Chương 3: Tiền bối?
Thời điểm Xích Quỷ tỉnh lại đã ở trong Tản Viên thôn rồi, hắn không biết bản thân làm sao có thể đi vào thôn trang kỳ quái này..Ngay khi mở mắt, chỗ giường gỗ giữa sân, bên cạnh hắn có một hài tử tầm 3~4 tuổi.
Hài tử ngực đeo yếm đỏ thoạt nhìn cực kỳ kháu khỉnh, nhưng thứ khiến cho Xích Quỷ kinh dị là hài tử kia vậy mà một tay đang kéo lấy cái cối xay thật lớn, tay còn lại nắm chặt một sợi xích sắt.
Đầu sợi xích buộc vào bánh xe gỗ khổng lồ nằm bên sông cách đó mấy chục trượng, bánh xe kia dưới lực kéo của hài tử thì ồ ồ quay tròn, nước sông theo thân đại thụ đục rỗng băng ngang giữa trời, như thác ầm ầm đổ xuống.
Lại có thêm mấy hài tử kêu gọi nhau chạy lại hò hét:" Tiểu Minh..Kéo mạnh, kéo mạnh lên, sáng chưa ăn a!".
Một đám hài tử nhìn cũng không thèm nhìn Xích Quỷ đang ngơ ngác mà nhảy thẳng vào giữa dòng nước từ trên trời đổ xuống, bọn hắn trần truồng ở giữa sân nhà hài tử tên gọi Tiểu Minh kia hồn nhiên tắm gội.
"Không thấy ta còn đang xay lúa sao? Sáng ngày đã phải làm việc rồi, cha ta nói phải xay hết tám bồ lúa mới được ăn cơm, vậy mà còn phải kéo nước cho các ngươi tắm rửa!" Tiểu Minh quét mắt nhìn đám hài tử kia bất mãn hừ lạnh, nói xong lại một tay kéo cối xay, một tay ầm ầm kéo bánh xe nước.
Cảnh tượng kia khiến cho Xích Quỷ triệt để mộng, hắn đưa tay đập mạnh vào đầu mấy lần muốn kiểm chứng xem hết thảy là thực hay mơ!.
"Không phải mơ..Đứa trẻ kia rốt cuộc phải có sức lực bao nhiêu?" Xích Quỷ kinh dị lẩm bẩm.
Xích Quỷ ngồi trên giường chăm chú nhìn, hơn nửa canh giờ sau đám hài tử kia vui đùa đủ liền lục tục rời đi, trước khi đi còn ném cho hắn một ánh mắt kỳ lạ.
Tiểu Minh ngừng tay, ngồi xuống giường ngay bên cạnh Xích Quỷ vừa đưa tay quệt mồ hôi trán vừa ô ô thở dốc, tiện đó ném lấy một chiếc bánh bao vào miệng ngấu nghiến nhai ngon lành.
"Tiểu Đệ..Làm ơn cho ta hỏi, đây là đâu?" Xích Quỷ rón rén nhìn Tiểu Minh nhỏ nhẹ hỏi, đứa trẻ này không những khiến cho Xích Quỷ kinh ngạc thậm chí còn vạn phần khiếp sợ.. Hắn biết thiên hạ mênh mông, tùy nơi đều có đủ loại chuyện thiên kỳ bách quái, đừng nhìn bọn hắn là hài tử, rất có thể là đám tu sĩ Tiên Môn biến hoá giải khuây..Hoặc cũng có thể là yêu ma hoá hình chọc người.
Xích Quỷ cho rằng như vậy cho nên trong lời nói đều hết sức chú ý.
"Sáng nay trưởng thôn nhặt ngươi về từ trên núi.. Nghe nói ngươi nhìn xuống thôn liền kinh động Tiên Quân khiến cho ngài mở mắt, trưởng thôn bọn họ không biết là phúc hay hoạ liền giữ ngươi lại, đợi ngươi tỉnh mới điều tra!" Tiểu Minh ném cho Xích Quỷ một đạo ánh mắt dò xét, hắn nhìn một vòng cũng không phát hiện ra đối phương có cái gì đặc biệt.
"Tiên Quân mở mắt! Thì ra hết thảy trước đó đều là thật..Bức tượng kia mở mắt ta liền bất tỉnh.." Xích Quỷ lẩm bẩm nói thầm.
"Trăm năm qua ngươi là kẻ đầu tiên tìm được lối vào thôn.. Cũng kỳ lạ, Tản Viên thôn ngàn năm ẩn thế, bên ngoài còn có tầng tầng phong ấn, vậy mà..!" Tiểu Minh nheo mắt đánh giá Xích Quỷ thêm một vòng, không biết nghĩ cái gì liền đưa yếm đỏ lên lau lau nước mũi.
"Tiểu đệ...!"
"Im mồm.. Ngươi gọi ai tiểu đệ? Có biết bổn toạ thừa tuổi làm bốn đời gia gia nhà ngươi không!" Xích Quỷ muốn nói cái gì nhưng lập tức bị tiếng quát của Tiểu Minh chặn lại, đồng thời ném cho hắn một đạo ánh mắt cảnh cáo, Tiểu Minh tiếp tục lau nước mũi nghiêm túc quan sát Xích Quỷ, thỉnh thoảng nhếch môi cười thâm thúy.
"Ta..Tiền bối..Là ta lỗ mãng!" Xích Quỷ kinh sợ cúi đầu không dám nhìn đối phương, hắn minh bạch rồi, hài tử nhìn như vô hại kia nhất định là một vị tuyệt đỉnh tu sĩ..Đừng nhìn bề ngoài, tu sĩ dương thọ quá dài không thể đem ngoại hình làm căn cứ phán đoán.
"Bổn toạ năm nay gần ngàn tuổi nhưng chưa từng gặp qua trường hợp này bao giờ..Ngươi chỉ sợ không quá 20 a!..Lại dám đối với ta bất kính?" Tiểu Minh hai tay chắp đít, một bộ ông cụ non ở trước mặt Xích Quỷ đi qua đi lại, nói xong kéo yếm lau nước mũi.
"Có cái gì đó không đúng!" Xích Quỷ kinh nghi lẩm bẩm, hắn tựa hồ nhìn ra cái gì nhưng rốt cuộc vẫn không biết là cái gì.
"Tiền bối bớt giận..Là vãn bối có mắt như mù!" Xích Quỷ cười cười, ôm quyền nói.
"Bỏ qua cho ngươi!" Tiểu Minh hào sảng nói, lại tiện tay ném một cái bánh bao vào miệng ngấu nghiến nhai.
"Tiền bối.. Ta nhìn ngài sức khoẻ phi thường, tướng mạo oai hùng, thân thủ nhanh nhẹn như hổ như báo, không biết ngài tu vi gì?" Xích Quỷ một mặt vuốt mông ngựa, cố làm ra vẻ tò mò..Hỏi.
"Tu vi a..Ta tu vi gì?" Tiểu Minh cực kỳ đắc ý, ngưng một lát nghiêng nghiêng đầu nhỏ lẩm bẩm nói thầm:" Ta tu vi Vô Địch Thiên Hạ!" Tiểu Minh vừa nói vừa nhếch môi cười cũng không quên kéo yếm lau nước mũi.
"Giả! Là giả..Hắn có biến hoá thì cũng là đang diễn..Tuyệt đối không thể nhập vai như vậy được.. Từ giọng điệu đến cách lau mũi kia..Hắn nhất định là đang gạt ta" Xích Quỷ nhìn ra vấn đề rồi nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ sợ bản thân phán đoán sai lầm khiến cho vị tiền bối kia không vui.
"Đúng vậy! Tiền bối uy mãnh cái thế..Tu vi vô địch thiên hạ.." Xích Quỷ nắm chặt hai tay, rống to.
"Tốt! Bổn toạ năm nay gần ngàn tuổi..Chưa từng gặp qua đứa trẻ nào hiểu chuyện như ngươi!" Tiểu Minh gật đầu tán thưởng, sau đó quay người cao thâm mạt trắc đi vào nhà trong.
Xích Quỷ đứng ở sân đầu muốn nổ tung.
Rất nhanh Tiểu Minh đi ra, lần này hắn không mặc yếm đỏ nữa, thay vào đó là một cái quần ngắn, vừa đi vừa lẩm bẩm:" Lại đái dầm.. May mà nương chưa về..Không thì no đòn!".
Đúng lúc này từ ngoài cửa có hai vị tráng hán đi tới nhìn vào bên trong, một trong hai vị ồm ồm nói:" Người ngoài thôn tới..Ngươi theo ta đi gặp trưởng thôn".
Xích Quỷ giật mình nhìn sang Tiểu Minh tiền bối, tựa hồ muốn hỏi ý.
"Đi đi..Nhìn ta làm gì!" Tiểu Minh vẫy vẫy tay một bộ không tiễn.
"Tiền bối..Ta gọi Xích Quỷ, hy vọng gặp lại ngài..Chúc ngài sống qua ngàn tuổi thọ vượt vạn tuổi..Cùng trời cùng đất..Tu vi cái thế.. Vô địch thiên hạ!" Xích Quỷ ôm quyền rống to, nhưng trong hai con ngươi hiện lên một mạt thâm thúy không ai nhìn thấy.
"Được rồi..Đi đi!" Tiểu Minh xua xua tay, lấm lét nhìn hai vị tráng hán kia.
"Tiểu Minh a.. Hài tử nhà ta không đái dầm..Ngươi là tiền bối thế nhưng lại đái dầm rồi phải không? ..Đợi nương ngươi về..!" Một trong hai vị tráng hán tựa hồ nhìn ra cái gì vui vẻ cười..Lớn tiếng trêu chọc.
"Ừm..Ta..Cháu..!" Tiểu Minh ấp úng muốn kéo yếm lau nước mũi nhưng không có liền lật đật chạy vào nhà trong.
"Ta vậy mà lại bị một tên nhóc dắt mũi!" Xích Quỷ cười khổ, lại hướng hai vị tráng hán ôm quyền sau đó rời khỏi nhà Tiểu Minh đi vào trung tâm thôn.
Tản Viên thôn nhìn bề ngoài cũng không khác mấy những thôn trang xung quanh, chỉ có điều quy mô rộng lớn, nhân khẩu tựa hồ rất đông, bởi vậy mà quanh bãi đất trống bên đường, Xích Quỷ nhìn thấy có đến hơn ngàn tên thanh niên trẻ tuổi ngực trần đóng khố đang luyện võ.
Ở đây Xích Quỷ có một cái cảm giác rất lạ, hình như từ khi tỉnh lại hô hấp liền thông suốt hơn..Trong hơi thở xuất hiện một loại dao động khó nói.
"Tản Viên thôn hay là Tiên Môn ẩn thế?" Xích Quỷ lẩm bẩm nói, đẩy nhanh cước bộ theo sát hai vị tráng hán, vừa đi vừa nhìn ngó bốn phía xung quanh.
Hai bên đường thỉnh thoảng lại thấy một vài cái đầm sen, sen trong đầm đủ loại màu sắc, xanh, đỏ, tím, vàng cực kỳ đẹp mắt..Bất quá, nước không đục màu bùn mà cực kỳ trong suốt, Xích Quỷ có thể nhìn thấy cá ở bên dưới bơi lội, tựa hồ còn có một loài sinh vật giống rùa trên mai hình như cõng lấy bia đá, đang rượt đuổi những con cá kia.
"Kỳ lạ.. Lúc ta nhìn lần đầu tiên liền bắt gặp rất nhiều người lăng không phi hành, còn có Tiên Hạc vụ vân.. Tại sao bây giờ lại yên bình như vậy..Chẳng lẽ!" Xích Quỷ có chút hoảng hốt, hiện tại hắn hoàn toàn nhìn không ra Tản Viên thôn này rốt cuộc có cái gì thần thánh.
Bên dòng sông mà lúc trước Tiểu Minh kéo nước có một cánh đồng, trên đồng mấy thôn nữ đang cuốc đất vừa yến oanh chọc ghẹo lẫn nhau.
Nhìn tới đầu thôn, bức tượng Sơn Tinh như cũ cao lớn uy nghiêm, thâm trầm khí thế, tuy nhiên cũng chỉ là bức tượng bình thường..Xích Quỷ nhìn không ra..Chỉ có điều cảnh tượng Tiểu Minh vừa xay lúa vừa kéo bánh xe nước vĩnh viễn in vào tâm trí, nhắc nhở hắn: Tản Viên thôn nhất định không bình thường.