Gần độ tháng mười, mỗi khi mặt trời ngả bóng, hơi lạnh liền lặng lẽ bốc lên từ mặt đất, cuốn lấy toàn thân, lạnh đến nỗi người ta phải run cầm cập, đạp chân, thở ra từng làn khói trắng mịt mờ.
Ngọc Hà tay xách hộp đồ ăn cùng mấy bộ áo ấm, chầm chậm bước vào Đại Lý Tự. Vừa vào cửa, lập tức có người tiến đến dẫn đường, dáng vẻ cung kính mà không thiếu phần khúm núm lấy lòng.
Đêm buông, bên trong ngục thất Đại Lý Tự chỉ thưa thớt mấy ngọn đèn dầu leo lét soi sáng hai bên hành lang. Ánh lửa chập chờn, yếu ớt đến mức như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt. Không khí lâu ngày ẩm thấp, hôi tanh, tựa như mùi máu vẩn trong nhà xí mùa đông.
Càng đi sâu vào trong, dẫu Ngọc Hà đã ăn mặc kín đáo dày dặn, vẫn cảm thấy từng sợi khí lạnh len lỏi từ lòng bàn chân ngấm dần vào tận xương tủy. Hàn ý ấy không chỉ lẩn quẩn nơi da thịt, mà còn như xuyên thấu vào tận linh hồn, lặng lẽ quấn lấy tứ chi huyết mạch.
“Phu nhân, thừa tướng đang ở bên trong, ngài tự vào đi thôi.”
Tiếng lính canh vừa dứt, Ngọc Hà ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm phải một đôi đồng tử đen láy, sâu thẳm như đáy hồ đêm.
Người đàn ông kia đã rũ bỏ áo bào tử sắc và mũ ô sa, chỉ mặc một thân y phục giản đơn, an tĩnh ngồi nơi đất ẩm, dưới ánh nến nhạt nhòa mà đối cờ một mình.
Dù đang ở giữa chốn lao ngục ẩm mốc tối tăm, giữa đất bùn lạnh lẽo, y vẫn ung dung tự tại như vầng trăng sáng treo trên đỉnh trời, không nhiễm bụi trần.
Tay áo trượt xuống, để lộ cổ tay gầy guộc như cành trúc, nam tử khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên ý vị ôn hòa:
"Phu nhân, có muốn cùng vi phu chơi một ván cờ chăng?"
Ngọc Hà đặt hộp đồ ăn và áo ấm xuống, khẽ mím môi, lùi về phía sau, chọn lấy một vị trí tự thấy an toàn, chậm rãi đáp:
"Không cần. An An đâu?"
"Ngọc nương ngoài câu ấy ra, chẳng còn điều gì muốn nói với ta nữa sao?"
Tạ Quân ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm vẫn đượm ý cười dịu dàng.
Thế nhưng, mặc cho vẻ ôn hòa nơi đáy mắt, nhưng ngón tay hắn lại vô thức siết chặt lấy hộp đồ ăn, khiến Ngọc Hà chỉ thấy một luồng lạnh lẽo băng giá như rắn bò dọc xương sống mình.
Bởi vì — nàng nhớ rõ — hắn từng dùng ánh mắt như thế, khi ép nàng trở về trong tay mình.
"Chẳng lẽ những chuyện đó, ngươi chưa từng làm qua?"
Ngọc Hà mím môi cười lạnh, thẳng thắn nhìn vào mắt hắn, trong lòng trào lên một nỗi chua xót pha lẫn khinh miệt.
Một đao phủ lại chạy đến trước mặt người mình từng hành hạ, mở miệng nói mình vô tội — lời lẽ ấy, khi thốt ra, lẽ nào không tự thấy hổ thẹn?
Khi Bạch Giản ôm lò sưởi trở về, nhìn quanh đã chẳng còn thấy bóng dáng phu nhân.
Chỉ thấy Tạ thừa tướng ngồi im lặng, ánh mắt trầm ngâm dừng lại nơi hộp đồ ăn nàng để lại.
Trong lòng bất giác nhớ lại, hôm nay sau khi kết thúc triều hội, Tạ Quân lập tức bị đưa đến Đại Lý Tự để thẩm tra.
Khi ấy, y từng bất bình mà lên tiếng:
"Đại nhân, chuyện này vốn chẳng liên can gì đến ngài, cớ sao lại thừa nhận?"
Bằng chứng ấy vốn không thể kết tội, chẳng qua chỉ là Hoàng đế cố tình bức ép, muốn nện một đòn nặng nề vào Tạ gia.
Chỉ cần Tạ Quân không chịu nhận, việc này chẳng mấy chốc cũng sẽ bị nhẹ nhàng cho qua.
Ấy thế mà, ngài ấy lại nhận.
Đó mới là điều khiến Bạch Giản cật lực suy nghĩ, nhưng mãi chẳng hiểu nổi.
Trước ánh mắt lo lắng, bất bình của thuộc hạ, Tạ Quân chỉ mỉm cười nhàn nhã, thong dong bước vào phòng giam như thể dạo chơi vườn sau:
"Ngươi biết những chứng cứ đó, là ai đưa ra không?"
Bạch Giản chau mày, lắc đầu.
Tạ Quân liếc nhìn hắn một cái, song không nói ra tên người ấy.
Hắn cũng muốn xem thử, vũng nước tù này đến cùng sẽ bị khuấy đục ra sao — cũng muốn để con chim nhỏ ấy, hoàn toàn chết tâm, vĩnh viễn không thể bay thoát nữa.
Ngọc Hà từ Đại Lý Tự ra ngoài, lòng ngổn ngang lo lắng, vội vã vén rèm xe.
Chỉ khi nhìn thấy An An đang ngoẹo đầu ngủ gà ngủ gật, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
An An đang cầm miếng bánh ngọt ăn dở, vừa thấy nương tử bước vào, lập tức chột dạ, không dám ngẩng đầu đối diện ánh mắt của nàng.
Ánh mắt cậu đảo quanh hồi lâu, rối rắm một hồi, mới lắp bắp hỏi nhỏ:
"Nương tử, An An... có thể hỏi người một chuyện được không?"
Nhưng hỏi thế nào, mở lời ra sao, lại khiến bé con bối rối không thôi.
Ngọc Hà cũng không gặng hỏi, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi cậu tự mình mở miệng.
Thời gian như ngưng đọng, tưởng chừng kéo dài thật lâu, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong một cái chớp mi.
An An nắm chặt hai bàn tay nhỏ, gần như xoắn thành một nắm rối nùi.
Cuối cùng cậu mới vội vàng ngẩng đầu liếc nàng một cái, rồi lại cúi gằm xuống, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi:
"Nương tử, người... người có thích hắn không?"
Thích sao?
Đời này của nàng, tất cả bất hạnh và ác mộng đều từ người ấy mà đến.
Một kẻ từng đánh gãy đôi chân nàng, lại còn giả vờ nhân nghĩa mà thay nàng nối xương — thử hỏi, nàng sao có thể thích nổi hắn?
"An An sao lại nảy ra ý nghĩ ấy mà hỏi mẫu thân?"
Ngọc Hà nhẹ giọng hỏi, đôi mắt thản nhiên mà ôn nhu.
Nàng từ trước đến nay vẫn luôn coi An An như một người trưởng thành nhỏ tuổi, chưa từng xem nhẹ suy nghĩ và ý niệm của cậu bé.
An An nắm chặt bàn tay nhỏ bé, ngước đôi mắt sáng rực như ánh sao, dùng giọng nói rất khẽ, rất nhẹ thốt ra:
"Nếu nương tử không thích hắn, An An sẽ đưa mẫu thân đi... đi thật xa, không bao giờ quay lại nơi này nữa."
Lời ngây thơ nhưng kiên quyết ấy, khiến Ngọc Hà sững người trong khoảnh khắc.
Nàng chưa từng nghĩ, đứa bé còn nhỏ như vậy, lại có thể cất lên một lời hứa nặng nề đến thế.
Ngọc Hà khẽ cúi xuống, hai tay ôm lấy gương mặt bé nhỏ, để ánh mắt hai người ngang tầm nhau, dịu dàng hỏi:
"Đây là tự An An nghĩ ra, hay có người khác dạy ngươi nói vậy?"
"Đây là An An tự mình cảm nhận được," cậu bé nhỏ giọng đáp, "bởi vì từ lúc mẫu thân đến nơi này, người chưa từng cười như trước nữa."
Ngọc Hà khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu bé:
"Mẫu thân ở đây vẫn rất tốt, chẳng có gì không vui cả. Chỉ là... mệt quá nên chẳng còn hơi sức đâu mà cười thôi."
Nàng vươn tay, nhéo nhẹ đôi má mềm mại của An An, dịu dàng nói:
"An An lúc mệt mỏi, chẳng phải cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ mong được về giường nằm nghỉ thật nhanh hay sao?"
An An gật đầu liên tục — đúng là như thế thật. Khi mệt, cậu cũng chỉ muốn im lặng và ngủ một giấc thật dài.
Cặp mắt đen láy như viên ôn thạch của bé chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng thì thầm:
"Nương tử... hắn, không phải người xấu... đúng không?"
Ngọc Hà ngẩn ra, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Nàng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con, không nói năng gì.
Bởi vì, trong mắt nàng, kẻ đó chính là tội nhân không thể dung thứ.
Nhưng trong mắt An An, mọi chuyện lại trở nên phức tạp khó lường, khiến nàng không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Bên kia, Tạ Uyển Nhi vốn tưởng rằng sau chuyện xảy ra hôm qua, Vinh Xuân Đường tất sẽ vang danh khắp kinh thành.
Nào ngờ sáng sớm hôm sau, khi vội vàng tới hiệu thuốc, đập vào mắt nàng lại là hai tấm niêm phong đỏ chót dán kín cổng lớn.
Ngọc Hà kìm nén cơn giận lạnh băng, bước nhanh tới hỏi:
"Xin hỏi quan gia, Vinh Xuân Đường của chúng ta đã phạm tội gì, mà lại bị niêm phong thế này?"
Một sai dịch khoanh tay lạnh nhạt đáp:
"Vinh Xuân Đường bị tố cáo bán thuốc giả, quảng bá gian dối, lừa gạt bá tánh, nên bị niêm phong để điều tra."
Ngọc Hà nén giận, giọng vẫn nhẫn nại:
"Hiệu thuốc Vinh Xuân Đường từ ngày khai trương đến nay, chưa từng đón được một bệnh nhân nào. Xin hỏi quan gia căn cứ vào đâu mà nói chúng ta bán thuốc giả?"
Tên sai dịch chỉ thản nhiên lặp lại:
"Tiểu nhân chỉ phụng mệnh hành sự, phu nhân có thắc mắc thì hỏi tiểu nhân cũng vô ích thôi."
Ý tại ngôn ngoại — đây là mệnh lệnh từ trên xuống, gã chỉ là kẻ làm việc vặt, đâu dám làm chủ điều gì.
Trong lòng mơ hồ đoán được vài phần, Ngọc Hà vừa định đến Kinh Triệu Doãn để hỏi rõ chuyện vì sao lại phong tỏa Vinh Xuân Đường, thì quản sự của phủ Tạ đã hấp tấp đến mức suýt lăn khỏi xe ngựa, hốt hoảng kêu lên:
"Phu nhân không xong rồi! Lão phu nhân, lão phu nhân vừa hay tin tướng gia bị đưa đến Đại Lý Tự thẩm tra, lập tức tức giận đến nghẹn thở, ngất lịm đi!"
Tạ Uyển Nhi mở to mắt, giọng kinh hoảng bỗng dưng cao vút:
"Ngươi nói gì! Đại ca ta đang yên đang lành, cớ sao lại bị giải đến Đại Lý Tự tra hỏi?"
Phải biết rằng, chốn như Đại Lý Tự, dù là người vô tội bước vào một lần, lúc trở ra cũng khó tránh khỏi bị lột mất một tầng da, huống chi là đại ca nàng — kẻ chỉ quen giấy bút, chưa từng va chạm bụi trần.
"Sao lại như vậy được? Đại ca ta nhất định là bị người ta hãm hại!" Tạ Uyển Nhi cuống quýt, chuyện Vinh Xuân Đường vô cớ bị phong tỏa cũng bị nàng ném lên chín tầng mây, vội vàng kéo tay chị dâu lôi đi, "Tẩu tử, chúng ta mau đi cứu đại ca! Đại ca nhất định là bị oan!"
Ngọc Hà nhấc mi mắt, tay âm thầm rút khỏi tay nàng ấy, khóe môi nhếch lên một tia trào phúng:
"Ngươi thực sự hiểu rõ hắn là hạng người thế nào sao?"
Tạ Uyển Nhi gật đầu chắc nịch: "Ta rất chắc chắn đại ca ta là người thế nào!"
Ngọc Hà cười nhạt, không buồn tranh luận, chỉ thản nhiên nhắc:
"Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, mẫu thân cũng đã ngã bệnh bất tỉnh? Ngươi muốn đi gặp hắn thì cứ đi, ta sẽ trở về chăm sóc mẫu thân, thuận tiện trấn an lòng người trong phủ."
Một câu nói ra, khiến Tạ Uyển Nhi áy náy không thôi, vội vàng gật đầu lia lịa.
Chỉ là, khi nàng ấy đến được Đại Lý Tự, muốn cầu kiến đại ca thì lại bị ngăn ngoài cửa, quan sai thẳng thừng từ chối:
"Kẻ không liên quan, cấm chỉ vào lao ngục thăm gặp."
Ngay cả khi Tạ Uyển Nhi đem thân phận ruột thịt ra, cũng không có chút tác dụng nào.
Ngay lúc nàng đang tuyệt vọng, có người vội vàng đỡ lấy thân hình suýt ngã nhào xuống bậc thềm của nàng, kiên định nói:
"Ta tin rằng Tạ tướng chắc chắn bị hãm hại, trong đó nhất định có điều hiểu lầm."
Ngọc Hà vừa mới trở về phủ, còn chưa kịp tới thăm lão phu nhân đang hôn mê, thì đã bị Tống ma ma vội vàng nghênh đón, giọng nói mang theo sự hoảng loạn:
"Phu nhân, An An đã trở về rồi."
Nghe vậy, Ngọc Hà chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, tựa như có bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng nàng, giọng run run hỏi: "An An sao lại về rồi? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Phải biết rằng sáng nay chính tay nàng đã đưa An An đến Quốc Tử Giám nhập học.
Tống ma ma khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn càng lúc càng nhăn nhúm lại, thần sắc cực kỳ khó coi, chỉ thấp giọng nói:
"Lão nô cũng không biết phải giải thích thế nào... phu nhân tự mình vào xem thì hơn."
Nếu chỉ là chuyện vặt vãnh, Tống ma ma tuyệt đối không lộ vẻ thất thố như vậy. Điều này chỉ có thể chứng tỏ — đã xảy ra đại sự.
Không kịp giữ dáng vẻ nhã nhặn bước đi uyển chuyển như thân phận phu nhân tướng phủ đòi hỏi, Ngọc Hà gần như chạy thẳng một mạch tới Trúc Ngọc Hiên, tay run rẩy đẩy mạnh cửa.
Bước vào nội thất, đập vào mắt nàng đầu tiên là một gò nhỏ nhô lên trên giường, mềm mại như một ngọn đồi bé xíu, còn mơ hồ truyền tới tiếng nức nở cực kỳ khẽ.
Trái tim Ngọc Hà lập tức quặn thắt.
Nàng ngồi xuống bên giường, không vội vén chăn lên, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? An An, nói cho mẫu thân biết có được không?"
"Mẫu thân nhớ là An An đã từng hứa với nương... sẽ không bao giờ giữ bí mật với nương nữa mà, phải không?"
Ngọc Hà vừa bước vào, An An đang trốn trong chăn, nghe thấy bước chân của nương tiến vào liền ngừng khóc. Vì cậu bé đã nói với mình rằng mình là một tiểu nam nhân rồi, làm sao có thể trước mặt nương lại khóc nức nở như vậy, như thế chẳng phải là quá mất mặt sao?
"An An nếu không muốn nói cũng không sao, dù sao An An đã lớn rồi, cũng có thể có những bí mật nhỏ của riêng mình. Không muốn nói cũng có thể hiểu được, mẫu thân chỉ là hơi thất vọng một chút thôi."
"An An đã hứa với mẫu thân sẽ chia sẻ tất cả những bí mật nhỏ với nương, vậy nên người đừng thất vọng được không?" Giọng nói ấm ức từ trong chăn truyền ra, rồi cậu bé lộ ra một cái đầu nhỏ.
Dù ánh sáng trong phòng không quá sáng rõ, nhưng Ngọc Hà vẫn nhìn thấy rõ vết thương ghê gớm trên khuôn mặt cậu bé, đầu ngón tay run rẩy.
Những vết thương ấy giống như đang cắt vào tim nàng, vì nàng biết An An vốn không phải đứa trẻ sẽ đánh nhau với người khác.
"Là ai làm?"
Khi An An thấy nương tức giận đến mức cả người run rẩy, cậu bé hoảng sợ vội vã ôm lấy Ngọc Hà, giọng nói nhỏ nhẹ an ủi:
"Mẫu thân đừng hiểu lầm, là An An không cẩn thận té ngã khi về. Với lại người xấu kia rất lợi hại, luôn đứng sau lưng An An bảo vệ, làm sao lại có ai dám ức hiếp An An chứ."
"Nương đừng lo lắng, An An không sao đâu, An An rất giỏi mà."
Nhưng An An quên mất, khi cậu bé nói dối thì luôn cảm thấy lo lắng, không dám nhìn vào mắt nương, như lúc này đây.
Dù giờ đây cậu bé đang ở trong ngục giam, nhưng cũng đã thực sự dạy Ngọc Hà một bài học. Cả nàng và cậu bé đều là những con rối trên cùng một sợi dây, vinh quang chung, tổn thất cũng chung.
Dù có chết, nàng cũng không thể thoát khỏi hắn!
Đôi mắt Ngọc Hà chứa đựng cảm xúc cuộn trào, cuối cùng tất cả đều ngưng tụ lại thành một sự tĩnh lặng chết chóc. Sau khi bôi thuốc cho An An xong, nàng chuẩn bị đi thăm phu nhân Triệu thì bị Bạch Giản chặn lại, ánh mắt đầy thù hận và lạnh lùng.
"Phu nhân, có một số chuyện lẽ ra không nên để ta nói, nhưng khi thấy vết thương trên mặt An An, ta không thể không cảm thấy đau lòng. Hiện giờ gia chỉ bị đưa đến Đại Lý Tự để điều tra, nhưng họ lại dám công khai động tay vào y quán của phu nhân và thiếu gia. Nếu gia có chuyện gì, e là..."
Những lời chưa nói dứt, nhưng lại là điều Ngọc Hà không dám đối mặt nhất.
Móng tay nàng cong lại, ấn chặt vào lòng bàn tay, sắc mặt lạnh lùng ngẩng lên, dường như đã đến mức tức giận tột độ, cũng giống như một kẻ đang vật lộn với số phận trước khi chết: "Những lời này là hắn bảo ngươi nói với ta phải không?"
Bạch Giản lắc đầu phủ nhận: "Không phải, tất cả đều là lời chân thành của thuộc hạ. Ta cũng hy vọng phu nhân có thể nhận thức rõ thân phận của mình. Chỉ khi gia khỏe lại, phu nhân và thiếu gia mới có thể sống tốt, còn nếu không, phu nhân có nghĩ rằng những kẻ thù của gia sẽ vì thế mà tha cho phu nhân và An An sao?"
"Phu nhân cần phải hiểu rằng, nếu mái nhà sụp đổ, không có quả trứng nào nguyên vẹn."