Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 66

 

Sau khi thu lại ánh mắt lạnh như băng, giọng của Tạ Quân bỗng trở nên chân thành:

"Nghe nói hôm nay Vinh Xuân Đường khai trương mà gặp chút rắc rối, có cần ta ra tay giúp một phen không?"

Ngọc Hà mỉm cười, khéo léo từ chối. Nàng không cảm thấy mình có gì cần nhờ cậy hắn. Hôm nay không có bệnh nhân, không có nghĩa là sau này cũng không có. Mà hơn hết, không có bệnh nhân chẳng phải cũng chứng tỏ thiên hạ vô bệnh, bá tánh an khang sao?

Tạ Quân bất đắc dĩ thở dài, kéo nàng vào lòng, giọng trầm thấp dịu dàng:

"Ngọc nương, nàng là thê tử của ta. Thỉnh thoảng, cũng nên cho phép mình dựa dẫm vào ta một chút."

Ngày thứ hai, ngày thứ ba sau khi khai trương, Vinh Xuân Đường vẫn vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng bệnh nhân.

Chỉ có một tin khác đến trước: thiệp mời tham dự tiệc đầy tháng.
"Vĩnh An hầu vừa sinh quý tử, đã sai người gửi thiệp mời chúng ta ngày mai đến dự tiệc đầy tháng."

Trong xe ngựa, Tạ Quân nắm lấy tay nàng, dịu dàng hôn khẽ lên mu bàn tay.

"Ta biết nàng bận lo cho Vinh Xuân Đường, nhưng Ngọc nương, trước khi nàng là đại phu của Vinh Xuân Đường, nàng đã là thê tử của ta, là nữ chủ nhân phủ Thừa tướng."

Huống chi, hắn còn biết rõ — hiện giờ Vinh Xuân Đường căn bản chẳng có ai ghé khám, nói trắng ra là vắng tanh không ai ngó ngàng cũng chẳng sai.

Bởi vì thê tử của hắn quá mức ngây thơ rồi. Nàng cứ nghĩ mở một tiệm y quán ở kinh thành là có thể thay đổi cảnh phụ nữ khó lòng được chữa trị tử tế?

Không, đời nào dễ vậy. Trong mắt người đời, y quán của nàng chỉ là một thứ dị đoan, một trò cười trái luân thường đạo lý, là một con gà mái gáy sáng phá vỡ trật tự nam quyền.

Muốn làm điều gì, muốn thay đổi điều gì —
Nếu chỉ dựa vào một chút can đảm đơn độc, một ít nhiệt huyết mù quáng, thì đúng là ngu ngốc đến cùng cực. Đáng tiếc, thê tử của hắn đến giờ vẫn chưa chịu học cách dựa dẫm vào hắn.

Ngọc Hà vốn chẳng ưa gì mấy buổi tụ họp tiệc tùng giữa các tiểu thư phu nhân, cũng không phải vì nàng thanh cao gì, chỉ đơn giản là không thích mà thôi.

Chuyện khiến nàng cảm thấy nực cười nhất, chính là lần trước nàng còn bị đám người này xem như khỉ trong lồng, bây giờ thì khác — nàng đã trở thành phu nhân của phủ Thừa tướng, là đối tượng mà các quý phụ nhân tranh nhau lấy lòng.

"Phải nói thật lòng, vẫn là phúc khí của Tạ phu nhân tốt nhất đó chứ."

"Trước đây ai mà chẳng mong gả cho Tạ đại nhân, ai ngờ cuối cùng người chiếm được tim Thừa tướng lại là Tạ phu nhân nhờ con trai mà thăng chức."

"Còn nghe nói Tạ đại nhân vừa gặp đã thương, vừa thấy đã động lòng."

"Biết tính Tạ đại nhân lạnh lùng thế nào, nếu không tận tai nghe được chuyện này, thật đúng là khó tin nổi."

Ngọc Hà mỉm cười, lễ độ nhưng xa cách. Nàng không hứng thú ngồi nghe đám người kia bàn tán chuyện của mình, liền lấy cớ khéo léo đứng dậy rời đi.

Nàng chỉ định ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, ai ngờ lại chạm mặt Ôn Đạo Thần. Nàng chỉ lạnh nhạt gật đầu coi như chào hỏi, rồi lập tức định rời đi, hiển nhiên không hề muốn dây dưa thêm với hắn.

Ngay khi nàng xoay người, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa của Ôn Đạo Thần vang lên sau lưng:

"Ngọc đại phu, thật trùng hợp khi gặp nàng ở đây."

Y mỉm cười giải thích:

"Ta là biểu đệ của Vệ phu nhân, hôm nay được mời tới dự tiệc."
Rồi còn ra vẻ lịch sự mời:

"Nghe nói trong phủ có hồ sen tuyệt đẹp, Ngọc đại phu có muốn cùng ta thưởng ngoạn một chuyến?"

Ngọc Hà mỉm cười nhã nhặn, nhưng chẳng buồn suy nghĩ đã thẳng thắn từ chối:

"Không cần đâu. Huống hồ, ta đã thành thân. Nếu để trượng phu ta bắt gặp, e rằng lại sinh hiểu lầm không đáng có."

"Thì ra Ngọc đại phu đã thành thân rồi."

Ôn Đạo Thần khẽ cười, trên mặt lướt qua một tia tiếc nuối cùng nhàn nhạt thất vọng, không thèm che giấu.

"Vừa rồi quả là ta lỗ mãng, mong Ngọc đại phu lượng thứ."

Ngọc Hà biết y không thể nào không nhận ra kiểu tóc búi phụ nhân của nàng, nhưng nàng cũng chẳng buồn nhiều lời giải thích thêm.

Ôn Đạo Thần lại cười nhàn nhạt, như thể vô tình nhắc tới:

"Ngọc đại phu còn nhớ cuốn ‘Y thuật châm cứu’ quyển hạ mà lần trước nàng cho ta mượn chứ? Ta phát hiện trang thứ bảy có một lỗi rõ ràng. Lẽ ra châm phải đâm vào huyệt Thiên Trì, vậy mà trong sách lại viết nhầm thành huyệt Phong Trì."

Nói rồi, y làm ra vẻ đầy áy náy, khẽ thở dài:

"Nhưng mà, mấy lỗi nhỏ thế này, ngày mai đến Vinh Xuân Đường rồi trao đổi cũng chưa muộn. Nếu không, lỡ để trượng phu của Ngọc đại phu bắt gặp, e là lại sinh hiểu lầm không đáng."

Nếu y không nhắc thêm mấy câu sau, Ngọc Hà đã quay đầu bỏ đi thẳng. Nhưng những lời đó giống như một đàn kiến nhỏ bò loạn trong tim nàng, khiến nàng bứt rứt khó chịu, không kìm được muốn hỏi hắn ngay: y phát hiện lỗi sai từ đâu?

Bên kia, do tiệc chia riêng nam nữ, Tạ Quân được đưa tới bên tiệc nam.

Chưa ngồi được bao lâu đã có một tiểu đồng mặt trắng không râu tới mời.

Vừa thấy, hắn đã lặng lẽ đoán ra ai đứng sau.

Theo tiểu đồng, hắn bước qua một chiếc cầu cong, băng qua ba hành lang uốn khúc, xuyên qua giàn hoa tử đằng rủ xuống như thác nước, cuối cùng dừng lại trước một tiểu viện phủ đầy dây leo xanh biếc.

Tiểu đồng khẽ mỉm cười, tay đưa ra làm động tác mời:

"Thưa tướng gia, chủ nhân nhà nô tài đang chờ ngài bên trong."
Cửa phòng hé mở.

Trong phòng vang lên một giọng nam trẻ trung, phấn khích lộ rõ trong từng chữ:

"Sư phụ! Người đến rồi!"

Sự vui mừng đó rơi vào mắt Tạ Quân, lại chỉ như một lớp mật rẻ tiền bọc ngoài lòng tham tính toán.

Và lớp mật ấy nhanh chóng tan biến, để lộ bộ mặt thật — một con chuột vụng về chỉ biết múa may vài mánh khóe nhỏ.

Tạ Quân chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn vị Hoàng đế do chính tay mình dìu dắt trưởng thành, nuôi lớn, bây giờ lại dùng những thủ đoạn đơn giản mà mình từng dạy, quay ngược lại bày trò trước mặt mình.

Yến Tuân vẫn chưa nhận ra gì, nở nụ cười tươi rói, vỗ tay một cái, liền có một thiếu nữ dáng điệu yểu điệu từ trong nội thất bước ra, tựa như một vệt xuân sắc chợt bừng nở, khiến cả gian phòng tràn ngập hương thơm ngọt ngào.

"Sư phụ," Yến Tuân nháy mắt cười hì hì: "Lần trước người rời đi vội quá, còn quên cả mỹ nhân mà trẫm ban thưởng! Trẫm biết người và sư mẫu tình cảm sâu đậm, nhưng người cứ yên tâm, chuyện hôm nay, trẫm đảm bảo sư mẫu sẽ không hay biết chút gì đâu."

Nói dứt câu, hắn ta nghênh ngang đẩy cửa bỏ đi, cố ý để lại không gian cho "thầy trò" tự do phát huy.

"Nô gia xin được hầu hạ tướng gia, có được không?"

Nữ tử tên Dư Nương quỳ rạp trên nền đất, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, để lộ chiếc bụng mềm mại yếu ớt.

Nàng ta khẽ hôn lên mũi giày của Tạ Quân, giọng run run khẩn cầu:

"Chuyện hôm nay, nô gia xin thề sống chết không để phu nhân biết được nửa chữ. Chỉ cần được ở bên tướng gia, cho dù chỉ là một nô tỳ vô danh chuyên rửa chân cũng cam lòng."

Tạ Quân nhấc mắt liếc xuống.

Ánh mắt sắc lạnh quét qua, những gì đập vào mắt hắn là vòng ngực trắng nõn căng tràn, khuôn mặt đỏ hồng như cánh đào nở rộ giữa ngày xuân, mềm mại, yếu đuối đến mức khiến người khác dễ dàng sinh lòng thương xót.

Khuôn mặt này, phảng phất bóng dáng của Ngọc Hà.

Chỉ là...

So với Ngọc Hà, nàng ta thiếu mất sự bướng bỉnh lạnh lùng, chỉ còn lại sự dịu dàng, yếu đuối, ngọt ngào như mật.

Quả thật phải tốn không ít công sức mới tìm ra một người như vậy.
Bên ngoài, Lưu Nguyên Bảo đi theo Yến Tuân, nhịn mãi cuối cùng cũng không kìm được lòng hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi:

"Bệ hạ, người nói xem, tướng gia thật sự sẽ thu nhận Dư nương ư?"

Dù gì thì trước đây, bất kể mỹ nhân nào chủ động dâng tới tận cửa, tướng gia đều dửng dưng lạnh nhạt, không chút động tâm.

"Dù hắn không chịu nhận.." Yến Tuân v.uốt ve miếng ngọc bội bên hông, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy âm mưu: "Trẫm cũng có cách khiến hắn phải nhận."

Hắn ta nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú tà dị.

Sau đó, hắn ta nhếch môi ra lệnh:

"Đi, lập tức đưa phu nhân của Tạ tướng qua đây. Nhớ kỹ, tuyệt đối không để bất kỳ ai biết chuyện này."

Bên kia, sau khi nghe Ôn Đạo Trần chỉ ra lỗi sai nghiêm trọng trong sách ‘Y thuật châm cứu’, dù trong lòng Ngọc Hà rất muốn lập tức ngồi xuống thảo luận cho rõ, nhưng nàng vẫn không quên thân phận đã có chồng của mình.

Dù có ngàn vạn điều thắc mắc, nàng cũng nhủ lòng đợi đến ngày mai, gặp lại ở y quán rồi hỏi.

Huống chi...

Nếu để người đàn ông đó bắt gặp nàng đang đứng đây nói chuyện cùng một nam nhân khác, chỉ e lại rước thêm một trận sóng gió vô cớ.

Ngọc Hà vừa từ chối trò chuyện, còn chưa đi được hai bước, đã bị một kẻ mặt trắng không râu chắn trước mặt.

"Thì ra phu nhân ở đây, nô tài tìm người muốn gãy chân luôn đấy!"
Kẻ kia chắp tay, giọng lanh lảnh, mỏng manh như dây thép vụn, rõ ràng là giọng của một thái giám.

Ngọc Hà cảnh giác lui về sau một bước, đôi mắt lạnh lùng dò xét:
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Không phải nô tài muốn gặp phu nhân đâu," gã khúm núm cười gằn: "là chủ tử nhà nô tài mời phu nhân tới gặp."

Mặt trắng không râu. Giọng the thé. Xưng hô 'nô tài'.

Không cần đoán cũng biết đối phương xuất thân từ đâu.

Ngọc Hà hơi mím môi, ánh mắt trầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu:

"Vậy phiền công công dẫn đường."

Sau một đoạn quanh co, nàng bị đưa tới một khu viện vắng lặng.
Mà cái tên thái giám dẫn đường cũng biến mất không dấu vết.
Bị đưa tới một viện lạc khuất, cái tên tiểu thái giám dẫn đường đã sớm biến mất.

Không xa phía trước, một thiếu niên vận trường bào đỏ tím, đầu đội mũ quấn kim tuyến tím vàng, khuôn mặt trắng như thoa phấn, môi đỏ như điểm son, ung dung đứng đó.

Chỉ liếc mắt một cái, Ngọc Hà đã vội vã cúi đầu, hai tay vòng về phía sau lưng, khom mình hành lễ:

"Thần phụ bái kiến bệ hạ, nguyện bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Phải đến khi nàng hành lễ xong xuôi, Yến Tuân mới khoan thai cho phép đứng dậy.

Nói chính xác thì...

Đây là lần đầu tiên hai người họ chính thức đối mặt. Trước đây, Yến Tuân chỉ từng thấy qua chân dung họa lại của nàng.

Khuôn mặt này đúng là không tệ, có điều — so với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thì vẫn còn thiếu một chút sắc nước hương trời. Nhưng cũng chính vì cái khí chất lạnh lùng cao ngạo ấy, lại càng k.ích th.ích d.ục v.ọng chiếm đoạt nơi hắn.

Khiến người ta muốn tận tay bóp nát từng chút kiêu ngạo trên người nàng, muốn đạp nát sự thanh cao của nàng dưới gót giày.

Nghĩ tới cảnh nàng quỳ rạp dưới chân mình, giãy dụa mà vẫn phải hạ mình cầu xin, hắn ta cảm thấy — nhất định sẽ vô cùng kh.oái c.ảm.

Yến Tuân chậm rãi xoay người, ý bảo nàng theo sau.

Trong lúc đi, hắn ta nhàn nhạt nói:

"Thật ra trẫm biết, phu nhân ngươi cũng không hề cam tâm tình nguyện gả cho hắn."

"Trẫm còn biết — nếu không phải tại hắn, phu nhân giờ này chắc vẫn còn ở Thanh Hà trấn, sống những ngày ân ái bên trượng phu của mình."

"Chứ đâu đến mức sinh ly tử biệt, bị cướp mất thân phận chính thất, suýt nữa còn phải chịu cảnh rơi vào thân phận thiếp thất rẻ mạt, mặc người mua bán như món hàng."

Hai người đi đến một viện khác kế bên.

Cánh cửa đóng kín, nhưng bên trong truyền ra tiếng động mơ hồ — tiếng giường kẽo kẹt rung động, tiếng nam nữ dây dưa, tiếng rê.n rỉ ám muội.

Không cần mở cửa, cũng biết bên trong đang diễn ra chuyện gì.
Ngọc Hà tái mặt, siết chặt ngón tay, cố gắng đè nén cảm xúc muốn quay người bỏ chạy.

Nàng thấp giọng run run:

"Bệ hạ, trong phòng... đang có người..."

Hai tay chắp sau lưng, Yến Tuân ung dung thưởng thức sắc mặt tái nhợt của Ngọc Hà, tâm tình cực kỳ khoái trá. Trong lúc phấn khích, hắn ta còn giả vờ tỏ vẻ thương tiếc:

"Phu nhân cho rằng — một kẻ khiến ngươi nhà tan cửa nát, một kẻ phá nát cuộc sống bình yên của ngươi thành một vũng bùn nhơ nhớp, thật sự sẽ yêu ngươi ư?"

"Chẳng qua chỉ vì khi xưa ngươi từng từ chối hắn, khiến lòng tự tôn cao ngạo của hắn bị đả kích, nên giờ hắn mới coi ngươi như chiến lợi phẩm phải giành bằng được thôi."

"Loại đàn ông tự luyến, tự đại như thế —"

"— khi đã chiếm được phu nhân rồi, phu nhân nghĩ hắn sẽ an phận thủ thường ư?"

"Đến lúc hắn lại ôm ấp những 'món đồ mới', phu nhân và đứa nhỏ của ngươi, sẽ bị đá đi đâu?"

Ngọc Hà ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, lạnh lùng đối diện với hắn:
"Bệ hạ muốn nói gì, xin cứ nói thẳng."

Yến Tuân khựng lại một giây, sau đó vỗ tay cười ha hả:

"Phu nhân đúng là thẳng thắn hơn trẫm tưởng."

Hắn ta lấy ra một bình ngọc men trắng rất bình thường, đặt lên bàn đá giữa sân.

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của nàng, Yến Tuân mỉm cười giải thích:

"Phu nhân yên tâm —"

"Loại thuốc này vô sắc vô vị, chỉ cần lén bỏ vào đồ ăn thức uống hàng ngày, dù thái y khám đến ba đời tổ tông cũng chẳng phát hiện ra gì."

"Người ta chỉ nghĩ — hắn bệnh là do quá lao lực hao tổn mà thôi."

Yến Tuân thong thả tiếp lời:

"Chỉ cần phu nhân đồng ý điều kiện của trẫm, sau khi thành sự, trẫm sẽ tặng phu nhân một khoản tiền đủ sống an nhàn cả đời."

"Còn nếu phu nhân vẫn luyến tiếc vinh hoa hiện tại —"

"Trẫm sẽ sắp xếp cho con trai nàng danh chính ngôn thuận kế thừa nhà họ Tạ, trở thành tân gia chủ."

"Không biết cuộc giao dịch này, phu nhân có hài lòng?"

Ngọc Hà không bị những lời hứa hẹn vàng bạc ấy làm hoa mắt,
nàng trầm giọng hỏi ngược lại:

"Thần phụ cả gan xin hỏi bệ hạ —"

"— bệ hạ làm tất cả chuyện này, rốt cuộc là vì điều gì?"

Đôi mắt phượng của Yến Tuân khẽ nhướng, khóe môi nhếch lên vẻ thờ ơ:

"Bởi vì — trong lòng phu nhân có hắn, cũng như trong lòng trẫm, từng có hắn."

Ngày xưa, hắn ta tôn trọng người đó, kính trọng người đó, xem người đó như thầy, như cha.

Nhưng khi thiên hạ chỉ biết Tạ tướng, không ai biết đến Yến đế, danh tiếng của Tạ tướng trong dân gian còn trọng hơn cả của đế vương, thậm chí trong triều đình, các quan lại còn coi trọng tôn sùng Tạ tướng hơn cả.

Sự ngưỡng mộ, tôn kính như thần linh đó, theo năm tháng dần dần chuyển thành một thứ không cam tâm và đố kỵ sâu sắc.

Hắn ta phải cho tất cả mọi người biết, thiên hạ này là của họ Yến, không phải họ Tạ!

Tôn trọng là Yến, không phải Tạ!

Khi người kia rời đi trong sự thỏa mãn, mà chẳng thèm để ý đến tách trà đã nguội lạnh trên bàn, Ngọc Hà chỉ lẳng lặng lấy một quả cam đặt vào lòng bàn tay, rồi chậm rãi bắt đầu lột vỏ, lấy từng lớp màng cam ra, cuối cùng cắn từng múi cam bỏ vào miệng.

Cam rất chua, lại có nhiều hạt, so với những quả cam ngọt ngào và ít hạt mà phủ do phủ đưa tới thì kém xa.

Đợi đến khi thời gian gần trôi qua, nàng mới từ từ rời khỏi gian đình. để lại trên bàn một quả cam chưa ăn hết. 

 
Bình Luận (0)
Comment