Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 67

 

Vừa mới bước ra, đã thấy Minh Nguyệt lo lắng đi tìm khắp nơi, trông thấy nàng liền vội vàng lên tiếng:

"Phu nhân, người đi đâu vậy? Lúc nãy nô tỳ tìm không thấy người, suýt nữa thì hồn vía lên mây rồi!"

Ngọc Hà thuận miệng đáp:

"Ta nghe nói hoa sen trong hầu phủ nở rất đẹp, nên tiện thể đi dạo ngắm một chút."

Minh Nguyệt nghe vậy, vừa thở phào vừa khẽ trách:

"Nếu lần sau phu nhân muốn ngắm sen, cũng xin đừng bỏ mặc nô tỳ như vậy. Dù biết phu nhân sẽ không bỏ trốn nữa, nhưng có một lần rồi, lòng người sao khỏi bất an."

Khi quay lại chỗ tiệc yến, mới phát hiện khách khứa đã giải tán gần hết. Ngọc Hà nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng người nọ đâu, thầm đoán chắc hắn đã rời đi trước, không khỏi nhẹ nhõm trong lòng — bởi nàng vốn chẳng muốn cùng hắn chung một cỗ xe.

Thế nhưng vừa bước chân lên xe, thân thể mềm mại đã lập tức bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng, sức nóng ấy tựa hồ muốn thiêu đốt cả da thịt nàng.

Ngay cả hơi thở phả ra sau lưng nam nhân cũng mang theo sự dồn dập khàn đục bất thường.

Cảm giác khác thường ấy khiến Ngọc Hà lập tức lạnh mặt, định đẩy người phía sau ra:

"Tạ Trường Quân, ngươi phát điên gì vậy, mau buông ta ra! Đây đang là trên xe ngựa đấy!"

Thế nhưng đối với nam nhân lúc này, phản kháng của nàng lại càng giống như nửa khước từ nửa ngầm cho phép, khiến không khí trong khoang xe càng thêm nóng rực.

Khi đôi môi lạnh lẽo của hắn từng chút một in dấu nơi cổ nàng, bàn tay đã quen thuộc mà càn rỡ lần theo đai lưng của nàng lần mò vào trong, Ngọc Hà lập tức nhận ra ý đồ của hắn, liền giơ tay tát thẳng vào mặt hắn, giọng nói cố đè thấp chỉ sợ người bên ngoài nghe thấy:

"Ngươi không bình thường rồi! Chờ phía trước có quán trọ thì thả ta xuống, ta sẽ đến y quán sắc cho ngươi mấy thang thuốc!"

Cái tát khiến khuôn mặt Tạ Trường Quân lệch đi, ánh mắt hắn trong thoáng chốc hiện lên vài phần thanh tỉnh.

Hắn đưa tay xoa nửa bên mặt vừa bị nàng đánh, đôi mắt trong ánh sáng chập chờn càng khiến Ngọc Hà cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bàn tay vừa đánh người cũng theo bản năng mà co lại bất an.
Chỉ nghe hắn khàn giọng nói:

"Vừa rồi ta chỉ là..."

"Ta không cảm thấy mình có gì sai cả."

Ánh mắt tối tăm ngập tràn dưới đáy mắt hắn, một tay chống bên người nàng, cả thân hình như một tấm lưới vây chặt lấy nàng trong khoảng không nhỏ hẹp, mang đến áp lực khiến người ta nghẹt thở.
Một bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt nàng, ngón tay chậm rãi vu.ốt ve, nụ cười mờ ám lướt qua.

Môi mỏng lạnh lẽo áp sát bên tai nàng, rồi đột ngột bật ra một tiếng cười khẽ, hơi thở nóng ấm phả vào làn da nhạy cảm nơi cổ nàng, tựa như dã thú liếm láp con mồi.

"Cho dù thân thể ta có thật sự bất ổn, thì với thân phận là thê tử của ta, nàng chẳng phải nên thuận theo mà xoa dịu cho trượng phu của mình hay sao?"

"Ngọc nương, nàng sẽ giúp ta, phải không?"

Nam nhân khẽ cười, kéo tay nàng áp lên má mình — da thịt nóng bỏng không thể giấu giếm — lại như con chó nhỏ, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, sau đó dẫn dắt ngón tay nàng chầm chậm trượt xuống dưới.

Bị hắn kìm chặt trong một không gian chật hẹp, Ngọc Hà càng cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hầm hập của hắn, lồng ng.ực dưới tay nàng cũng theo từng cái chạm khẽ mà không kìm được run rẩy, ửng lên sắc hồng ướt át.

Tiếng thở d.ốc của hắn càng lúc càng nặng nề.

Tựa như, trong khoảnh khắc ấy, nàng chính là chủ nhân, nắm quyền điều khiển thân thể hắn.

"Ngọc nương, cho ta được không..."

Một tiếng thì thầm khàn khàn, quấn lấy, dụ dỗ như rượu nồng mê hoặc lòng người.

Trong phút chốc, ngay cả không gian kín mít trong xe ngựa cũng như nồi nước sôi bị đun đến sôi trào, lăn tăn cuộn cuộn.

Bạch Giản nghe được mệnh lệnh khàn khàn từ trong xe truyền ra:
"Tới biệt viện."

Không dám chậm trễ, lập tức điều khiển xe ngựa quay đầu đi thẳng về hướng biệt viện.

Chiếc xe ngựa thậm chí không dừng lại ngoài cổng, mà phóng thẳng vào trong sân, ngăn cản tất thảy những ánh mắt hiếu kỳ đang rình mò bên ngoài.

Vừa vào sân, Tạ Quân lập tức dùng ngoại bào quấn chặt lấy người trong ngực, bế ngang nàng lên, tung chân đá văng cửa, sải bước ôm nàng vào thẳng trong phòng.

Bạch Giản đứng ngoài sân, sắc mặt cũng đen lại, chỉ vì trong lòng y thế nào cũng không thể tiếp nhận được sự thật này — vị quân vương được chính tự tay chủ nhân của y dạy dỗ chu đáo, thì ra lại là kẻ âm u bỉ ổi, chỉ biết dùng những thủ đoạt bỉ ổi.

Có lẽ ngay từ bản chất, hắn ta đã mục nát từ trong xương tủy.
Ngay khi xe ngựa của phủ Thừa tướng vừa rời đi, Yến Tuân đã không kìm được mà hỏi dồn:

"Hắn chịu nhận nữ tử đó chưa?"

Lưu Nguyên Bảo cong môi, nhếch ra một nụ cười châm chọc:
"Đương nhiên là nhận rồi. Khi trở về còn để phu nhân hắn tự mình ngồi một xe, còn bản thân thì ôm lấy ả kia, đi thẳng tới biệt viện đã sớm chuẩn bị sẵn. Xem ra là có ý muốn kim ốc tàng kiều đây."

Nghe vậy, Yến Tuân mới thả lỏng cả người, ngã ngồi xuống long ỷ, miệng nở nụ cười méo mó đầy đắc ý:

"Tưởng đâu trẫm có được một vị sư phụ nghiêm cẩn thanh cao, mỹ nhân ngồi trong lòng cũng không hề loạn, không nhiễm bụi trần. Hóa ra, cũng chỉ như muôn người tại thiên hạ, chẳng khác biệt là bao."

Thiên hạ nhộn nhạo cũng chỉ vì lợi mà tụ; thiên hạ tấp nập cũng chỉ vì lợi mà tan.

Làm gì có ai thực sự chẳng vướng danh lợi, chẳng ham tửu sắc?
Nếu có, chỉ bởi thứ được trao còn chưa đủ lớn mà thôi.

Mà những đạo lý ấy, năm xưa chẳng phải chính tay thầy dạy hắn ta đó sao?

Trăng đã lên giữa trời, ánh bạc trải khắp nhân gian, hương hoa theo gió thoảng bên hiên.

Trong bóng đêm, Tạ Quân — mượn cớ thuốc phát tác, phơi bày hết bản tính dã thú bị đè nén trong lòng — siết chặt người phụ nữ đang mê mệt ngủ say trong ngực mình, trong đầu lại không kìm được hiện lên hình ảnh một người con gái khác:

Khuôn mặt giống nàng như đúc, nhưng so với nàng lại càng non nớt yêu kiều hơn vài phần.

Thật ra có lúc, ngay cả chính hắn cũng sẽ tự hỏi mình:

Hắn muốn loại nữ nhân nào mà chẳng có?

Cớ gì lại cứ cố chấp giữ nàng trong lòng, hết lần này tới lần khác tự mình phá vỡ giới hạn vốn có?

Nhưng thích, vốn dĩ chính là một đạo lý không có đáp án.

Nếu đã có đáp án, thì nào còn gọi là "thích" nữa.

Mãi đến khi gia ôm lấy phu nhân, đặt nàng lên xe ngựa, Bạch Giản mới dè dặt lên tiếng hỏi:

"Đại nhân, còn về người kia, xử trí thế nào?"

"Xử đi."

— Chỉ những kẻ vô dụng ngu xuẩn mới ôm niềm tiếc thương kẻ khác như thể gấm hoa.

Khi Ngọc Hà tỉnh lại, nàng đã thấy mình nằm trong gian phòng quen thuộc của Tùng Thanh Các.

Nghĩ tới món đồ hắn ta chuẩn bị cho mình, nàng không màng thân thể đau nhức rã rời, vội vàng lần tìm y phục hôm qua, bàn tay run rẩy sục tìm trong lớp áo.

Chạm được vào chiếc bình nhỏ còn nguyên vẹn, nàng rốt cuộc cũng nhẹ thở ra một hơi.

May mà... vẫn còn đó.

Dù đêm qua hắn đã cẩn thận giúp nàng tẩy rửa một lượt, Ngọc Hà vẫn kiên quyết gọi nha hoàn vào, bảo bọn họ chuẩn bị nước nóng, tắm rửa lại lần nữa.

Minh Nguyệt lơ đãng liếc thấy những dấu vết hồng sẫm như cánh mai rải khắp da thịt phu nhân, bất giác đỏ bừng cả gò má, ngượng ngùng cúi gằm mặt.

Chỉ là... khi thấy phu nhân tắm gội xong xuôi, thay y phục chỉnh tề chuẩn bị bước ra cửa, Minh Nguyệt không nhịn được mà lên tiếng khuyên ngăn:

"Phu nhân, gia đã dặn người hôm nay ở yên trong viện nghỉ ngơi, chờ thân thể khoẻ hơn rồi hẵng tới y quán."

Ngọc Hà nhìn Minh Nguyệt đang chặn trước mặt mình, hít sâu một hơi, rồi lạnh giọng nói:

"Tránh ra."

Minh Nguyệt vẫn không chịu nhúc nhích, lại lấy tiểu thiếu gia ra làm cớ:

"Phu nhân quên rồi sao, hôm nay là ngày tiểu thiếu gia trở về."

Một a hoàn nho nhỏ như nàng ta, nào dám tự mình làm càn?

Chỉ có thể nói rõ ràng là có người đứng sau ngấm ngầm sai khiến.
Ngọc Hà bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Nguyệt, từng chữ từng chữ rõ ràng mà lạnh băng:

"An An đến tối mới về. Ta trước hết là chính mình, sau đó mới là mẫu thân của An An."

"Tránh ra."

Minh Nguyệt nghe vậy, chỉ đành bất đắc dĩ nhường đường.

Huống hồ, gia cũng chưa từng căn dặn nàng không cho phu nhân ra ngoài.

Trên đường đến Vinh Xuân Đường, Ngọc Hà tình cờ bắt gặp một cảnh tượng:

Ôn Đạo Trần đang bị người ta níu giữ, quấn quýt không buông bên vệ đường.

Ban đầu nàng vốn định làm như không thấy, thế nhưng Ôn Đạo Trần ánh mắt sắc bén đã trông thấy nàng, lập tức luống cuống, vừa xấu hổ vừa lúng túng, cắn răng hạ giọng hỏi:

"Ngọc đại phu, có thể... cho ta mượn chút bạc không?"

Giọng nói càng về sau càng nhỏ dần, đến mức gần như không nghe thấy, chỉ hận không thể kiếm một cái lỗ dưới đất để chui xuống cho đỡ mất mặt.

Bởi vì từ trước đến giờ, y chưa từng lâm vào cảnh ngộ chật vật như thế này — càng huống hồ, lại còn ở ngay trước mặt nữ tử mình ái mộ.

Chủ quán đang túm chặt y thấy vậy, cho rằng họ quen biết, bèn trừng mắt, lớn tiếng mắng:

"Hai người quen nhau thì tốt! Gã này ăn mì ở chỗ ta mà không chịu trả tiền. Trông bề ngoài nho nhã sạch sẽ, ai ngờ lại đi làm cái trò ăn quỵt không biết xấu hổ!"

Ôn Đạo Trần tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lời nói cũng trở nên lộn xộn:

"Ta nào có ăn quỵt! Ta đã nói là vừa bị kẻ trộm móc mất túi tiền rồi! Tiền cơm đã sai tiểu đồng về nhà lấy, tại sao ngươi lại cứ cố tình nghi ngờ, làm khó làm dễ thế chứ!"

"Ta mà tin ngươi chịu về nhà lấy tiền, cái tiệm mì này chắc cũng phải dẹp tiệm luôn quá!"

Chủ quán vừa đi vừa lầm bầm mấy câu, vẻ mặt đắc ý.

Thấy nếu còn chậm trễ sẽ lỡ mất giờ, Ngọc Hà liền cất tiếng: "Mì bao nhiêu tiền? Ta trả."

"Phu nhân thật sảng khoái!" Chủ quán lập tức nịnh nọt, "Mì của ta không đắt, chỉ hai mươi văn thôi."

Ngọc Hà ra hiệu cho Minh Nguyệt đếm ra hai mươi văn giao cho chủ quán.

Gã bán mì vừa cầm được tiền liền mặt mày hớn hở, vui vẻ rời đi.
Đám người vây xem cũng nhanh chóng tản ra.

Ôn Đạo Trần lúc này vừa xấu hổ vừa áy náy, cúi đầu thấp đến mức sắp cắm xuống đất:

"Hôm nay thật sự làm phiền Ngọc đại phu rồi... Ngươi yên tâm, đợi tiểu đồng nhà ta mang bạc tới, ta nhất định sẽ hoàn trả."

Ngọc Hà nhàn nhạt nở nụ cười xa cách:

"Không cần."

"Có thể giúp được Ôn đại phu, ta rất vui."

Nói xong, nàng xoay người định rời đi.

Thế nhưng vừa bước được vài bước, bên tai lại nghe thấy một tiếng gọi cực khẽ.

Quay đầu lại, đập vào mắt nàng là gương mặt Ôn Đạo Trần đỏ bừng dưới ánh nắng, vừa khẩn trương vừa xấu hổ.

Ngay khoảnh khắc Ngọc Hà vừa xoay người, y càng lúng túng đến mức đỏ từ cổ lên tận vành tai, ấp úng hỏi:

"Ngọc nương... ta có thể gọi nàng như vậy được không?"

"...?" Ngọc Hà hơi nhướng mày.

Ôn Đạo Trần sợ nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Nàng đừng nghĩ nhiều! Ta chỉ cảm thấy nếu cứ gọi nàng là 'Ngọc đại phu' mãi, nghe có vẻ xa cách quá..."

"Nếu yêu cầu của ta khiến nàng khó xử, nàng cứ coi như ta chưa từng nói gì cũng được."

Người bình thường có lẽ sẽ chẳng để tâm người khác gọi mình thế nào. Nếu Ngọc Hà thật sự chấp nhặt một cách xưng hô, chỉ sợ sẽ bị người ta gán cho tiếng nhỏ nhen, hay tính toán vụn vặt.

Ngọc Hà nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo căng thẳng và kỳ vọng của chàng thanh niên, không hề dây dưa mà thẳng thừng từ chối:

"Yêu cầu này của Ôn đại phu, thật khiến ta cảm thấy khó xử."

"Trượng phu nhà ta vốn rất hay ghen tuông. Nếu để hắn nghe thấy, tất sẽ nảy sinh hiểu lầm, lại khiến Ôn đại phu vô cớ chịu liên lụy."

Nàng không muốn thêm bất kỳ ai bị liên lụy bởi con người kia nữa.
"Sắp đến giờ khai môn của Vinh Xuân Đường rồi, Ôn đại phu vẫn nên nhanh chóng trở về thì hơn."

Dù hiện tại hiệu thuốc chưa có nổi một bệnh nhân đến khám, nhưng không có nghĩa nàng cho phép người làm việc trễ nải.
Ngày hôm nay, Vinh Xuân Đường vẫn yên ắng như mặt nước, chẳng một bóng người lui tới.

Đối với mấy tên học việc và các vị đại phu ngồi phòng chẩn đoán, chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì—dù sao bọn họ lãnh lương tháng, có bệnh nhân hay không cũng không khác biệt. Ngược lại còn thảnh thơi sung sướng.

"Tẩu tẩu, đây là bánh bát trân do Liễu nhi làm sáng nay đó, người nếm thử xem."

Tạ Uyển Nhi cẩn thận bưng một đĩa bánh đặt trước mặt nàng, đôi mắt tràn đầy mong chờ.

"Ta không ăn đâu, ngươi ăn đi."

Ngọc Hà từ chối khéo.

Từ sau khi Thái y Lý chẩn đoán nàng mắc chứng hư yếu tỳ vị, trong viện nàng chẳng khi nào thiếu mấy loại cao lương mỹ vị như bát trân cao này. Nhưng ăn mãi, cũng chỉ thêm ngán ngẩm.

Giữa lúc hai người trò chuyện, không ai để ý đến một người lạ vừa len lén bước vào hiệu thuốc.

Người ấy quấn kín mít từ đầu đến chân bằng vải thô, chỉ lộ đôi mắt cảnh giác nhìn đông ngó tây.

Rồi, với giọng thì thầm gần như không nghe thấy, nàng ta hỏi:
"Xin hỏi... vị nữ đại phu kia... có ở đây không?"

Nghe nói là tìm mình, Ngọc Hà lập tức bước ra:

"Ngươi thấy trong người không khoẻ sao?"

"Không phải... không phải nô tỳ... là... là tiểu thư nhà nô tỳ."

Người hầu gái căng thẳng đến mức hai tay vặn xoắn vào nhau như dây thừng, mãi vẫn ấp úng không nói nổi thành câu:

"Đại phu... bệnh của tiểu thư nhà nô tỳ... thực sự khó nói ra... xin người... xin người có thể đích thân đến phủ chẩn bệnh một chuyến được không?"

Ngọc Hà không cố vặn hỏi cho bằng được, chỉ khẽ gật đầu rồi quay sang dặn dò:

"Uyển Nhi, mang hòm thuốc theo, đi với ta."

Mãi đến khi ra khỏi Vinh Xuân Đường, đi dọc theo con hẻm nhỏ, tiểu nha hoàn mới run run giải thích đầu đuôi:

"Là thế này... tiểu thư nhà nô tỳ dạo gần đây sau khi đến kỳ nguyệt sự thì mãi không ngừng lại được."

"Tiểu thư sợ bản thân mắc bệnh, nên lén lút tìm rất nhiều phương thuốc dân gian để uống, nào ngờ uống càng uống càng tệ. Không chỉ huyết không cầm, mà hạ thân còn bắt đầu có mùi lạ."

"Mà tiểu thư sắp đính hôn rồi, nếu để nhà trai biết chuyện... tiểu thư chắc chắn sẽ bị huỷ hôn. Nặng hơn nữa, có khi còn bị nghi oan là thất tiết, rồi bị đem đi trầm lồng heo."

Tạ Uyển Nhi từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, đã từng tận mắt chứng kiến cảnh người ta dìm chết những cô gái "không trong sạch":

"Tẩu tẩu... vị tiểu thư đó thật tội nghiệp quá... tẩu nhất định phải cứu nàng ấy..."

Thiếu nữ nắm chặt tay Ngọc Hà, nước mắt rưng rưng.

Ngọc Hà và Tạ Uyển Nhi theo chân tiểu nha hoàn đi vòng vèo qua cửa sau, toàn chọn những lối nhỏ vắng người. Nếu có ai chạm mặt, thì lấy cớ là người của phường thêu thùa mới tới.

Đến sân viện nơi tiểu thư kia ở, vừa đẩy cửa vào, một mùi hương nồng nặc liền xộc thẳng vào mũi—

Mùi hương dày đặc đến mức chẳng những không che giấu được gì, mà ngược lại còn càng thêm lộ rõ sự che đậy.

Nha hoàn tên Lưu Ly vừa kéo người vào phòng, vừa kích động la lớn:

"Tiểu thư! Người đây rồi! Đây chính là nữ đại phu ở Vinh Xuân Đường mới khai trương gần đây! Nô tỳ tự ý mời người về, nếu tiểu thư giận thì cứ phạt nô tỳ sau, nhưng xin người hãy để vị đại phu này khám bệnh trước!"

Người được gọi là "tiểu thư" từ trong phòng bước ra, không thèm liếc nhìn Ngọc Hà lấy một cái, vừa thấy mặt đã tuôn ra một tràng mắng như tát nước:

"Trên đời này làm gì có cái lý nữ nhân đi làm đại phu! Coi chừng lại là cái loại đốt bùa thành tro bắt người ta uống!"

"Còn không mau đuổi cổ họ ra ngoài! Cái nơi này thành chỗ cho bọn lừa đảo tuỳ tiện ra vào rồi sao?!"

"Nhưng mà, tiểu thư... nô tỳ cảm thấy họ không giống kẻ lừa đảo..."
Nha hoàn rụt rè cãi lí.

"Hừ, trên đời này có kẻ lừa đảo nào lại tự khắc hai chữ “lừa đảo” lên mặt đâu! Còn không mau đuổi!"

Tiểu thư cười lạnh, giọng sắc như dao.

Ngọc Hà không hề bước đi.

Nàng bình thản tiến lên một bước, lông mày liễu khẽ chau lại:
"Tiểu thư hạ thân bốc mùi hôi nồng nặc, đi kèm cảm giác ngứa ngáy như có kiến cắn, đúng không?"

"Kỳ nguyệt sự mãi không dứt, huyết ra lai láng như suối không ngừng, đúng không?"

"Bụng dưới sưng trướng, giống như đã mang thai hơn ba tháng, dù uống thuốc thế nào cũng không giảm bớt chút nào, đúng chứ?"

Không ngờ Ngọc Hà có thể nói trúng phóc từng chi tiết một cách lạnh lùng, ánh mắt nàng ta nhìn như đâm xuyên thấu tận gan ruột.
Tống Gia Ngọc— tiểu thư kia—sắc mặt tái xanh, hung hăng trừng mắt về phía Lưu Ly, như thể muốn ăn tươi nuốt sống:

"Là ngươi khai ra phải không?!"

Lưu Ly hoảng hồn lắc đầu quầy quậy:

"Không... không phải, tiểu thư! Dù cho người có cho nô tỳ một ngàn cái gan, nô tỳ cũng không dám tự tiện nói ra đâu ạ!"

"Không phải nàng ta nói."

Ngọc Hà thản nhiên đáp, đối diện ánh mắt kinh hoàng và ghê tởm kia, giọng điệu vẫn thản nhiên như nước:

"Là ta tự ngửi được, tự nhìn thấy. Ta đã nói rồi, ta là đại phu. Một đại phu, nhìn bệnh trạng mà đoán bệnh, chẳng phải chuyện gì khó cả."

"Nếu tiểu thư thực sự không tin, vậy thì ta đi."

Nói đoạn, Ngọc Hà nghiêng đầu ra hiệu cho Tạ Uyển Nhi: "Đi thôi."

Tạ Uyển Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt: "Tẩu tẩu, vậy là mình đi thật à? Không phải mình tới để giúp tiểu thư ấy sao...?"

"Đại phu xem bệnh, vốn dĩ không phân sang hèn cao thấp. Nhưng chung quy, vẫn phải dựa vào hai chữ "tình nguyện"."

Ngọc Hà lãnh đạm nói, không hề quay đầu lại: "Bệnh nhân nếu đã không phối hợp, ta cũng chẳng hơi đâu mà quỳ xuống van xin."

Huống chi, điều quan trọng nhất là—nàng ta không tin.

Vậy thì dù nàng ta có chết trước mặt, Ngọc Hà cũng sẽ không cưỡng ép ra tay.

"Tiểu thư!"

Lưu Ly thấy Ngọc Hà định rời đi, cuống quýt đến mức sắp khóc:
"Tiểu thư đã uống biết bao nhiêu phương thuốc dân gian mà chẳng có hiệu quả gì, sao không thử một lần chứ?"

"Hơn nữa, vị đại phu này vừa rồi đã nói trúng từng bệnh trạng một chữ cũng không sai..."

Tống Gia Ngọc mặt không đổi sắc, vẻ khinh thường càng đậm:
"Đuổi cổ bọn họ đi!"

"Bản tiểu thư khinh thường phải dùng thuốc do thứ lang băm vô danh này kê ra!"

Ánh mắt nàng ta lạnh lùng lia sang Lưu Ly: "Còn ngươi nữa, người ta nói gì ngươi cũng tin, đúng là ngu muội!" 

 
Bình Luận (0)
Comment