Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 61


Ven sông là những tòa nhà san sát.
Cao ốc nơi thành thị phát triển, khu vực mới nghiễm nhiên trở thành trái tim của Thành Đô.

Dù lúc này là màn đêm buông xuống nhưng trong khu vực nhỏ bé ấy ánh đèn vẫn huy hoàng.
Cô gái ngồi ở quầy nhận hộp cơm và cà phê từ tay người đưa hàng rồi nhanh chóng trốn đến sau quầy.
Anh chàng giao hàng nói đùa: “Lúc này còn chưa tan tầm nên ăn cơm cũng chỉ có thể lén lút, ông chủ của các cô nghiêm khắc thật đó.”
Cô gái cười, “Các đại luật sư còn đang ở trên trong đói bụng chiến đấu đó.”
Đối với văn phòng luật sư thì chiến đấu chính là thái độ bình thường.

Vạn Tiểu Phúc nhìn đồng hồ, tắt máy tính đứng lên gỡ áo khoác trên giá rồi vừa mặc vừa đi ra ngoài.
Trợ lý Trương ngẩng đầu lên từ bàn mình hỏi, “Luật sư Vạn phải đi sao?”
“Phải, anh chuẩn bị tư liệu của Lý Húc Minh, trước khi tan tầm anh gửi qua email cho tôi, bản giấy để ngày mai đóng dấu và để trên bàn cho tôi nhé.”
“Được.”
Bàn cách vách có cô nhóc mới tới thực tập nhìn theo bóng dáng anh rời đi rồi thò qua hỏi: “Mọi người đều chưa tan làm sao luật sư Vạn đã đi rồi?”
“Mỗi tháng vào mấy ngày này anh ấy đều về sớm.”
“Về nhà với vợ à?”
“Đùa cái gì thế, công ty luật thiếu cái gì chứ không thiếu đàn ông độc thân.

Cô thấy có mấy ai trong chúng tôi đã kết hôn rồi nào? Công việc bận thế này anh ấy làm gì có thời gian quen bạn gái?”
Cô gái nhỏ như suy tư gì đó sau đó tươi cười hớn hở thò người qua: “Vậy trong cùng cơ quan có thể tự sản tự tiêu không?”
Trợ lý Trương cười cười liếc cô nàng một cái nói, “Được thì được, nhưng không thích hợp với luật sư Vạn đâu.”
“Không phải anh nói anh ấy còn độc thân à?”
“Đối tượng thì không có nhưng nghe nói có một người bạn thanh mai trúc mã, là bạn học từ cấp ba, là mối tình đầu trong truyền thuyết đó.

Nhiều năm qua luật sư Vạn vẫn luôn để người đó ở trong lòng.”
“Thanh mai trúc mã?” Cô nhóc kia hỏi rõ tuổi của luật sư Vạn rồi bẻ đầu ngón tay tính toán, cuối cùng trợn mắt hỏi, “Ba năm cấp ba, sau khi tốt nghiệp tới giờ là 7 năm còn không xác định quan hệ mà vẫn duy trì ư?”
“Cái này ai biết? Dù sao thì chính anh ấy vui là được rồi.”
Vạn Tiểu Phúc cũng không biết trợ lý của mình và thực tập sinh đang ngồi lê đôi mách.

Anh lái xe ra khỏi hầm để xe lại thấy ven đường có bán hạt dẻ xào thì ngừng lại hạ cửa kính gọi: “Ông chủ, cho một phần hạt dẻ xào.”
Cuối thu trời chuyển lạnh, anh nhìn túi hạt dẻ nóng hổi và trầm ngâm, ánh mắt nhìn túi xách đựng công văn và nhếch miệng cười.

Chắc không ai tưởng được cái người mấy phút trước còn là luật sư tây trang thẳng thớm nay lại để văn kiện tài liệu ra ghế sau rồi bỏ hạt dẻ xào đường vào túi xách của mình vì sợ lúc đưa tới tay người kia nó bị nguội.
Anh kéo khóa túi rồi cúi đầu gửi tin nhắn: “Tôi tan làm rồi, chắc 20 phút nữa đến.”
Bên kia nhanh chóng trả lời: “Được, để tôi sắp xếp một chút, lát nữa gặp dưới lầu.”
Từ Vãn Tinh gặp Vạn Tiểu Phúc ở dưới lầu, anh mở cửa xe lấy một túi gạo và một thùng dầu rồi sải bước đi tới.
Cô trừng mắt hỏi: “Cho tôi hả?”
“Đúng vậy.

Tháng trước tới nhà cậu tôi thấy không gạo không dầu đó thôi?”
“Cậu cũng biết là chuyện tháng trước cơ đấy, cả tháng này tôi còn không mua thì uống gió Tây Bắc à?”
Vạn Tiểu Phúc bật cười, “Mau xách lên đi, muốn tôi mệt chết à? Đứng đây nói nhảm được tích sự gì.”
Vừa đi lên lầu anh vừa nói: “Cậu tốt xấu gì cũng là một cô gái, tuy nói thân thủ tốt, sức lực lớn nhưng việc này cũng nên để đàn ông làm mới được.


Tôi mua cho cậu coi như là lo trước tránh lúc sau thiếu lại không có để dùng.”
Đồ tuy nặng nhưng cũng may nơi này có thang máy nên bọn họ nhanh chóng được đưa tới tầng 18.

Sau khi cất đồ hai người lại quay xuống dưới lầu và lên xe.
Vạn Tiểu Phúc lấy túi xách của mình từ ghế sau đưa cho cô, “Này.”
“Làm gì?”
“Mở ra nhìn xem.”
Từ Vãn Tinh nghi hoặc mở túi công văn ra sau đó trợn mắt, “Cậu để hạt dẻ trong này hả?!”
“Bằng không sẽ bị nguội.”
“Không phải.

Tôi nhớ rõ đây là quà sinh nhật mẹ cậu mua cho cậu vào năm trước, là 5 con số đó, cậu cũng nỡ bỏ ra đựng hạt dẻ hả?”
Coi đây như giỏ rau chắc?
Vạn Tiểu Phúc cười nói, “Đồ vật phải dùng cho hết chức năng, coi như nó đã hoàn thành sứ mệnh.”
Lúc anh cười bên miệng có hai má lúm đồng tiền, mơ hồ có thể thấy được bộ dạng thiếu niên thanh tú hồi cấp ba.

Đây cũng là vì sao lúc ở tòa án hay công ty anh ít khi cười.

Má lúm đồng tiền sẽ khiến anh trông có vẻ ít nghiêm túc, không đắp nặn được khí chất khôn khéo của một vị luật sư.
Từ Vãn Tinh xua xua tay, tiếc nuối mà nói: “Kể cả nóng tôi cũng không ăn được, nếu không xe cậu sẽ toàn mùi, còn rụng vỏ ra đây.”
“Không sao, qua hai ngày nữa tôi cũng phải mang đi bảo dưỡng.”
“Xuống xe rồi ăn.” Từ Vãn Tinh vẫn kiên trì.
Xe đi thẳng, trong lúc ấy Vạn Tiểu Phúc như nhớ ra cái gì.

Lúc dừng đèn đỏ anh lơ đãng hỏi cô: “Đúng rồi, gần đây cậu có xem nhóm chát của bạn học không?”
“Tôi đã sớm chặn 800 năm rồi, nơi ấy ngoài gửi thiệp mời ăn thôi nôi thì toàn bán bảo hiểm.”
Vạn Tiểu Phúc bật cười sau đó ngừng một lát mới nói: “Tôi thấy trong đó có người nói nhìn thấy Kiều Dã ở trung tâm thành phố ngày hôm nay.”
Một câu này nghe thì tưởng bình thường nhưng lại giống như một quả bom đột nhiên nổ tung khiến không khí trong xe rơi vào trầm mặc.
Chợt nghe thấy tên của người đó thế là Từ Vãn Tinh ngẩn ra, nửa ngày không phản ứng lại, mãi sau cô chỉ cười hỏi, “Nói với tôi cái này làm gì?”
Lúc chuyển qua đèn xanh Vạn Tiểu Phúc nghiêng đầu nhìn cô một cái giống như xác nhận gì đó.

(Hãy đọc truyện này tại runghophach.com) Nhưng cô vẫn tươi cười như lúc trước, bộ dạng vô tâm vô phế, tròng mắt đen nhánh không để lộ cảm xúc gì.

Thế nên anh chỉ có thể thu lại tầm mắt và tiếp tục đi.
“Cậu không hiếu kỳ hiện tại cậu ấy đang làm gì sao?”
“Chẳng liên quan gì tới tôi.”
“Chuyện lúc trước cậu ấy không biết nội tình nên giận cậu cũng là phải.

Hiện tại đã qua nhiều năm hẳn cũng không tới mức canh cánh trong lòng chứ?”
“Vậy cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”
“Thành Đô tuy rất lớn, nhưng vòng giao thiệp của mọi người cũng nhỏ, tương lai có lẽ còn cơ hội chạm mặt.


Nếu không cậu dứt khoát tìm một cơ hội giải thích rõ ràng ——”
“Lớp trưởng đại nhân.” Từ Vãn Tinh buồn cười mà đánh gãy lời anh, “Cậu cho rằng tôi đang đóng phim thần tượng à?”
“……”
“Ngẫu nhiên gặp lại trên đường, có nhạc nền kiểu đã lâu không gặp, hai người cầm tay nhau mắt đẫm lệ rồi nói lời tạm biệt năm đó chưa kịp nói.

Phim thần tượng hiện tại cũng không thèm diễn như thế này nữa rồi.”
Vạn Tiểu Phúc nhất thời im lặng.

Từ Vãn Tinh ý thức được phản ứng của mình quá khích nên lại thả chậm lời nói: “Nhiều năm trôi qua mọi người đều có cuộc sống của chính mình, chuyện năm đó nói hay không cũng chẳng quan trọng nữa.”
Xe ngừng ở cửa bệnh viện, một màu trắng tinh đập vào mắt, mùi vị quen thuộc cách cánh cửa cũng có thể ngửi được.
Trước khi mở cửa Vạn Tiểu Phúc thấp giọng nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ấy trở về một phần là vì cậu.”
Từ Vãn Tinh ngây ra, dây an toàn cạch một tiếng, tay ngừng ở cửa xe.
Vạn Tiểu Phúc nghiêng đầu nhìn cô nói: “Tốt xấu gì cậu ấy cũng là nhân viên nghiên cứu, còn làm nghiên cứu thiên văn.

Cậu ấy không ở lại Bắc Kinh thì cũng nên tới Nam Kinh, đến Thành Đô này làm gì? Huống chi cha mẹ cậu ấy đều đã về Bắc Kinh, một mình cậu ấy chạy về đây là vì sao?”
Vì sao ư?
Từ Vãn Tinh há miệng, nỗ lực kiềm nén trái tim đang đập loạn lên, rồi bắt bản thân phải trấn định lại.
“Rốt cuộc cậu tới thăm lão Từ hay tới nói chuyện phiếm thế?” Cô trợn mắt rồi mở cửa xuống xe, “Quả nhiên là luật sư dân dự, kiện tụng nhiều quá nên nói chút chuyện nhà cũng lành nghề như thế.”
Vạn Tiểu Phúc khóa kỹ xe, lúc ngẩng đầu thì thấy cô đã đi cách cả chục mét.

Rõ ràng lưng cô thẳng tắp, nhưng nhìn thế nào cũng như một kẻ đang hoảng hốt bỏ trốn.

Anh cười khổ đuổi theo, thầm nghĩ quả nhiên cô vẫn không quên được.
Hẻm Thanh Hoa.
Đại diện công ty bất động sản bụng phệ nhưng vẫn mặc sơ mi quần tây theo quy củ khiến cái bụng càng thêm tròn vo.
Anh ta ngừng trước một căn nhà hai tầng ở đầu hẻm và tươi cười nói: “Hai vị cùng tôi vào xem nhà thế nào.”
Tống Từ nhăn mày không vui, “Anh chọn cái chỗ nào thế? Cách viện nghiên cứu xa cả vạn dặm thì thôi lại còn ở cái chỗ chim không thèm ỉa này nữa chứ?”
Người đại diện vội vàng cười làm lành nói: “Không không không, chỗ này thoạt nhìn có vẻ cổ xưa nhưng tốt xấu cũng là ngõ nhỏ hẻm cũ, mấy năm nay có không ít du khách tới ngắm cảnh, thể nghiệm cuộc sống của Thành Đô.

Anh đừng xem thường hẻm Thanh Hoa này, giá nhà ở đây không rẻ hơn ở khu trung tâm đâu.”
Bên cạnh họ là một người đàn ông bóng dáng thon dài thẳng tắp, cũng mặc sơ mi trắng và quần tây đen, cổ áo thậm chí bỏ vài nút nhưng bộ dạng và khí chất lại hoàn toàn khác người đại diện công ty bất động sản.
Anh không mặn không nhạt liếc Tống Từ một cái: “Không thích thì đi đi, tôi đã sớm nói mà cậu còn một hai phải theo.”
“Cậu chỉ nói địa điểm không tốt lắm, nhưng không nói chính là ngõ nhỏ cũ nát thế này.” Tống Từ nhìn ngó xung quanh, “Không có chỗ đỗ xe, vị trí thì hẻo lánh, nhà xem ra cũng bỏ hoang nhiều năm.

Thế này là đóng phim kinh dị à? Tôi thấy quỷ cũng không thèm ở đây đâu.”
Sau một hồi im lặng người đàn ông kia mới nhàn nhạt mở miệng: “Trước kia tôi sống trong ngôi nhà này.”
Người đại diện bất động sản: “……”
Tống Từ: “……”
Tống Từ: “Tôi mặc kệ, thế này thì tôi càng muốn ở lại.

Dù sao cũng là nơi cậu từng sống, tôi mới tới trời xa đất lạ.


Dù sao tôi cũng nhất định phải theo cậu.”
Người kia liếc anh ta một cái, “Ở lại cũng được nhưng có điều kiện.”
“Còn có điều kiện hả? Cậu nói xem nào.”
“Cậu an tĩnh một chút, nói ít, làm nhiều, đừng để mấy lời vô nghĩa của cậu ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của tôi.”
“Phì, sao cậu không nói cái vẻ chán đời này của cậu làm ảnh hưởng tới khẩu vị của thằng bạn này?” Tống Từ lời lẽ chính đáng, “Nếu đã ở chung thì tôi cũng có điều kiện ——”
“Cậu không có tư cách ra điều kiện.”
“Này Kiều Dã, tốt xấu gì thì tôi cũng một đường đi theo cậu từ Bắc Kinh về đây.

Cậu đối xử lạnh lùng với người anh em tốt của mình thế à? Cậu có nhân tính hay không!”
“Không có.”
“……”
Hai người trình diễn bộ phim băng và hỏa khiến người của công ty bất động sản ở một bên đỡ mắt kính lo lắng.

Rốt cuộc anh ta cũng thò mặt qua hỏi, “Cái kia, hay là chúng ta vào xem tình trạng nhà đã?”
“Không cần xem.” Kiều Dã lấy hợp đồng trong tay anh ta nói, “Tôi thuê nhà này.”
Anh đọc và ký tên lên hợp đồng, lấy chìa khóa, cứ thế chốt.

Tống Từ vào nhà đi dạo một vòng mới phát hiện trong phòng mọi thứ vẫn còn tốt.

(Truyện này của runghophach.com) Huống chi trước nay anh ta đều là kẻ miệng khắc nghiệt nhưng lòng lại thoáng rộng.

Bọn họ làm nghề này nên đã từng phải ở Tây Bắc, hoang mạc hay sa mạc gì cũng ngủ rồi, làm gì có tâm tư đi so đo nhà tốt hay xấu.
Anh ta ôm cánh tay dựa cửa cười cười nói: “Anh em ta cầm tiền nhà nước trợ cấp lại không ở chung cư xa hoa mà ở một ngôi nhà mộc mạc cổ điển thế này quả là giác ngộ tư tưởng cao.”
Kiều Dã: “Chỗ cũ tốt, không cần lại thích ứng với hoàn cảnh.”
“Trình độ thích ứng với hoàn cảnh của cậu mà còn phải lo lắng à? Lúc vừa mới tới Mỹ chúng ta ăn không quen, ở không quen lại lệch múi giờ đều có thể vượt qua được.

Cậu khi ấy đặt lưng xuống là ngủ, lúc tỉnh lại thì làm việc giống như tiêm máu gà.” Tống Từ chê cười anh, “Đến cả Viện trưởng Trương cũng nói cậu chính là người máy không có cảm tình.”
“Người máy thì thôi nhưng không có cảm tình thì đúng là thật.” Kiều Dã quét mắt nhìn anh ta một cái, “Cho nên cậu còn dám nói mấy lời vô nghĩa nữa thì nhân lúc còn sớm cuốn gói về Bắc Kinh đi.”
“……”
Hôm qua hai người mới từ Bắc Kinh bay tới Thành Đô.

Bọn họ tới viện nghiên cứu làm quen với hoàn cảnh, còn hành lý vẫn để ở khách sạn.

Trong viện kỳ thật cũng có ký túc xá nhưng hai người không thiếu tiền, không cần phải chen chúc ở nơi đó.

Vì thế cả hai chọn thuê nhà ở bên ngoài.
Lúc trước sau khi Kiều Dã đi đại học C thì cách nửa năm sau hạng mục của Kiều Mộ Thành cũng hoàn thành.

Vì nhớ con nên nhà bọn họ lại dời về Bắc Kinh.

Nghe đại diện công ty bất động sản nói thì sau bọn họ có một nhà khác dọn vào đây ở mấy năm nhưng nửa năm trước cũng đã dọn đi thế là căn nhà để không tới giờ.
Hai người đến siêu thị mua chút đồ lau chùi và dùng thật nhiều thời gian để lau dọn chỗ này.
Lúc bọn họ rời đi thì mặt trăng đã treo cao.
Mấy năm nay Thành Đô thay đổi rất nhiều, theo dọc đường tới đây bọn họ thấy những tòa cao ốc mang hơi hướng hiện đại nối nhau san sát, ngọn đèn rực rỡ.
Nhưng lúc tới hẻm Thanh Hoa thì mọi thứ hình như vẫn có bộ dạng cũ.

Lúc chạng vạng từng nhà nấu cơm tỏa ra mùi thơm tràn ngõ nhỏ.

Khi ánh trăng lên những tấm chăn đón gió tung bay, nhà ai đó có tiếng trẻ con khóc truyền tới, còn có tiếng TV mở to vọng ra cả bên ngoài đường.

“Cậu đi đâu thế, không phải đầu ngõ phải đi hướng kia à?” Tống Từ kỳ quái gọi Kiều Dã.
Nhưng anh không hề quay đầu lại mà đi sâu vào con hẻm nhỏ hẹp, “Bên này cũng có thể đi ra ngoài.”
“Nhưng đi đằng kia không phải là tới chỗ đỗ xe ngay ư?”
“Tới cũng tới rồi, mang cậu đi tham quan một chút.”
“Đại ca, tôi quét tước cả buổi lúc này eo sắp gãy rồi.

Chúng ta về khách sạn đi, tôi cầu cậu đó, mai lại tham quan được không?”
“Không được.”
Dưới những lời vô nghĩa của Tống Từ người nọ đã đi thật xa, ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của anh.

Ngõ nhỏ không tiếng động, chỉ có vầng trăng tái nhợt trên đỉnh đầu.
Tống Từ nhìn anh, nhất thời không nói gì.
Mấy năm nay Kiều Dã lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm người khác.

Hôm nay tới hẻm Thanh Hoa người này lại giống như không còn chút quan tâm nào, cả người như một cây gai bén nhọn.
Anh ta dừng một chút mới đuổi theo lại thấy Kiều Dã ngừng trước một cái cửa cuốn, lặng im không nhúc nhích nhìn cánh cửa kia.

Căn nhà kia nằm ở đoạn hẹp của con ngõ, so với ngôi nhà bọn họ thuê thì nhỏ hơn nhiều, cũng cũ hơn.

Lầu hai thoạt nhìn mới hơn lầu một, rõ ràng là đã được tân trang lại, gạch men sứ ốp bên ngoài còn mới tinh.
Tống Từ đi đến bên cạnh chỉ nghe thấy anh nói: “Nơi này trước kia không phải như thế.”
“Vậy thì thế nào?”
“Lầu hai trước kia là một cái lều, bên cạnh là mảnh trống để phơi quần áo.” Kiều Dã giống như cũng không để ý cậu ta có nghe hay không mà chỉ ngẩng đầu nhìn gạch men sứ tỏa sáng dưới ánh trăng.
“Không ốp gạch, chỉ có một mảng dây thường xuân, vào mùa xuân sẽ có con bướm la đà.
“Cũng không có cầu thang đá, chỉ có một cây thang gỗ xưa cũ.

Lúc bò lên phải dùng cả tay và chân, không chú ý dẫm trượt sẽ ngã.”
……
Có một cái thư phòng đơn sơ cực kỳ, chỉ có một cái bàn, một cái thảm cùng một cái tủ gỗ lớn loang lổ.

Trong ngăn tủ có một cái đài nhiều công năng, trên tường dán ảnh chụp của Coldplay và The Beatles.

Có một con mèo màu vàng loang lổ tên là A Hoa thình lình nhảy từ cửa sổ vào, thích làm nũng, thích nằm ngủ trên ghế dựa.
Có một cô gái nhỏ luôn dựa trên bàn viết thật nhanh, vừa viết vừa oán giận người Trung Quốc vì sao phải học ngoại ngữ, lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: Không phải nói tốt tiếng phổ thông thì có thể đi khắp nơi sao, đều là gạt người hả?
Còn có một thiếu niên vô số lần bò lên cây thang này sau đó lẳng lặng đứng nhìn cánh cửa khép hờ rồi mới làm bộ vừa mới tới và đi vào phòng.

Miệng cậu sẽ nói một đằng nghĩ một nẻo, thoạt nhìn trầm ổn không gợn sóng giống người trưởng thành nhưng tim đã sớm đập loạn lên.
……
Kiều Dã không biết mình đã đứng đó bao lâu nhưng Tống Từ lại khó có lúc không ngắt lời, cũng không bảo anh cần phải đi.

Mãi đến khi Tân Ý tan làm trở về từ xa thấy hai người đàn ông xa lạ đứng trước cửa nhà mình thì tới gần và không thể tin được gọi: “Kiều Dã?”
Anh ngây ra, quay đầu lại.
“Trời ơi, đúng là cậu!” Tân Ý trợn mắt hỏi, “Sao cậu lại ở đây?”
“Mình dọn về đây rồi.”
“Vẫn ở ngôi nhà cũ ư?”
“Ừ.”
“Cậu, cậu không ở Bắc Kinh ư? Sao lại về Thành Đô?”
Kiều Dã dừng một chút mới hơi mỉm cười nói, “Kể ra thì rất dài.”

Bình Luận (0)
Comment