Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 53

 
Dù ngày thành thân chính thức còn chưa đến, nhưng khắp phủ đã được giăng đèn kết hoa, mười dặm lụa đỏ trải dài rực rỡ. Ngay cả đám hạ nhân trong phủ cũng được phát hai bộ xiêm y mới, chỉ chờ đến ngày đại hôn của Tướng gia để mặc.

Theo lời họ nói, Tướng gia đối với vị chủ mẫu tương lai này quả thật là dốc hết tâm can, thương yêu đến tận xương tủy. Duy chỉ có một điều khiến người ta thở dài chính là vị ở Vọng Ngọc Hiên kia — vốn tưởng rằng nàng mang thai sẽ có thể dựa vào con mà thăng chức, ai ngờ Tướng gia lại đột ngột tuyên bố cưới vợ. Chuyện này, không biết sau này ngày tháng của nàng sẽ thế nào đây...

Bất quá, chuyện của chủ tử dù tốt hay xấu cũng chẳng tới lượt đám hạ nhân như bọn họ lo lắng. Bọn họ chỉ hy vọng vị nữ chủ nhân tương lai sẽ là người dễ sống chung, nhưng nghĩ đến những lời đồn về Quận chúa trước đây thì ai cũng khó tránh khỏi âm thầm thở dài lo lắng.

Khác hẳn với sự tò mò lẫn e dè của bọn họ về số phận của nàng, Ngọc Hà lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh trước tất cả.

Minh Nguyệt sau khi bưng tới đĩa bánh hoa hải đường dát chỉ vàng, vẫn chưa rời đi ngay mà ngẩng đầu lên hỏi:

“Di nương, người thật sự cam tâm sao?”

Ngọc Hà khẽ cười, nhẹ nhàng đáp:

“Có gì mà cam hay không cam? Dù ta có không cam lòng, lẽ nào có thể ngăn cản gia cưới vợ được sao?”

Nàng cầm lấy một chiếc bánh, thong thả nhấm nháp, giọng điệu lẫn ánh mắt đều không gợn sóng.

Ở trong phủ này, dù có vẻ như được sủng ái, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một món đồ chơi được chủ nhân ban phát vài món lễ vật khi tâm trạng vui vẻ. Bản chất chẳng khác gì bọn hạ nhân — chỉ là nô lệ mặc váy mà thôi.

Ngày thường ngoan ngoãn chờ đợi chủ nhân sủng hạnh thì còn đỡ, nếu không biết điều mà đưa móng vuốt ra làm tổn thương đến chủ tử, chỉ cần làm chủ tử mất lòng, thì e là cả cái móng vuốt ấy cũng bị chặt đi.

Minh Nguyệt sững người, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng:

“Nếu nô tỳ nói, có thể thì sao?”

Ngọc Hà buồn cười liếc nàng một cái, sau đó bật cười khẽ thành tiếng:

“Ngươi không thấy những lời này buồn cười sao? Hay là ngươi xem ta là một đứa bé ba tuổi dễ bị dỗ dành?”

Minh Nguyệt không nói gì thêm, chỉ im lặng lui xuống, bóng dáng nàng chìm dần vào bóng tối.

Một bóng dáng lùi về nơi tăm tối, thì một bóng khác lại dẫm ánh trăng mà bước đến.

“Di nương, là Liễu Nhi… Liễu Nhi muốn gặp ngài một lần.”

Từ khi bị điều ra tiền viện hầu hạ, đây là lần đầu Liễu Nhi trở lại Vọng Ngọc Hiên. Nàng ấy cúi gằm đầu, nhút nhát, sợ hãi như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.

Thấy người đến, đôi mày thanh tú của Ngọc Hà hơi nhíu lại, lộ ra vài phần không kiên nhẫn:

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Liễu Nhi siết chặt hai tay vào nhau, mím môi, đôi mắt đỏ hoe, sống mũi khẽ giật giật:

“Nô tỳ nghe nói, ngày mai gia sẽ thành thân… nên muốn đến gặp di nương một lần.”

Ngọc Hà nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười lạnh:

“Ngươi là đến gặp ta, hay chỉ đơn thuần đến xem trò cười của bổn di nương? Nhưng ngươi đến cũng thật không đúng lúc, cho dù ta có nghèo túng đến đâu thì vẫn tốt hơn một tiểu nha hoàn như ngươi. Không cần phải thương hại ta, trái lại, nên thương lấy chủ tử ngươi đang ăn mặc lụa là kia thì hơn.”

“Không có, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó.” Liễu Nhi rưng rưng lắc đầu, thấy trà trong chén của di nương đã cạn, vội vàng tiến lên rót thêm. Nhưng trà mới vừa rót xong, nàng ấy chưa kịp cẩn thận, lại không chú ý đến việc di nương xoay người, kết quả là làm nước trà đổ lên người di nương.

Sắc mặt Ngọc Hà lập tức thay đổi:

“Ngươi đến rót trà mà cũng không làm nổi, tay chân thật vụng về.”

Chưa từng thấy di nương nổi giận bao giờ, Liễu Nhi sợ đến “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, thân thể run rẩy không ngừng:

“Di nương, nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ chỉ là… nhất thời sơ suất mà thôi.”

“Di nương tha tội, nô tỳ thật sự không phải cố ý.”

“Ngươi nói lấy không xong thì có thể đổ trà lên người ta được sao?” Ngọc Hà chống bụng đứng dậy, ghét bỏ lấy khăn ra lau vạt áo bị ướt, “Ngươi có biết vì sao ta không để ngươi hầu hạ bên người không? Một là vì ngươi chưa từng xem ta là chủ tử thật sự. Hai là vì tay chân ngươi vụng về khiến người ta chán ghét.”

Minh Nguyệt bên cạnh không nhịn được lên tiếng:

“Di nương, Liễu Nhi cũng không phải cố ý.”

“Cả ngươi nữa,” Ngọc Hà quét mắt qua, “không thấy y phục ta bị ướt hết rồi sao? Còn không mau đi lấy áo khoác cho ta phủ thêm?”

Gần đây vì chuyện tướng gia sắp thành thân mà di nương tính tình thất thường, Minh Nguyệt cũng không nói gì thêm, xoay người đi vào trong phòng lấy áo khoác.

Liễu Nhi, mắt vẫn đỏ hoe, thừa lúc không ai chú ý, khẽ đưa vật gì đó qua, nơi cổ họng như bị chặn lại, phát ra tiếng nức nở nghèn nghẹn như con thú nhỏ:

“Di nương… xin ngài bảo trọng.”

Ngay khoảnh khắc Liễu Nhi xoay người rời đi, ngón tay Ngọc Hà siết chặt vật đó đến hằn lên lòng bàn tay. Như bị ma xui quỷ khiến, nàng cất tiếng gọi:

“Liễu Nhi… ta có thể gọi ngươi một tiếng ‘muội muội’ không?”

Chóp mũi đỏ bừng, Liễu Nhi quay đầu lại, mỉm cười trong nước mắt:

“Di nương vẫn luôn là tỷ tỷ của Liễu Nhi, điều đó… chưa từng thay đổi.”

“Vậy nên, tỷ tỷ… nhất định phải hạnh phúc đấy.”

Lúc ở trấn Thanh Hà, nàng chỉ thoáng liếc đã nhận ra đối phương chính là tỷ tỷ của mình. Nhưng nàng ấy không muốn nhận lại, vì tỷ tỷ vốn dĩ không cam lòng ở bên cạnh người kia, vậy thì tại sao nàng ấy lại phải trở thành xiềng xích trói buộc tỷ ấy ở lại?

Khi Minh Nguyệt trở ra, Liễu Nhi đã đi rồi. Di nương cúi đầu thất thần, trong tay vẫn cầm chặt một chén trà.

Minh Nguyệt khoác áo ngoài lên người nàng, dịu giọng khuyên nhủ:

“Di nương, ban đêm lạnh, hay là vào phòng chờ sẽ tốt hơn.”

Gần tháng Bảy rồi, làm gì có chuyện lạnh được nữa?

Rất nhanh, ngày Tạ đại nhân cưới vợ cũng tới.

Khác hẳn các viện khác giăng đèn kết hoa, rộn ràng vui vẻ, Vọng Ngọc Hiên lại vắng lặng đến mức ngay cả bọn bà tử đi ngang cũng đều rón rén dè chừng, sợ chỉ một sơ suất sẽ chọc giận Ngọc di nương.

“Di nương, ngài cũng đừng quá đau lòng. Dù hôm nay phu nhân có vào cửa, nô tỳ vẫn tin đại nhân trong lòng vẫn còn có ngài, huống hồ… ngài còn đang mang thai đứa con đầu tiên của gia.” Hôm nay Minh Nguyệt vẫn luôn ở bên canh chừng, chỉ sợ di nương nhất thời nghĩ quẩn.

“Lão nô trước đó đã nói rồi, di nương ngài nên chiều theo gia một chút, đừng luôn làm gia tức giận. Như vậy thì cho dù phu nhân có vào cửa, gia cũng vẫn sẽ nhớ đến ngài, chứ không phải như bây giờ, hoàn toàn lạnh nhạt, vắng vẻ chẳng buồn đoái hoài.” Tống ma ma tuy ngoài miệng trách móc, trong lòng vẫn là tiếc nuối. Nếu Ngọc di nương biết mềm mỏng một chút, lấy lòng gia thêm chút nữa, cũng không đến mức rơi vào cảnh bị gạt bỏ thế này.

Đối mặt với một câu trách trái một câu khuyên phải, Ngọc Hà chỉ thấy phiền chán. Nàng đứng bật dậy, hất đổ bình hoa trước mặt, mảnh vụn rơi đầy đất, chỉ tay ra cửa, lạnh lùng quát:

“Cút! Các ngươi, tất cả cút ra ngoài cho ta!”

“Di nương…”

“Ta bảo các ngươi cút ra ngoài, không nghe thấy sao?” Ngọc Hà túm lấy ấm trà bên cạnh ném qua, rồi lại chỉ thẳng ra cửa, “Cút!”

Minh Nguyệt đoán tâm tình di nương đang không tốt, nghĩ có lẽ để nàng một mình yên tĩnh cũng là chuyện tốt.

Mấy tiểu nha hoàn trong viện thấy bọn họ bị đuổi ra ngoài, một người xoa mũi nói nhỏ:

“Minh Nguyệt tỷ, di nương chắc chỉ là tâm trạng không tốt thôi, chờ di nương nghĩ thông suốt là ổn.”

Minh Nguyệt lắc đầu, nói không sao, nhưng trong mắt tiểu nha hoàn lại càng hiện rõ nỗi lo lắng.

“Minh Nguyệt tỷ, tỷ nói xem… sau khi hôm nay quận chúa vào cửa, chúng ta còn có thể sống yên ổn như bây giờ không?”

“Giờ nói gì cũng còn quá sớm. Chỉ cần chúng ta không tự gây chuyện, thì cho dù là quận chúa, cũng chẳng thể làm khó chúng ta được.”

Sau khi chắc chắn mọi người đều rời khỏi sân sau, vẻ giận dữ trên gương mặt Ngọc Hà lập tức biến mất. Nàng lấy bộ quần áo nha hoàn đã chuẩn bị sẵn ra thay, không quên mặc thêm vài lớp để che đi chiếc bụng đã nhô lên quá rõ.

Sau đó, nàng mở ngăn kéo, lấy ra mấy hũ lọ bôi lên mặt.

Chỉ một lát sau, khuôn mặt vốn hồng hào vì được bồi bổ biến thành một gương mặt nhạt nhòa, phổ thông đến mức thả vào trong đám đông cũng chẳng ai liếc nhìn lấy một cái.

Cửa viện có người canh, nàng chỉ còn cách trèo tường ra ngoài.
Nếu là lúc bình thường thì không khó, nhưng giờ nàng đang mang thai, cử động rất bất tiện.

Ngay lúc nàng đang phân vân có nên trèo tường hay không, bên mé tường đột nhiên xuất hiện một cái đầu chẳng mấy nổi bật, sau đó người kia lặng lẽ dời cây thang vào, vươn tay về phía nàng:

“Phu nhân, từ bên này đi.”

Ngọc Hà tuy không biết tại sao người đó lại giúp mình, nhưng rất rõ ràng đây là cơ hội tốt nhất để rời khỏi nơi này. Nếu bỏ lỡ, thì lần sau không biết sẽ là khi nào.

Dù là cái bẫy, nàng cũng phải nhảy vào.

Ngọc Hà vừa theo người kia trèo tường rời đi, liền có người tiến vào Vọng Ngọc Hiên.

Quản gia bước tới, cười hỏi:

“Di nương đâu rồi?”

Tống ma ma canh cửa lập tức nhíu mày, hoàn toàn không hiểu tình hình gì đang xảy ra, chỉ có thể thật thà đáp:

“Di nương thân thể không được khỏe, vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng.”

Nói xong mới để ý phía sau hắn còn có một nhóm nha hoàn và bà tử, mỗi người đều bưng một cái khay. Trên khay rõ ràng là mũ phượng, khăn choàng vai... Trong đầu bà ta đột nhiên lóe lên một suy nghĩ điên rồ mà không dám tin:

“Quản gia, đây là…”

Quản gia mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của gia và phu nhân, ngươi còn không mau vào giúp phu nhân trang điểm chải chuốt, nếu lỡ mất giờ lành thì xem ngươi gánh nổi không.”

“Phu nhân đúng là người có phúc khí.” Một bà tử bên cạnh tiếp lời, “Nếu không phải có phúc, làm sao có thể chỉ vì mang thai cốt nhục của gia mà từ thân phận di nương leo lên làm chính thất phu nhân của Tướng phủ. Chuyện này có bao nhiêu tiểu thư khuê các mơ ước đến mức cắn rách cả khăn tay chứ!”

Tống ma ma kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: “Nhưng… nhưng hôm nay chẳng phải là ngày gia nghênh thú Huệ An quận chúa sao?”

Quản gia nghi hoặc liếc mắt nhìn nàng một cái, thần sắc thoáng lướt qua chút khinh miệt, “Ai nói gia muốn cưới một đứa con gái của loạn thần tặc tử.”

Tống ma ma bỗng nhiên như bừng tỉnh, mới nhớ ra đúng là gia chưa từng thừa nhận muốn cưới Huệ An quận chúa. Vậy ra, từ đầu tới cuối, người mà gia muốn cưới chính là di nương! Không đúng, bây giờ phải gọi là phu nhân mới phải!

Nghĩ đến đây, bà ta không khỏi rùng mình — phu nhân quả thật là có số phận tốt, cũng may mấy ngày nay mình chỉ nói mấy câu mỉa mai ngoài miệng, chưa đến mức đắc tội thực sự.

“Thôi được rồi, mau mau vào gọi phu nhân dậy chuẩn bị trang điểm, chớ có làm lỡ giờ lành.” Quản gia liếc nhìn sân viện vắng lặng, vốn dĩ sau khi thành thân, phu nhân sẽ dọn đến Tùng Thanh Các để sống, nơi này về sau sẽ bỏ không, tránh cho người ta suy đoán lung tung.

“Vâng! Ta đi ngay!” Tống ma ma vừa mừng vừa lo, tay chân luống cuống chạy tới. Không ngờ người gia muốn nghênh thú lại là di nương — vừa bất ngờ vừa mừng rỡ khiến toàn thân bà ta run lẩy bẩy, trong lòng không ngừng reo lên: “Ta biết mà! Di nương chắc chắn là mệnh đại phú đại quý!”

Nhưng khi tiến tới cửa phòng, Tống ma ma đẩy mấy lần, cửa vẫn không nhúc nhích, tựa như đã bị khóa trái từ bên trong. Bà ta nuốt nước miếng đầy xấu hổ, lắp bắp: “Quản gia… cái này… ta, ta mở không ra, hình như là phu nhân khóa cửa từ bên trong rồi.”

“Cái gì?!”

Trong khi đó, Ngọc Hà — người vẫn chưa hề biết rằng mình là nhân vật chính của hôn lễ hôm nay — đang theo sát gã sai vặt kia đi xuyên qua các con đường nhỏ trong phủ. Gã đó dẫn đường rất rành rẽ, cứ như thể đã quen với mọi ngõ ngách trong Tướng phủ, mỗi lần gặp người đều có thể nhanh chóng vòng tránh, nếu có bị hỏi thì cũng có thể viện lý do hợp lý để khiến người khác không nghi ngờ.

Khi sắp đến gần cổng phụ, gã sai vặt đột nhiên dừng lại, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào như đã ba ngày chưa uống nước:

“Phu nhân, lát nữa người đi thẳng ra cổng sau. Trong hẻm nhỏ bên đình có một cỗ xe ngựa đang đợi sẵn. Người cứ lên xe, sẽ có người đưa đi. Trong xe cũng đã chuẩn bị đầy đủ lộ trình, hộ tịch, và lộ phí rồi.”

Hắn ta đã chuẩn bị đâu ra đấy, chu đáo đến mức khiến người ta không khỏi ngạc nhiên — như thể từ rất lâu về trước đã sớm sắp đặt ổn thỏa. Ngọc Hà cảm kích trong lòng, không nhịn được khẽ hỏi:

“Vậy còn ngươi thì sao?”

Hắn ta cười, nụ cười thoáng làm gương mặt bình thường kia hiện lên vài phần phong lưu không tên.

“Phu nhân quên rồi sao? Ta là hạ nhân trong phủ. Chờ lát nữa còn phải quay về làm việc, nếu ta biến mất quá lâu, quản sự mà không tìm được người, chắc chắn sẽ nổi giận.”

“Ngươi… có thể cùng đi với ta mà.”

Biết rõ không nên nói ra, nhưng Ngọc Hà vẫn không nhịn được buột miệng — như có một thế lực vô hình thúc đẩy nàng mở lời. Bởi vì hắn ta… quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức tựa như một người mà nàng đã biết từ rất lâu, rất lâu rồi.

“Phu nhân đừng đùa.” Hắn ta cúi đầu, giọng nói khẽ khàng mà kiên quyết. “Thừa lúc bây giờ chưa có ai, phu nhân mau rời đi đi.”

Sợ nàng lại nói điều gì, gã lập tức xoay người bỏ chạy, nhanh như bị mãnh thú đuổi sau lưng, không dám quay đầu lại.

Ngọc Hà đứng tại chỗ, nhìn theo bóng xám kia dần khuất xa, gió sớm thổi qua tà áo nàng, mà trong đáy lòng vẫn còn văng vẳng một câu khẽ:

“Cảm ơn.”

Tuy câu cảm ơn ấy được nàng nói rất nhỏ, nhưng nàng tin rằng, gió sẽ giúp nó bay tới tai hắn.

Mãi đến khi thân ảnh kia khuất hẳn, gã sai vặt — kẻ đã dẫn nàng xuyên qua những con đường nhỏ trong phủ — mới từ sau giả sơn lặng lẽ bước ra. Hốc mắt hắn đỏ hoe, chăm chú nhìn theo bóng lưng nàng xa dần. Gió nhẹ lướt qua tai, mang theo tiếng thì thầm thấp thoáng của hắn ta, như lời từ biệt:

“Ngọc Nương… tái kiến.”

Bình Luận (0)
Comment