vẽ rời khỏi, Tạ Quân mới đặt bút lông xuống, sau đó khẽ day trán, quay đầu dặn Thanh Sơn đang đứng ngoài cửa:

“Chuẩn bị ngựa, bản tướng muốn vào cung một chuyến.”

Tạ Quân vừa bước vào cửa cung, liền tình cờ chạm mặt Bình Dương vương đang chuẩn bị rời cung.

Ánh mắt hổ của Bình Dương vương lóe lên tia giảo hoạt, đảo qua người hắn một lượt. Ban đầu còn định vỗ vai hắn một cái cho thân mật, nhưng phát hiện mình lùn hơn hắn nửa cái đầu, đành chỉ nắm tay đặt bên miệng ho khẽ một tiếng, “Bổn vương nghe nói trong phủ tướng gia có một tiểu thiếp rất được sủng ái, nghe đâu còn đang mang thai. Nhà ta Huệ An từ nhỏ là ngàn yêu vạn sủng mà lớn lên, nếu như có điều gì sơ suất, lỡ khiến tướng gia không hài lòng, cũng mong tướng gia rộng lượng bao dung cho một chút.”

“Còn về vị tiểu thiếp kia, bổn vương cũng không phải không dung người, nhưng đợi đến khi hài tử ra đời, nhất định phải giao cho Huệ An nuôi dạy. Một ả thiếp thất thì nuôi nấng được cái gì ra hồn? Trường Quân, bổn vương thật lòng xem trọng ngươi, con rể à.”

Bình Dương vương cũng chẳng để ý hắn có gọi mình là nhạc phụ hay chưa, dù sao sớm muộn gì cũng thành người một nhà, chẳng việc gì phải vội vàng gấp gáp gọi trước.

Chờ đến khi Bình Dương vương đã lên xe ngựa rời đi, Tạ Quân mới nhàn nhạt phân phó:

“Gọi người mang bộ y phục mới tới đây.”

“Vâng.”

Lúc chuyện Tạ Quân muốn rước Huệ An quận chúa làm chính thất đang lan truyền xôn xao khắp phủ, Ngọc Hà lại bị người đưa đến Tuyết Hạc Đường.

Nàng rất hiếm khi đặt chân tới nơi này. Ngay cả Tạ phu nhân cũng sớm đã quên mất rằng nàng, trên danh nghĩa, là chủ mẫu của Tạ phủ. Dạy bảo đám thiếp trong phòng của nhi tử, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Tạ phu nhân nghĩ đến những lời đồn mình nghe được, tức đến mức nghiến răng:

“Ngươi, quỳ xuống cho bổn phu nhân!”

Bà vú bên cạnh khẽ nghiêng người ghé vào tai Tạ phu nhân, nhỏ giọng nói:

“Phu nhân, lão nô nghe Lý thái y nói thai khí của Ngọc di nương không ổn định lắm. Nếu bây giờ ép nàng quỳ, lỡ có chuyện gì thì... biết làm sao cho phải?”

Nhớ đến điều này, Tạ phu nhân lại càng giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cái này gọi là di nương sao? Thôi thì gọi là sống tổ tông cho xong!

Dù sống từng ấy năm, bà cũng chưa từng thấy có nhà nào lại có một ả di nương kiêu căng đến mức chẳng xem ai ra gì như vậy.

Sau khi mọi người vào phòng, có người mang đến một chiếc ghế cho nàng ngồi, Tạ phu nhân mới vào thẳng chuyện chính:

“Ngươi trước đây... có phải từng thành thân?”

Ngọc Hà ngồi bình thản trên ghế gỗ khắc hoa, không hề chối cãi. Ngược lại còn đón lấy chén trà táo đỏ mà bà tử dâng lên, thong thả nhấp một ngụm:

“Pháp luật triều ta đâu có cấm phụ nữ tái giá sau khi hòa ly. Phải không?”

Tạ phu nhân không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận đến vậy, những lời định mắng mỏ lập tức nghẹn ngay trong cổ họng.

Ban đầu đã thấy nàng xuất thân chẳng mấy ra gì, giờ lại thêm cái danh “tái giá”, Tạ phu nhân không biết phải đánh giá nàng theo kiểu nào cho thỏa.

“Nếu phu nhân không còn chuyện gì khác, thiếp xin phép lui về viện trước. Hiện tại hài tử trong bụng đã lớn dần, người cũng mệt mỏi hơn, dễ buồn ngủ.”

Thấy nàng sắp nhẹ nhàng như làn khói rút lui, Tạ phu nhân vội gọi lại:

“Khoan đã, bổn phu nhân còn có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ngọc Hà dừng chân nơi ngưỡng cửa, chỉ xoay người nhìn lại, không hề trở lại chỗ ngồi.

“Không bao lâu nữa, Trường Quân sẽ cưới vợ. Tuy ta, với tư cách mẹ chồng, vẫn không ưa gì ngươi, nhưng đứa bé trong bụng ngươi... dù sao cũng là cháu đầu lòng của ta.” Tạ phu nhân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chỉ thấy nước trà hôm nay đắng đến tận cổ họng, “Nếu sau này quận chúa có làm khó dễ ngươi, ngươi có thể tới tìm ta. Còn về đứa nhỏ…”

Bà đưa mắt nhìn bụng nàng, nơi không bao lâu nữa sẽ sinh nở, bất đắc dĩ thở dài:

“Nếu ngươi không yên tâm, có thể giao nó cho ta nuôi dưỡng.”

Tạ phu nhân dù nhát gan, tính tình cũng thiên về mềm yếu, nhưng không ngốc. Một khi chính thất vào cửa, liệu có dễ dàng bao dung con của thiếp? Nếu là con gái còn đỡ, nhưng nếu là con trai... dù là con vợ lẽ cũng là trưởng tử.

Ngọc Hà không ngờ lời bà nói lại là điều này. Trong lòng không khỏi có chút rung động, nhẹ mím môi, chậm rãi đáp:

“Thiếp thân đa tạ phu nhân có lòng, nhưng đứa nhỏ này... thiếp thân muốn tự tay nuôi dạy.”

Tạ phu nhân vừa nghe xong, lập tức nhíu chặt mày, giơ tay đập mạnh xuống bàn một cái, “Ngươi điên rồi à! Một kẻ di nương như ngươi thì làm sao có tư cách nuôi con!”

Ngọc Hà cụp mắt xuống, bàn tay khẽ vuốt lên bụng mình, trong ánh mắt là một mảnh dịu dàng đầy yêu thương, “Th·iếp thân chưa từng thử, phu nhân làm sao biết th·iếp thân không làm được? Tướng gia cũng từng nói sẽ để th·iếp thân tự mình nuôi nấng đứa nhỏ. Cho nên, dù phải đánh đổi cả tính mạng này, th·iếp thân cũng sẽ bảo vệ nó.”

Hài tử là máu thịt của nàng, là người thân duy nhất mà nàng có trên đời này, là mối ràng buộc cuối cùng giữ nàng lại với thế gian này. Nàng không tin bất kỳ ai—chỉ tin mỗi chính mình.

Đỡ lấy thắt lưng, Ngọc Hà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tạ phu nhân, trong giọng nói trầm tĩnh mang theo nỗi cảm kích chân thành:

“Th·iếp thân biết, phu nhân là vì muốn tốt cho th·iếp thân. Nhưng th·iếp thân cũng là một người mẹ. Phu nhân cũng là mẹ, hẳn là sẽ hiểu được cảm giác không muốn bị chia lìa máu mủ của mình.”

Tạ phu nhân nhìn dáng vẻ kiên định của nàng, trong lòng tuy vẫn bực bội, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

“Thôi được rồi, đến lúc đó nếu có việc gì, thì tới tìm ta. Tránh để truyền ra ngoài rồi bị người ta hiểu lầm, tưởng đâu Tạ phủ chúng ta đến một đứa nhỏ cũng không dung nổi.”

Trong lòng bà vẫn nghĩ, nếu sau này thấy Ngọc Hà dạy dỗ không nên người, bà sẽ lập tức đoạt về. Dù sao, để một di nương nuôi con qua mặt chính thất nuôi dưỡng trưởng tử vốn dĩ đã trái với quy củ. Nếu để người ngoài biết, thể nào cũng phải chỉ trích Tạ phủ thất đức, mất hết thể diện.

Chờ đến khi rời khỏi Tuyết Hạc Đường, Tống ma ma mới nhịn không nổi mà mở miệng, “Di nương, sao không thuận theo phu nhân? Sau này để quận chúa nuôi dưỡng tiểu công tử, chi bằng giao cho phu nhân ngay từ đầu chẳng phải ổn hơn sao?”

Tống ma ma tuy chẳng ưa gì Ngọc di nương, nhưng trong bụng nàng là đứa cháu đầu tiên của cả Tạ phủ, bà ta sợ sau này nếu có chuyện gì bất trắc thì không biết ăn nói làm sao.

Ngọc Hà chỉ nhẹ giọng nói:

“Hài tử của ta, dựa vào cái gì phải để người khác dạy dỗ? Ma ma bỏ được con ruột của mình cho người đàn bà khác nuôi nấng sao?”

Một câu nói làm Tống ma ma á khẩu, tự dưng lại thấy mình thật lòng muốn tốt cho nàng mà hóa ra lại thành kẻ máu lạnh vô tình. 

 
Bình Luận (0)
Comment