Ngọc Phả Truyền Thư

Chương 5 - Cá Chết Lưới Rách!

Chương 5: Cá chết lưới rách!.

Có người phụ nữ kia cõng hài tử sau lưng, đám thổ phỉ đuổi tới, không thèm chớp mắt một đao rơi xuống máu tươi tung toé..Hài tử chết thay, đến nỗi người phụ nữ kia còn không biết con mình đã chết, bị cơn sợ rượt đuổi một đường trốn chạy.

Có lão nông kia cầm cuốc phản kháng, cuốc chưa nhấc lên, kiếm quang quét ngang, đầu rơi máu chảy, không phẫn nộ, không kịp kêu van, cái chết đến đột ngột như vậy.

Vị lực điền kia sức vóc hơn người, trong cơn điên cầm cây đinh ba xiên chết một tên thổ phỉ nhưng kế sau liền bị đồng bọn của hắn vây quanh chém giết.

Sau một tiếng ngựa hí là một mạng người nằm xuống, Xích Quỷ đời này chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào ám ảnh như vậy, ở trong tay tà ác nhân mạng con người còn rẻ rúm hơn rau cỏ..Hắn kinh sợ, hắn giật mình, ở dưới máu tươi hắn có cảm giác lợm giọng buồn nôn.

Từng cái nhân mạng kia đều là thôn dân chất phác, Xích Quỷ nhìn thấy bóng dáng thôn dân của hắn, cha mẹ của hắn ở bên trong đó..Xích Quỷ xiết chặt nắm đấm, muốn hét lớn, muốn phẫn nộ..Nhưng hắn không dám..Hắn cho rằng mình không thể tại mấy chục tên thổ phỉ hung hãn kia làm ra bất cứ cái gì..Nhưng mà hắn bất cam.

Tâm trí lộn xộn, nói đúng hơn là đau đớn..Thêm mấy người nữa nằm xuống dưới lưỡi kiếm ác nhân, giờ phút này Xích Quỷ không nhịn được:" Ta khổ cực tu luyện là vì cái gì? Vì bản thân cường đại, vì tư tâm..Hay vẫn là vì bảo hộ cho thân nhân, cho người nhược tiểu? Nếu là vì bản thân hay vì tư tâm thì tu tiên không đáng!".

"Ta không phải Thánh Nhân, không thể thấy bất công liền liều mình tương trợ..Nhưng ta lại là con người, không thể nhìn đồng loại chết mà dửng dưng!" Xích Quỷ gầm nhẹ, đôi con ngươi tuôn ra từng đợt quang mang lăng lệ, những suy nghĩ kia đều là chớp nhoáng trong đầu, rất nhanh, hắn quyết định rồi.

Xích Quỷ lao tới đám thổ phỉ, tựa hồ mũi tên rời cung, bởi khoảng cách không xa cho nên chỉ mấy chục cái hơi thở về sau trên tay hắn đã nắm lấy cây cuốc mà lão nông kia trước khi chết buông bỏ.

Bản thân hắn là Luyện Cốt kỳ mặc dù chưa từng học qua kỹ thuật chiến đấu nhưng mà một cuốc kia nhắm thẳng đầu tên thổ phỉ gần nhất đang ngạo nghễ trên lưng ngựa, một cuốc uy lực vượt xa người thường nhiều lắm.

Không có động tác thừa, không cầu kỳ hoa lệ, chỉ nghe được một tiếng "Phốc!" ..Lập tức tên thổ phỉ đầu lâu nổ tung não bay tứ phía, cây cuốc không dừng lại mà ép cả người đối phương xuống lưng ngựa thậm chí còn ép cho thớt tuấn mã kia quỳ rạp trên mặt đất.

Xích Quỷ dùng đến hơn 10 phần sức, 10 phần điên cuồng, sau khi giết chết tên thổ phỉ đầu tiên hắn chỉ nhíu mày một chút, cây cuốc lại nhằm hướng kẻ khác đập xuống.

Tên kia bị lưỡi cuốc chặt đứt mạng sườn, vì lực đạo quá mạnh hoàn toàn không có máu tươi phun ra chỉ thấy máu đen thấm qua vết thương nhưng hắn đã chết từ trước đó, toàn bộ nội tạng đều dập nát.

Cho tới lúc này đám thổ phỉ đang mãi mê đuổi giết dân thường mới chú ý đến Xích Quỷ.

Kẻ cầm đầu là một tên đại hán mặc áo da cừu, cổ đeo một cái đầu lâu nhỏ tựa hồ là của hài tử sơ sinh, bộ dạng hắn cực kỳ tàn bạo, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ khoé mắt đến tận mang tai, tên cầm đầu nheo mắt nhìn Xích Quỷ, vết sẹo đỏ ửng vặn vẹo như một con rết trông cực kỳ đáng sợ.

"Ngươi lại dám giết huynh đệ của ta!" Tên cầm đầu gầm lên một tiếng tuy nhiên ánh mắt hắn nhìn Xích Quỷ vẫn có một chút gì đó kiêng kỵ..Chớp mắt liền giết của hắn hai huynh đệ, kẻ trước nổ não, kẻ sau dập nát mạng sườn, hắn khẳng định tên thiếu niên kia tuyệt đối không phải hạng phàm phu.

Xích Quỷ lười đáp trả thậm chí còn không thèm thay đổi sắc mặt, hắn giết hai người rồi không ngại giết nhiều hơn một chút, hơn nữa giết người quá đơn giản, trước đây hắn không biết bản thân rốt cuộc chiến lực đến đâu nhưng sau mấy cái hơi thở kia đã rõ ràng rồi..Không những hắn không thể làm ra cái gì, mà bản thân tựa hồ dư sức giết sạch đám người kia.

Có lẽ giết người cũng tạo thành thói quen, chớp mắt một cuốc lại hướng tên cầm đầu bổ tới.

Không gì ngăn cản được, như khai sơn liệt thạch, một tiếng xé gió vang lên.

"Muốn chết!" Tên kia phát điên nhanh chóng rút đại đao bên hông muốn đón đỡ nhưng trong mắt cũng nhiều ra một mạt kinh dị:" Là Luyện Thể tu sĩ!" Hắn một đời thổ phỉ, chém giết vô số, cũng không phải chưa từng giết qua tu luyện giả..Thậm chí ngày xưa còn là Võ Bị Lang Võ Quân làm một tay Bách Phu Trưởng, tầm mắt của hắn tuyệt đối không tầm thường, nhưng một cuốc kia quá nhanh, quá tấn mãnh, ở trong khoảnh khắc nặng nề rơi xuống.

Xích Quỷ hai tay cầm cuốc gần như là lao người về phía trước, khoảng cách chưa đầy 3 trượng.

"Ầm!".

Điện quang hoả thạch..Lực đạo kinh người khiến cho cán cuốc chớp mắt gãy nát nhưng thanh đại đao kia cũng không khá hơn trực tiếp cong thành hình lưỡi liềm.

Lưỡi cuốc đứt lìa vẫn nhằm đầu đối phương rơi xuống, mặc kệ lực lượng tối giản nhưng vẫn đủ lột ra của hắn một miếng da đầu.

Tên kia cầm đại đao run run, hai tay tựa hồ bị sét đánh đau nhức không chịu nổi, máu tươi chảy xuống khuôn mặt hắn càng thêm dữ tợn.

"Khốn kiếp!" Hắn phẫn nộ gầm lớn, ném đại đao đồng thời rút ra một thanh chủy thủ nhảy xuống lưng ngựa..Hắn rõ ràng tên thiếu niên kia sức lực hơn người nếu là viễn công bản thân chỉ sợ hoàn toàn thất thế, nhưng nếu như cận chiến sẽ khác.

Hắn có kinh nghiệm, có thủ đoạn, càng tự tin rất nhanh sẽ hạ thủ được đối phương.

Động tác mau lẹ, chỉ một cái nhảy ngựa liền tiếp cận Xích Quỷ, thời điểm này Xích Quỷ vẫn chưa kịp hoàn thế đã thấy cánh tay thô to mang theo chủy thủ sắc nhọn lướt qua mang tai..Bởi lẽ khoảng cách quá gần, động tác đối phương gọn gàng dứt khoát hắn gần như không có cơ hội tránh né rồi.

Xích Quỷ ở trong chém giết kinh nghiệm hầu như không có.

Trong khoảnh khắc kia da đầu tê dại..Sống chết tại một gang tấc này!.

Bên núi một đám quân binh tinh kỳ tung bay đang nườm nượp đuổi tới, giờ phút này ngoài đám thường dân ra không ai chú ý.

Xích Quỷ không kịp chú ý, tên cầm đầu không rảnh chú ý, thậm chí mấy chục tên thổ phỉ còn lại cũng vậy..Bọn hắn bỏ qua dân thường mà dàn trận bao vây Xích Quỷ.

Trên núi đang đuổi xuống, người đi đầu trẻ tuổi thân mang Long Bào tay cầm trường kiếm, một bộ thong dong ưu nhã nhưng tuấn tú, uy nghiêm khiếp người..Hắn ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt tinh, càng có khí thế của đấng Quân Vương thiên hạ.

Bộ binh theo sau có đến gần ngàn, toàn thân bao bọc giáp trụ nón sắt, ầm ầm lao về phía trước, tư thế không gì cản được.

Lại nói Xích Quỷ, ở khoảnh khắc chủy thủ muốn đâm xuyên mang tai, ở thời điểm sinh tử này trong đầu vậy mà hết sức thanh minh..Hắn cắn răng làm ra lựa chọn.

Cá chết lưới rách!.

Mọi chuyện nói thì dài dòng như diễn ra cực kỳ mau lẹ, hầu như chỉ trong chớp mắt.

Xích Quỷ nhoài người nâng cao thân trên đón lấy chủy thủ đâm vào ngực phải, đồng thời nắm chặt cán cuốc tua tủa dăm tre dồn lực đâm mạnh.

"Phốc!".

Máu tươi như hoa..Chủy thủ găm vào ngực phải, ở hướng kia cán cuốc sắc bén không kém xuyên cổ đối phương.

Máu tươi theo cán cuốc ồng ộc phun trào..Tên cầm đầu trợn mắt, từ từ ngã xuống..Hắn đến chết vẫn không hiểu vì sao mình chết.

Xích Quỷ đẩy cán cuốc, đẩy đối phương ngã xuống, phần mình nắm lấy chủy thủ bịt chặt vết thương, trong khoảnh khắc một cỗ đau đớn khó bề diễn tả chạy dọc toàn thân.

Hắn yếu dần, cả người tái nhợt, từ từ ngã xuống.

Mà giờ phút này, bên kia đám quân binh đã đuổi tới, người trẻ tuổi mặc Long Bào quan sát rõ ràng hết thảy, hắn trong mắt mang theo dị dạng khẽ hô một tiếng:" Lại lựa chọn như vậy..Cá chết lưới rách a!".

Quân binh sáp tới, gần ngàn người như hổ lạc bầy dê, đám thổ phỉ phần bị chém giết, phần bỏ chạy, phần quỳ gối đầu hàng..Vị thanh niên Long Bào kia đi tới bên người Xích Quỷ, nhét vào miệng hắn một nắm lá thuốc, cùng với một thôn dân xốc hắn lên lưng ngựa.

Thổ phỉ tan tác, thôn dân mấy chục người chết, giờ phút này Xích Quỷ cũng hôn mê bất tỉnh.

"Bệ hạ! Tên này!" Một giáp trụ binh kính cẩn đi tới bên cạnh thanh niên Long Bào cúi đầu hỏi.

"Mang hắn tới thôn gần nhất, ngươi cho một đội Lang Võ Quân truy sát đám thổ phỉ kia..Diệt tận gốc!" Thanh niên Long Bào lạnh nhạt nói, đoạn cưỡi ngựa rời đi.

Bình Luận (0)
Comment