Ngọc Phả Truyền Thư

Chương 6 - Kinh Dương Vương

Chương 6: Kinh Dương Vương

Tàn Dạ thôn.

Xích Quỷ tỉnh lại bên trong căn nhà gỗ, vết thương đã cầm máu nhưng vẫn còn một ít đau đớn, may mắn chủy thủ chỉ đâm vào nửa tấc liền bị xương sườn chặn lại, bằng không, dù cho không mất mạng cũng phải hôn mê đến mười ngày nửa tháng.

Nhà gỗ không có người, bên ngoài nghe được tiếng ồn ào Xích Quỷ liền nhịn đau đi ra, hiên trước mấy chục quân binh xếp thành hàng dài, ở giữa dân chúng một mảnh quỳ lạy, Xích Quỷ nhìn thấy một vị thanh niên Long Bào hai tay chắp lưng, thân ảnh cao lớn nhìn ra xa xăm mây trời.

Xích Quỷ đi ra liền bị một vài người chú ý, bọn họ đồng thời quay đầu, nhìn Xích Quỷ bằng ánh mắt đầy thiện cảm, một vị lão nhân sau khi hướng thanh niên Long Bào bái lạy, run run đi tới bên cạnh Xích Quỷ nắm lấy bàn tay hắn thì thào:" Đa tạ! Đa tạ vì đã cứu thôn dân chúng ta!" Lão nhân khom người một cái, yếu ớt nói.

Xích Quỷ mỉm cười khom người đáp lễ, đối với việc hắn đã làm cũng giống như mưa đêm hôm trước, qua rồi, chỉ hi vọng nhận lại thiện cảm không cầu báo đáp..Mà đúng như kỳ vọng của hắn, nhận lại Tàn Dạ thôn toàn dân thiện cảm.

Bọn họ niềm nở tươi cười.

Mặc dù mất mát, mặc cho tang thương không ít, nhưng đổi lấy từ nay về sau bình yên.

"Bái kiến bệ hạ!" Xích Quỷ nhận lấy sự chào đón, không dám quên người kia đang đứng trước mặt..Lập tức quỳ một gối cúi đầu hành lễ.

Bóng lưng không nhúc nhích, chỉ thấy Long Bào khẽ nhấc.. Hai tay thẳng tắp buông xuống, một cái quay người..Uy nghiêm tột độ.

Vị kia khuôn mặt trắng tinh, mày liễu mắt kiếm, đầu dắt một cái trâm ngọc, tóc đen bối cao nhưng vẫn có vài sợi rơi giữa thái dương..Hắn bộ dáng như tú tài nhà bên hôm trước vừa thi đỗ Lạc Văn, khuôn mặt vĩnh viễn hiện lên vẻ cơ trí hơn người.

Có câu "Ngọc thụ lâm phong!".

"Tại sao ngươi biết ta là Hoàng Đế?" Vị kia nhếch môi cười, tiếu dung không che được Long Uy, trong lời nói hời hợt vẫn đầy đủ bá khí.. Quay đầu nhìn Xích Quỷ..

"Trên đời chỉ có hoàng thân mới dám mặc Long Bào..Y phục ngài mặt trước Tàng Long, mặt sau Ngoạ Hổ đích thị Kinh Dương Vương..Nếu như kẻ bề tôi ngu dốt không đoán ra phải chăng là có tội!" Xích Quỷ thủy chung quỳ một gối, thẳng tắp nói, mặc dù hắn đoán được thân phận người kia nhưng nhất thời vẫn không dám tin vị vua trong truyền thuyết kia lại trẻ tuổi, hơn nữa còn tuấn tú đến như vậy.

"Tinh tế! Ta còn chưa khen ngươi thủ đoạn giết người..!" Kinh Dương Vương cười như không cười, đầy thâm ý nói.

"Bệ hạ quá lời..Là thủ đoạn bảo mệnh!" Xích Quỷ thẳng thắn.

"Đứng dậy đi.." Kinh Dương Vương phất tay, ngưng một chút lại nói:" Thiên hạ mênh mông, ta vẫn là lần đầu tiên gặp một người trẻ có đảm lượng như ngươi..Ngươi là người Việt Dương?".

Xích Quỷ đứng dậy, vừa lúc nghe câu hỏi kia liền kinh ngạc dừng lại một chút, liếc mắt nhìn trộm Kinh Dương Vương, trong mắt mang theo kỳ ý.

"Ngươi có thể nhìn Tàng Long, Ngoạ Hổ tiêu chí để đoán ra thân phận của ta, chẳng lẽ ta còn không đoán được xuất thân của ngươi!" Kinh Dương Vương lắc đầu cười, thờ ơ quay lưng, lạnh nhạt rũ xuống đôi ống tay áo.

Xích Quỷ không hiểu ẩn ý bên trong lời nói kia, càng minh bạch" Lời của vua chỉ để nghe, không nên đánh giá" Trầm ngâm một chút lại nhìn đến bóng lưng kia.

"Ngươi nên vào Lang Võ..Ở đó vĩnh viễn có một chỗ cho ngươi..Là nam tử hán nên phụng sự cho quốc gia, cống hiến cho lê dân bách tính..Sang năm Lang Võ sung quân, ta muốn nhìn thấy ngươi ở đó..Bất quá, nên bỏ bộ dạng thấy vua không sợ, thấy chết không sờn đó đi.." Kinh Dương Vương đạm mạc nói, nói xong cười lớn, bước ra sân trước, đám quân binh liền chỉnh tề dàn trận.

"Cung tiễn bệ hạ!" Thôn dân mấy trăm người quỳ gối lạy, Xích Quỷ ôm quyền.

Kinh Dương Vương nhảy lên bạch mã, bạch mã nhấc vó thong dong đi, quân binh phía sau tận tụy theo sát.

Hoàng Đế đi mười bước, bá tính lễ xong, cái này là thông lệ cho nên Kinh Dương Vương vừa đi dân chúng liền đứng dậy cung kính ngóng nhìn.

Xích Quỷ một mặt phức tạp, vị vua trẻ tuổi kia vừa gặp liền khiến cho hắn mở mang nhận thức..Thiên hạ mênh mông, kẻ đứng đầu thiên hạ tự nhiên không thể tầm thường.

"Không hổ kẻ trong truyền thuyết..Một mình chống lại Ân Thương..Hợp nhất tam Việt, tiếng dội Tu Chân!" Xích Quỷ cảm thán nói thầm.

"Chàng trai trẻ..Ngươi rốt cuộc vẫn không hiểu vì sao bệ hạ vừa nhìn liền biết ngươi xuất thân Việt Dương, có đúng không?" Vị lão nhân kia ôn hoà nhìn Xích Quỷ, mỉm cười nói khẽ.

"Chỉ giáo!" Xích Quỷ ôm quyền.

"Kinh Dương Vương ngài là vua Việt Chương..Chẳng phải ngọc phả dòng họ đều dạy: Với vua ngoại quốc chỉ quỳ một gối sao? Vì ngươi là người Việt Dương mới đối với vua của chúng ta quỳ một gối..Cái này là thông lệ, cũng bởi vì ngươi từ nhỏ đã được dạy, tựu quá quen, thấm sâu vào ý thức trở thành phản xạ rồi!" Lão nhân cười hiền từ, chậm rãi giải thích.

Tới lúc này Xích Quỷ mới vỡ lẽ.

Lệ này phải nói từ hơn mấy trăm năm trước..Ngày đó Bách Việt có đến gần trăm chủng tộc, trong đó tiêu biểu nhất phải kể đến tam tộc: Việt Thường, Việt Dương, Việt Chương, bọn họ dẫn đầu Bách Việt đối kháng Ân Thương.

Tam Việt vị thế bình đẳng, đối với nhau đều có thừa tôn kính..Nhưng mà, nếu như bá tánh Việt Dương hành lễ với vua Việt Chương bằng đại lễ thì khác gì hai Vương là một? Cho nên mới có tục lệ, phàm là con dân ngoại tộc của một trong tam tộc gặp Vương tộc kia chỉ cần thượng lễ, một gối nhất bái..Bất quá, sau này Kinh Dương Vương hợp nhất tam tộc gọi chung Xích Quỷ thì thông lệ lại trở nên bất hợp lý..Tuy nhiên, thiên hạ thống nhất chưa lâu, trăm họ chưa quen thuộc lễ nghi giáo điều, việc này thông cảm được.

"Có câu Lộc Tục nhìn thiên hạ, phương nam thêm một Vương sao..Ngài không trách phạt, ngươi cảm thấy vua chúng ta thế nào!" Lão nhân nhìn Xích Quỷ, thâm thúy hỏi.

"Anh minh thần võ, cơ trí hơn người..Nhân từ, bác ái!" Xích Quỷ không thèm nghĩ, nói ra một mạch.

"Nhưng mà..Lộc Tục?" Vẻ mặt Xích Quỷ bỗng nhiên trầm xuống, đáy mắt hiện lên kinh nghi..Trong lòng hắn có khúc mắc, khúc mắc này không phải tự thân, mà là tấm mạng nhện thủy chung tồn tại trong lòng Long Mạn Dao.

Xích Quỷ cắn răng làm liều, hướng Kinh Dương Vương chưa đi được bao xa, toàn lực hét lớn:" Bệ hạ..Thứ dân có một câu chuyện này, không biết có nên kể cho ngài nghe hay không..Nhưng ta cam đoan ngài nhất định muốn nghe!".

Dân làng nghe Xích Quỷ đột ngột hô thì biến sắc, sau khi nhìn thấy Kinh Dương Vương bỗng nhiên quay đầu thì càng thêm hốt hoảng, bọn họ muốn chặn Xích Quỷ lại nhưng đã muộn.

"Nói ta nghe!" Kinh Dương Vương cười cười, hứng thú nói.

Xích Quỷ ngẩng đầu, ôm quyền nhìn xa xăm, thanh âm đều đều, tựa hồ là bản thân hắn đang tự sự:" Ngày kia..Động Đình hồ có một vị Long nữ con gái Long Thần..Ngày kia gặp một vị thanh niên tài tuấn trao đi ánh mắt..Ngày sau chờ đợi, ở trên đá xanh không màng nắng mưa..Kiên tâm ở chỗ lần đầu gặp gỡ đợi đến lần thứ hai, nhưng vị kia một lần đi biệt lai vô dạng..Long nữ trong lòng khúc mắc..Càng có tưởng nhớ..Nàng nói, sẽ ngưng chờ chỉ khi tuyết xuống bạc đầu..Bằng không?".

Bạch mã dừng lại, Kinh Dương Vương rùng mình một cái, mang theo phức tạp ánh mắt nhìn đến Xích Quỷ..Rất lâu, Kinh Dương Vương thở dài, thanh âm bi ai.

"Thế gian muôn sự có tỏ tường?

Ái tình là chi mà vấn vương

"Nói với nàng: Đừng chờ ta..Lần kia là tình cờ!" Kinh Dương Vương vẻ mặt trầm xuống, phức tạp trong mắt càng nhiều.

"Có thể..Nhưng trong lòng Long Mạn Dao một mảnh tơ nhện, ai giăng lên thì người ấy bỏ xuống..Tỷ ấy nói: Nếu ngài tiếp tục trốn tránh sẽ tự đi tìm ngài!" Xích Quỷ không hiểu Kinh Dương Vương tại sao lại phải làm như vậy, mặc dù là lần đầu gặp nhưng hắn nhìn ra ..Lộc Tục kia tuyệt không phải kẻ phụ tình, càng nhiều là trong thanh âm..Có đầy đủ bi ai..Có thâm tình cùng chua xót.

"Ta..!" Kinh Dương Vương muốn nói cái gì nhưng vừa hé môi liền dừng, lắc đầu thở dài, dứt khoát quay người, tay giật cương ngựa.

Tuấn mã mang theo bóng lưng cô độc rời đi.

"Vẫn là bởi Thiên Đạo kia sao? Thiên Đạo vô tình!" Xích Quỷ thở sâu, thu hồi ánh mắt.

Thôn dân ngóng nhìn cho đến khi bóng lưng Kinh Dương Vương chìm vào xa xăm..Bọn họ không hiểu đoạn đối thoại kia rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng mà điều khiến cho bọn họ kinh sợ là thiếu niên trước mặt chỉ một câu liền khiến cho Vương của bọn họ nửa người run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment