Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 29

Được rồi, Đào Tử hoàn toàn囧 rồi.

Hôm lễ hội văn nghệ diễn ra, nhà trường mời phụ huynh học sinh và các cấp lãnh đạo phòng giáo dục đến tham dự.

Sân khấu được dựng ở sân bóng rổ trong trường, âm thanh,ánh sáng, đạo cụ phun khói cùng những thiết bị dụng cụ khác cũng đã chuẩn bị đầy đủ, dù sao đây cũng là ngày kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường, nếu tiết kiệm quá thì cũng không tốt lắm.

Ngoài lãnh đạo phòng giáo dục và phụ huynh của các học sinh tham gia biểu diễn đều ngồi ở hàng trước tiên, còn lại chỗ ngồi của các vị phụ huynh khác cùng con mình được chia theo thư tự năm học, lớp học.

Thẩm Mặc Trần không có tham gia diễn xuất, dựa theo thứ tự được sắp xếp thì lớp sáu ngồi hàng sau cùng, phía trước là các bạn học lớp thấp hơn.

Vợ Chồng giáo sư Thẩm cùng ba mẹ Đào Tử đến cùng nhau, vào trong mới biết bọn họ không ngồi cùng nhau, Thẩm Mặc Trần ngoài hàng cuối, vẫy vẫy tay gọi ba mẹ, giáo sư Thẩm nhìn cậu, cười với ba Tô ‘’Hai người nhanh lên phía trước đi, chờ kết thúc chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng.”

Mẹ Tô gật gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối thấy chỗ của họ lại xa chỗ mình như vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm “ Cứ nghĩ cả nhà đều ngồi chung, còn có thể chờ vở kịch của Đào Tử kết thúc thì cùng nhau chụp tấm hình.”

Nguyệt Vi, nâng máy ảnh trong tay, cười tủm tỉm

“ không sao đâu, chờ buổi văn nghệ kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau chụp ảnh”

“Đúng đó, khi đó thì chúng ta lại tụ hợp một chỗ.” Ba Tô nhìn giáo sư thẩm gật gật đầu, rồi nhìn vợ chồng họ đi đến chỗ ngồi phía sau, sau đó mới nắm tay vợ mình đi lên hàng ghế phía trước.

Hội văn nghệ còn chưa bắt đầu, lại nhìn thấy giáo viên Trần người phụ trách hoạt động lần này vội vã chạy đến lớp sáu phòng số ba, giống như đang vừa đi vừa tìm gì đó.

Giáo viên Trần vội vàng nhìn từng khuôn mặt non nớt, cuối cùng tầm mắt nhìn đến Thẩm Mặc Trần.

“Lớp sáu phòng ba, Thẩm Mặc Trần!” Giáo viên Trần nhìn cậu lớn tiếng gọi.

Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu, nhìn giáo viên Trần, không chút lo lắng mà đứng dậy, trả lời mọt tiếng “Có”

“Tốt quá., Thẩm Mặc Trần, trò nhanh đến đây.” Giáo viên Trần đứng ở lối đi nhỏ trong phòng, vẫy vẫy tay gọi cậu, ý muốn cậu nhanh nhanh đến đây.

Thẩm Mặc Trần xoay đầu nhìn be mẹ, nhỏ giọng nói “ Con qua đó một lát.”

“đi đi.” Giáo sư Thẩm cùng Nguyệt Vi gật đầu với cậu.

“Giáo Trần, tìm em có việc gì?” Thâm Mặc Trần đi qua nhóm người đến bên cạnh giáo viên, ngẩng đầu hỏi.

“Hôm nay, bạn học Vương Viễn Văn làm MC, đột ngột bị viên dạ dày cấp tính, lúc này cha mẹ trò ấy đang đưa đến bệnh viện chuyền nước, Thẩm Mặc Trần, nhiệm vụ gian khổ này giao lại cho trò.”Giáo viên Trần nắm lấy tay cậu, trực tiếp lôi kéo cậu đi về phía sân khấu.

“Em? Em chưa từng làm qua mà.” Thẩm Mặc Trần vẫn cứ như cũ dáng vẻ không chút lo lắng sợ hãi, mặc kệ giáo viên Trần lôi mình đi về phía trước.

“không sao, có kịch bản, trò chỉ cần làm theo là được, thầy cô chính là coi trọng dáng vẻ bình tỉnh của trò, các bạn học khác chỉ cần lên sân khấu liền hai chân run bắn cả lên.”
Bình Luận (0)
Comment