Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 68

 

Sau khi rời khỏi Tống phủ, Tạ Uyển Nhi vẫn chìm đắm trong nỗi buồn, không sao thoát ra được.

Nàng ấy không hiểu tại sao Tống tiểu thư lại không tin họ, thậm chí còn không cho họ cơ hội chứng minh bản thân mà đã vội vàng đuổi đi. Nàng ấy càng cảm nhận sâu sắc hơn ý nghĩa trong lời nói của tẩu tẩu trước đây, rằng điều này quả thực không hề đơn giản.

Vì gần đến giờ trưa, hai người quyết định ăn xong bữa trưa rồi sẽ quay lại, vì thời tiết oi ả, họ chọn một quán bán lãnh đao hòe (một món ăn làm từ lá hòe) lạnh. Vừa khi tô mì được bưng lên, bỗng dưng từ phía xa vọng lại tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ.

Tạ Uyển Nhi không còn tâm trí để ăn nữa, vội vã chạy qua xem sự tình.

Ngọc Hà đang dùng đũa gắp một lá hòe lạnh, thì Tạ Uyển Nhi mặt mày tái xanh, hoảng hốt bước đến, "Tẩu tẩu, phía trước có một phụ nữ mang thai, nàng vừa bị ngã, giờ máu chảy rất nhiều, máu không ngừng…"

Nghe vậy, Ngọc Hà không còn lòng dạ nào mà ăn nữa, lập tức đứng dậy, "Nói rõ hơn đi, đã gọi bà mụ chưa?"

"Đã gọi rồi, nhưng nữ tử đó đột nhiên co giật rồi ngã xuống đất, miệng phun bọt trắng, nghe nói thai nhi của nàngvốn đã không đúng vị trí, e rằng sẽ xảy ra trường hợp một xác hai mạng mất…" Tạ Uyển Nhi nhanh chóng trả lời.

Nếu cứu được thì sẽ nổi danh, nhưng tình huống hiện tại nhìn là không thể cứu sống, hơn nữa còn dễ làm hỏng thanh danh của bản thân. Thử hỏi, có ai dám nhận ca này không?"

Nghe vậy, Ngọc Hà không chần chừ, vội vã lấy hộp thuốc và tiến về phía người phụ nữ mang thai. Tạ Uyển Nhi vừa đi theo vừa bảo vệ tẩu tẩu, vừa lớn tiếng nói: "Mọi người tránh ra, chúng tôi là đại phu!"

Nghe thấy họ là đại phu, mọi người lập tức nhường đường, nhưng khi nhìn thấy họ là nữ tử, ánh mắt nghi ngờ liền lộ rõ, một người trong đám đông lên tiếng: "Đại phu gì, làm gì có nữ nhân nào làm đại phu được, chắc là đang chơi trò giả vờ thôi mà!"

“Nếu muốn làm trò nhảm, thì về nhà mà làm đi, ra đây làm gì chỉ khiến người ta chê cười.”

“Không biết là ai trong nhà dám ra ngoài mà làm trò cười như vậy, nếu là vợ ta, ta nhất định sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân nàng.”

Những lời cay độc đó còn chưa kịp làm Tạ Uyển Nhi tức giận đến run người, thì Ngọc Hà đã đứng lên, ánh mắt lạnh lùng như trải qua sương giá: “Nam nhân và nữ nhân đều là người, sao chỉ có nam nhân làm đại phu, còn nữ nhân lại không được làm. Các ngươi nói rằng người kinh thành đa tài, nhưng hôm nay nhìn các ngươi, thật sự ta thấy còn thua cả những người dân quê mùa chưa biết gì. Đúng là quá ngốc nghếch!”

Người bị mắng giận đến tái mặt, nhưng vẫn không chịu nhận thua: “Nữ tử chỉ được một cái đầu tóc dài, kiến thức hạn hẹp làm sao có thể học y thuật được chứ? Cái gọi là y thuật của các ngươi, chắc cũng chỉ là trích máu ngón tay, rắc chút tro gỗ đốt bùa làm phép mà thôi.”

Ngọc Hà cười lạnh: “Ngươi đã coi thường nữ tử như vậy, hẳn là mẹ và bà nội ngươi không phải nữ tử đâu nhỉ? Vậy ngươi chui ra khỏi bụng mẹ ngươi bằng cách nào vậy? Ngươi cho rằng phụ nữ thấp kém hơn đàn ông, vậy ta hỏi ngươi, vì sao chẳng có một tên nam nhân nào có thể hỗ trợ được phụ nữ trong việc sinh con thế hả? Ta thấy người cái gì cũng chẳng biết làm, chỉ có cái miệng là nói giỏi thôi.”

Thấy âm thanh của nữ tử đang chuyển dạ ngày càng yếu ớt, Ngọc Hà không thèm để ý đến sự nghi ngờ của đám người nữa, nàng kéo tay đối phương hỏi lại: “Ngươi tin ta không?”

Thị lực của người này đã mờ dần đi, giọng nói yếu ớt nhưng chắc chắn: “Ta tin ngươi.”

Bởi vì nàng ta không muốn chết, bất kể đối phương là ai, chỉ cần có thể cứu mình, nàng ta nguyện ý tin tưởng một lần.

“Ta tin nàng là một đại phu. Nếu ngay cả thử mà cũng không cho thì sẽ chết người đấy.” Một cô nương xinh đẹp búi tóc vén rèm bước ra từ đám đông: “Đưa nàng ta vào trong xe ngựa đi. Sinh con trong xe ngựa còn hơn nằm ngoài đường.”

“Xe ngựa chỉ là vật chết. Nếu không xài được thì có thể vứt đi. Nhưng đây là một sinh mạng, trên đời này có thứ gì quan trọng hơn mạng sống của một con người chứ?”

Sau khi lên ngựa, Ngọc Hà phát hiện tình trạng của nữ tử mang thai này còn tệ hơn nàng nghĩ rất nhiều.

Vị trí thai nhi không đúng, thời gian trì hoãn quá dài. Nếu không thể đưa ra ngoài chắc chắn sẽ bị chết ngạt.

Vì đứa bé bị kẹt bên trong quá lâu khiến nữ tử bắt đầu co giật nhẹ. Điều đáng sợ là nàng ta đã dần kiệt sức.

Ngọc Hà lấy ra một miếng nhân sâm ấn vào dướt lưỡi nàng ấy, nhắc nhở: “Đừng kêu nữa, phải giữ sức.”

May mắn thay, toa xe đủ rộng để chứa bốn người cùng một lúc, bên trong còn có một viên dạ minh châu phát sáng.

Ngọc Hà ấn bụng xác định vị trí đứa bé, nhưng phần đầu của nó lại cách rất xa với cổ tử cung.

Đã một khoảng thời gian trôi qua nhưng miệng tử cung của nàng ta vẫn chỉ mới mở được một chút, trong hoàn cảnh như vậy nàng ta hoàn toàn không có khả năng rặn đẻ.

Ngọc Hà lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt, cố gắng giảm bớt sự đáng sợ trong giọng nói: “Nếu không muốn chết chỉ còn cách rạch bụng ngươi để lấy đứa bé ra, nếu không cả ngươi và đứa bé đều chết. Ngươi có đồng ý không? Ta không đảm bảo có thể cứu được cả hai, nhưng sau này trên bụng ngươi sẽ để lại một vết sẹo rất xấu xí. Ngươi có đồng ý không?”

Cơ thể, da thịt là do cha mẹ ban cho, nhất là đối với nữ nhân, họ càng để tâm đến thân thể của mình, huống chi lại phải rạch một nhát dao lên cơ thể.

Khi cơn co giật khiến nàng ta rơi vào tình trạng tiền sản giật, cả người gần như rơi vào hôn mê, đột nhiên bùng lên một ý chí sinh tồn mãnh liệt. Những dây tĩnh mạch ở cổ nàng ta căng phồng, ánh mắt đỏ rực, đôi con ngươi như muốn nứt vỡ: “Chỉ cần có thể cứu ta và đứa trẻ, đừng nói một nhát dao, mười nhát dao ta cũng sẵn lòng!”

“Cầu ngươi, nhất định phải cứu ta và đứa con của ta.” Nàng ta vừa dứt lời, cơn đau dữ dội khiến nàng ta ngất xỉu, bàn tay vẫn nắm chặt vạt áo Ngọc Hà, dường như đã coi nàng như cây cầu sinh mạng duy nhất.

Ngọc Hà nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói: “Ta không thể đảm bảo sẽ cứu sống ngươi và đứa trẻ, nhưng ta có thể cam đoan, ta sẽ làm hết sức mình.” Lời nàng chỉ nhẹ nhàng đề cập đến việc sẽ chịu một nhát dao, nhưng thật ra, một nhát dao làm sao có thể cứu đứa trẻ ra đời. Những gì nàng sắp làm chính là…

——— Mổ bụng lấy con.

Sau khi Ngọc Hà kiểm tra sơ qua tình hình cơ thể đối phương, không chút do dự, nàng rút một cây kim bạc, chọc vào huyệt thượng tinh trên cổ nàng ta, khiến nàng ta lịm đi, tránh để nàng ta tỉnh lại vì đau đớn và nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu khi mìnhbị mổ bụng.

Việc mổ bụng đòi hỏi môi trường rất nghiêm ngặt, ánh sáng là yếu tố quan trọng nhất, nhưng hiện giờ, tình huống không cho phép nàng lựa chọn. Ngọc Hà lập tức ra lệnh: “Thu hết mọi vật dụng trong xe vào các ngăn kín, lấy gương đồng đặt bên cửa sổ để phản chiếu ánh sáng.”

Nhận thấy Ngọc Hà đang định làm gì, Tạ Uyển Nhi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Nàng ấy mở miệng định ngăn cản, nhưng lại sợ làm sao lãng, chỉ đành giữ chặt hơi thở, không dám thở mạnh.

Thời gian từng phút trôi qua, Ngọc Hà biết mình phải giữ vững tâm lý. Nếu như chính nàng, một đại phu, còn hoang mang lo sợ, vậy thì bệnh nhân sẽ nghĩ gì, làm sao có thể đặt tính mạng của mình vào tay nàng đây?

Hít thở sâu, Ngọc Hà dùng con dao đã qua khử trùng, gắng sức không để lộ vẻ e ngại, càng không thể phân tâm, phải giữ vững tinh thần, dốc toàn bộ sự chú ý vào tay mình.

Do xe ngựa đã dừng lại giữa đường mà không di chuyển, không biết đã chặn bao nhiêu đoàn người và xe cộ, khiến binh mã sứ phải đến điều tra tình hình. Khi biết có một sản phụ đang sinh con, và trong xe là một nữ đại phu đỡ đẻ, họ tức giận quát tháo: "Trên đời này sao có chuyện nữ tử làm đại phu được!"

Nếu không cẩn thận, chẳng phải sẽ là một xác hai mạng sao!

Ngay khi chuẩn bị ra lệnh cho người đuổi xe ngựa đi, bất ngờ trong xe phát ra tiếng khóc của đứa trẻ.

Tiếng khóc ấy như một cái tát vang dội vào miệng của những kẻ chỉ biết nói chuyện hão huyền.

Không phải sao? Chẳng phải là một ca sinh khó, một nữ tử sắp chết mà sao có thể sống sót sinh con được?

Sau một khoảnh khắc im lặng đến cực điểm, tiếng bàn tán bùng lên không ngừng.

"Sống rồi, không ngờ thực sự cứu sống được rồi!"

Trong đám đông, có một nữ tử không cầm được nước mắt, xúc động nói: "Xem ai dám nói nữ đại phu kém hơn nam đại phu nữa, theo ta, những nam đại phu khác cũng chưa chắc đã giỏi như các nàng ấy đâu."

"Quá xuất sắc rồi, không biết nàng ấy làm cách nào mà lại có thể làm được như vậy."

"Không ngờ lại có thể làm được!" Có người tại chỗ không cầm được nước mắt, khóc nghẹn nói: "Nếu như khi vợ ta lâm bồn khó sinh, cũng có thể gặp được một đại phu như vậy, vợ ta chắc chắn sẽ không phải ra đi."

Tuy nhiên, người không ngờ mình cũng có thể làm được như vậy là Tạ Uyển Nhi, nàng ấy bước ra từ xe ngựa, ánh mắt kiêu hãnh quét qua đám người đang ngẩn ngơ nhìn mình, sau đó vô cùng tự hào nâng cao ngực, cất giọng nói: "Chúng ta là đại phu của Vinh Xuân Đường, nếu các ngươi có chỗ nào không khỏe, hoan nghênh đến Vinh Xuân Đường lấy thuốc trị bệnh, Vinh Xuân Đường chúng ta giá cả phải chăng, dược liệu đều là thượng phẩm, tuyệt đối không lừa dối người già trẻ em!"

Gần đây, việc Yến Tuân công khai đối phó với Tạ Quân ngày càng mạnh mẽ, trong triều đình bắt đầu xuất hiện không khí căng thẳng như lửa đạn, các đối thủ chính trị của nhà Tạ như những con cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, vội vã muốn xé nát một miếng thịt từ thân thể khổng lồ của nhà Tạ.

Đúng lúc Yến Tuânđang chán nản tuyên bố bãi triều thì…

"Hoàng thượng, thần có việc muốn tấu!" Một vị thượng thư của bộ Hình, tay cầm bảng ấn, từ hàng ngũ bước ra, từng lời từng chữ vang dội, "Thần muốn tố cáo Tạ thừa thướng dung túng thuộc hạ buôn bán thuốc cấm để kiếm lời, dụ dỗ người khác đánh bạc, cưỡng đoạt vợ người!"

Khi tiếng nói mạnh mẽ của hắn vừa dứt, cả triều đình lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.

Người của phe Tạ gia lập tức nhảy ra phản bác: "Ngươi nói bậy bạ, sao có thể nói Thừa tướng làm những chuyện như vậy?"

"Không có chứng cứ mà tuỳ tiện vu oan người khác, không phải là đại thần bộ Hình thì thật sự cho rằng triều đình này là chỗ của ngươi, để ngươi muốn nói gì thì nói, vu cáo trọng thần của triều đình đâu đấy nhé?"

Một tay chống cằm, Yến Tuân ngồi yên, thưởng thức cảnh chó cắn chó hỗn lọah bên dưới, ánh mắt vô thức dừng lại trên người vị đứng đầu nhóm quan viên, một nam tử cao lớn mặc áo tím như tùng bách, dáng dấp uy nghiêm.

Hắn hoàn toàn không bận tâm đến việc mình là đối tượng bị người đời chỉ trích, ngôn từ sắc bén. Tư thế của hắn toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, lại mang theo sự thờ ơ với mọi thứ trên thế gian.

Hắn càng tỏ ra thản nhiên bao nhiêu, Yến Tuân lại càng muốn kéo hắn xuống khỏi thần thánh, khiến hắn phải gánh chịu những lời lẽ cay độc.

Cho đến khi đám đại thần dưới trướng của hắn sắp sửa tranh cãi ầm ĩ, giống như bọn lão nông trong chợ cãi nhau, Yến Tuân mới từ từ lên tiếng ngăn cản: "Các khanh có bằng chứng gì không? Các khanh có biết, theo luật pháp của triều đình, vu cáo người khác thì là tội phỉ báng không?"

Bị đám người phe Tạ gia mắng cho sắc mặt khó coi, Ngô thị lang cắn răng, nói từng chữ nặng nề: "Thần có chứng cứ, còn có nhân chứng!"

"Truyền nhân chứng lên!"

Ngọc Hà không lấy làm ngạc nhiên khi biết Tạ Quân vì tội buôn bán thuốc cấm, dụ dỗ dân thường đánh bạc, cho vay nặng lãi, khiến người ta phải bán nhà bán đất, bán con bán gái mà sa cơ lỡ vận, hiện đang bị giam giữ tại Đại Lý Tự để điều tra. Vì những bằng chứng đó chính là do nàng tiết lộ ra.

Nàng càng muốn để mọi người thấy, kẻ được xưng là quân tử thanh cao kia thực chất chỉ là một kẻ tiểu nhân, thủ đoạn hèn hạ, không từ thủ đoạn.

Sau khi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị quay lại Tùng Thanh Các, nàng bất ngờ gặp phải Bạch Giản, y chặn đường nàng lại, cười tươi nói: "Phu nhân, lão gia bảo phu nhân mang mấy bộ y phục của lão gia quen dùng đem đi cho hắn."

"Tiểu thiếu gia đã rời khỏi Quốc Tử Giám rồi, giờ đang tới thăm lão gia. Phu nhân mang y phục đến cho lão gia xong, có thể dẫn tiểu thiếu gia trở về cùng." 

 
Bình Luận (0)
Comment