Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 30

“không sao, có kịch bản, trò chỉ cần làm theo là được, thầy cô chính là coi trọng dáng vẻ bình tỉnh của trò, các bạn học khác chỉ cần lên sân khấu liền hai chân run bắn cả lên, giọng thì run lẩy bẩy, đọc kịch bản cũng lắp bắp, tố chất tâm lý quá kém.” Giáo viên Trần một bên kéo cậu đi một bên giải thích chuyện tại sao chọn cậu thay thế MC.

“À..” Thẩm Mặc Trần gật gật đầu,quay đầu nhìn lại ánh mắt ba mẹ vẫn luôn dõi theo mình, nghĩ nghĩ, liền nói với giáo viên Trần “ Thầy (cô) Trần nếu em làm MC thì ba mẹ em có phải liền có thể ngồi hàng ghế đầu không a?”

“Hử? Đúng vậy!” Giáo viên Trần nhìn theo ánh mắt cậu, rồi tiện tay túm một giáo viên khác, chỉ chỉ về cha mẹ Thẩm Mặc Trần ở phía sau nói “ Phiền cậu đưa hai vị kia đến hàng đầu, hai người họ là cha mẹ của MC hôm nay”

“A, được!” Giáo viên kia gật đầu,liền đi đến chỗ ba mẹ Thẩm Mặc Trần, đến nơi, thấp giọng nói cùng họ mấy câu, rồi liền mời giáo sư Thẩm và Nguyệt Vi đứng dậy đi theo mình đến hàng ghế đầu.

Thẩm Mặc Trần đi theo giáo viên Trần đi đến hạu trường, trong nháy mắt vừa thấy cậu liền không biết từ nơi nào lấy một bộ trang phục đưa cho cậu, cười tủm tỉm nói “ Đây là trang phục của MC, nhanh đithay đi.”

“Đường trang?” Thẩm Mặc Trần không nhịn được giật giật khóe môi, nhìn bộ đồ lụa đen thêu hoa văn long phượng trình tường trong tay giáo viên trần, lập tức liền cảm thấy Vương Viễn Văn đột ngột bị bệnh đau dạ dày thật là một lựa chọn sáng suốt, cũng tự hỏi lòng mình có nên bị đau dầu hay gì đó không đây, giáo viên Trần thấy điệu bộ của cậu liền sợ cậu hối hận, mạnh mẽ nhanh chóng đẩy cậu vào phòng thay đồ nhỏ cạnh hậu trường, sau đó ‘Rầm” một tiếng đóng cửa lại, lớn tiếng nói “Trò nhanh thay đồ rồi ra.”

Thẩm Mặc Trần mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhìn bộ đồ trong tay một chút rồi xoay người, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Đào Tử đang nhìn mình với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

“Sao em ở đây?” Thẩm Mặc Trần nhíu mi, nhìn Đào Tử trang điểm giống như một cây thông Noel, nói là bé sẽ đóng vai một cái cây, không bằng nói là đem bé nhét vào một cái cây di động thì đúng hơn, phía dưới là thân cây màu cà phê, trên người thì là màu xanh biếc của lá cây, chỉ có một lỗ tròn tròn để lộ gương mặt trắng nõn hồng hào của bé.

“Ách.... Cái đó....Em đến đổi quần áo.....” Đào Tử nhìn người đi vào là Thẩm Mặc Trần, một đôi mắt đen huyền tức khắc yên tâm hơn, tầm mắt liền nhìn đến quần áo trên tay cậu, kì lạ hỏi “ anh cầm quần áo của MC chi vậy?”

“Thầy(cô) Trần để anh làm Mc nam.” Thẩm Mặc Trần hờ hững nói, lại đưa mắt nhìn Đào Tử, hỏi bừa “Em thay xong rồi à?”

“Cũng vừa xong.” Đào Tử gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Thẩm Mặc Trần nói “ Chỉ là khóa kéo phía sau em với không tới, cái cây này không có chỗ để đưa tay ra được.”

Thẩm Mặc Trần đen mặt nhìn bé, hiện tại trừ cái khóa kéo còn nhìn thấy được này thì hoàn toàn chính là một cây thông hoàn hảo.

Thở dài một cái, yên lặng mà đến sau lưng bé, kéo khóa lên giúp bé.

“Cảm ơn nha.” Đào Tử tủm tỉm quay đầu lại, trên gương mặt được lộ ra tràn đầy nụ cười sáng lạn.

“Né ra, để anh thay đồ.” Thẩm Mặc Trần nhìn bé mặt không cảm xúc ra lệnh cho bé.

Đường trang = 唐裝 lối phục sức của người Trung Quốc.

Lão sư = giáo viên. Nhưng mình ko biết đây là nam hay nữ, mình tạm thời để ngoặc, sau khi đọc kỹ càng hơn mình sẽ sửa lại, hoặc bnaj nào biết thì mách mình với nha.....
Bình Luận (0)
Comment