Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 90


Sau khi cổ mã sơ tuyển kết thúc, sau đó chính là cổ mã phục tuyển ở Tứ phương thành.
Tứ phương thành là tên gọi tắt của bốn tòa thành ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc của đại lục Lăng Vân.

Bốn tòa thành nằm phân biệt bốn hướng, không thuộc bất kì thế lực nào, do Lăng Vân điện trực tiếp quản lý.

Đem cổ mã phục tuyển đặt ở vị trí này cũng là rất tốt, vì nó thể hiện cổ mã sẽ lựa chọn người một cách công bằng.
Lê quốc thuộc Đông thành, cách nơi tuyển chọn không quá ngàn dặm, nên thời gian ba tháng chuẩn bị cũng khá dư giả, nhưng rất nhiều người vẫn xuất phát trước thời gian, đi trước để chuẩn bị.

Bất quá Diệp Tịch Dao vẫn muốn tu luyện để thăng cấp, dù sao hiện giờ nàng mới là xích giai đỉnh, nhưng người thuận lợi thông qua để đi tới cổ mã phục tuyển, gần như đều là linh giả hoàng giai, nếu Diệp Tịch Dao muốn thắng được, trở thành một trăm người cuối cùng tiến vào cổ mã thần miếu, thì phải nắm chặt thời gian gia tăng thực lực.
Mà từ đêm đó tới bây giờ, Lạc Cửu Thiên có hứa hẹn sẽ đưa cho Diệp Tịch Dao thật nhiều chỗ tốt, nhưng là Diệp Tịch Dao không nghĩ tới, trong đống đồ vật đưa tới, trừ bỏ vàng bạc châu báu, lại có hơn hai mươi kiện pháp khí!
Hơn hai mươi kiện pháp khí này, đều là hoàng giai thượng phẩm, nhưng Diệp Tịch Dao rất nhanh đã phát hiện, đống pháp khí này được lựa chọn lại tương ứng với từng người trong Thiết giáp binh tham gia cổ mã phục tuyển, một người một kiện, không nhiều cũng không ít, hiển nhiên đây chính là đặc biệt chuẩn bị!
Bút tích lớn như vậy quả thực là muốn làm mù mắt người khác!
Mà cùng đưa tới còn có một khối ngọc bài.
Toàn thân ngọc bài là một màu xanh biếc, phía trên có khắc một ít hoa văn đồ đằng tượng trưng cho đại lục Lăng Vân, nhìn qua có chút bình thường.

Mà nháy mắt Diệp Tịch Dao lấy ngọc bài ra, vốn phụ tử Diệp gia đang cố gắng trấn tĩnh, cũng rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, lập tức cả kinh nói:
"Ngọc bài? Dao nhi làm sao lại có thứ này?"
Này, điều này sao có thể?
Phải biết rằng, ngọc bài này chính là giấy thông hành trong cổ mã phục tuyển, vô cùng quý giá, bởi vì mỗi khối ngọc bài, đều đại biểu được thêm một lần cơ hội.

Hơn nữa Lăng Vân điện còn nghiêm lệnh trao đổi bán ngọc bài để lấy tiền mặt, nếu như vậy chẳng sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia, còn có thể liên lụy toàn bộ tộc nhân, bị phá hủy linh mạch, biến thành phế nhân!
Đồng thời, trên mỗi một khối ngọc bài, Lăng Vân điện đều dùng phương pháp khắc ấn đặc thù ghi danh tính của người tham gia, nghĩ muốn làm bừa cũng không làm được!

Nhưng khối ngọc bài trước mắt này, chẳng những là thật, trọng yếu hơn hết là mặt trên còn có khắc tên..
Lão Hầu gia trực tiếp ngây dại.

Mà nguyên bản Diệp Vô Trần ngồi ở một bên, trong lòng đang chua xót, lại nháy mắt ngốc lăng luôn rồi! Tiếp theo không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, sau một lúc lâu cố gắng trấn tĩnh, một bên nhìn khối ngọc bài đang trong tay của đường tỷ nhà mình, một bên lại cất tiếng, nói:
"Khụ..

Ân, cái kia, không phải chỉ là cổ mã thần miếu thôi sao, bổn thiếu gia căn bản không nghĩ sẽ đị! Bất quá, ngươi đã có tâm để người chuẩn bị, ta sẽ cố gắng mà thu.."
"Ngươi có thể không thu." Liếc mắt nhìn đường đệ nhà mình một cái, Diệp Tịch Dao ôn hòa nói.
"Như vậy sao được?"
Diệp Vô Trần nhịn không được thét chói tai, tiếp theo mắt thấy Diệp Tịch Dao sẽ thu ngọc bài lại, Diệp Vô Trần nào còn nhớ đến bản thân phải giả vờ cao quý lãnh diễm, lập tức ném quá khứ của bản thân qua một bên, tay nhanh như chớp đoạt lấy ngọc bài lại đây!

Chê cười, phía trước không may bị thương, hiện giờ tuy đã tốt lắm, nhưng cũng đã bỏ lỡ tuyển chọn của cổ mã.

Trước mắt rốt cuộc cũng có cơ hội, tên của hắn trên ngọc bài đã được khắc rõ ràng, ngốc tử mới không thu?
Mà thẳng đến lúc cầm ngọc bài trong tay, Diệp Vô Trần mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng theo sau lại thấy thân hình Diệp Tịch Dao nhoáng lên một cái, lại đem ngọc bài trong tay Diệp Vô Trần lấy về, sau đó không thèm nhìn thiếu niên nháy mắt hai mắt đỏ ngầu, trực tiếp đem ngọc bài giao cho lão Hầu gia Diệp Hồng, đồng thời nói:
"Muốn tham gia cổ mã phục tuyển, có thể.

Trong vòng hai tháng, đột phá hoàng giai, nếu không thì không cần bàn tới nữa!".

Bình Luận (0)
Comment