Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 50

Lâm Khinh chớp chớp mắt, nhún vai rồi đột nhiên cong khóe môi, hướng về phía ánh mặt trời hơi nghiêng đầu.

"Đương nhiên là em vô cùng hạnh phúc."

Nơi Lâm Khinh ở cách chỗ hẹn không xa, chỉ mất tầm nửa giờ đi bộ nên cô mới đồng ý để Lạc Dĩ Hành chở đi.

Ngồi nghiêng ở ghế sau, Lâm Khinh bạo dạn vòng tay qua eo anh, nhẹ đặt tai lên lưng anh, cảm nhận được nhịp tim của anh.

Giống như thật sự trở lại cao trung.

Lâm Khinh khẽ nhướng mày, sau đó nhắm mắt nở nụ cười.

Lạc Dĩ Hành đi không nhanh, dáng người ngồi sau mơ hồ có thể nhìn thấu qua lớp quần áo khiến tim anh bất giác đập nhanh hơn.

Lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng so với sự gần gũi ngây thơ của học sinh cao trung, thì khi trưởng thành, giờ phút này có lẽ anh muốn hôn cô một cái.

Mười phút sau, Lạc Dĩ Hành vững vàng dừng lại ở trước cổng trường.

Nhìn cao trung quen thuộc, Lâm Khinh đứng ở cửa, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.

Có lẽ nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Lạc Dĩ Hành đứng ở bên cạnh nắm lấy tay cô.

"Anh ở đây." Anh nhìn cô nhẹ nhàng nói.

Lâm Khinh thở ra một hơi, mỉm cười gật đầu, tiến lại gần anh đặt một nụ hôn lên má anh rồi mới bước vào trường.

Dáng vẻ của trường học vẫn như xưa, trừ một số tòa nhà dạy học đã được sửa sang, bức tường ban đầu đã được lát gạch, cũng trồng thêm một vài cây xanh.

Phòng học của Lâm Khinh và Lạc Dĩ Hành trước đây nằm ở phía ngoài cùng bên trái của tầng 3. Khi họ đến cửa phòng học, dòng chữ "Lớp 1 (3)" được treo cao trên cửa.

Thật trùng hợp, cô cũng từng học ở lớp 3.

Hai người tay trong tay đứng ở cửa, Lâm Khinh kéo tay Lạc Dĩ Hành đi vào, vừa định đẩy cửa thì cửa đã tự động mở ra.

"Bất ngờ chưa!"

Cùng với tiếng mở cửa vang lên, sau đó là một vài cái đầu chui ra từ bên trong.

Lâm Khinh hoảng hốt vì không kịp phòng bị, còn chưa kịp hét lên thì đã được Lạc Dĩ Hành kéo vào lòng.

Sau khi mở mắt ra mới phát hiện trước mặt xuất hiện những gương mặt đều là bạn học cũ của mình.

Trước mặt cô có ba người, người chính giữa là Chu Tình từng nói chuyện với cô, buộc tóc đuôi ngựa đang mặc đồng phục học sinh, hai bên trái phải cũng mặc đồng phục học sinh.

Cũng là người từng làm gì đó với cô.

Lạc Dĩ Hành ôm chặt Lâm Khinh trong tay, tuy không dùng quá nhiều lực nhưng mang lại cảm giác rất an toàn.

Anh nhìn ba người trước mặt, nhưng khiến cả ba cùng lúc cảm thấy rùng mình.

Chu Tình là người nhận ra hai người nhanh nhất, cô ta thu hồi nụ cười khoa trương, cúi đầu: "Chào Lạc tổng, mình xin lỗi, làm cậu hoảng sợ rồi."

Sau đó chuyển tầm mắt vào trong lòng Lạc Dĩ Hành, có chút nghi ngờ mở miệng: "Đây là..."

"Lâm Khinh." Lâm Khinh bình tĩnh lại, chủ động rời khỏi vòng tay của anh, "Mấy ngày trước có liên lạc với cậu."

"A, là cậu sao, xin lỗi xin lỗi, đột ngột quá nên tôi không nhận ra, lại đây, mau vào đi, đang chờ các cậu đó." Chu Tình đột ngột vỗ đầu, sau đó nhường ra một lối đi.

Hai người đứng bên cạnh không hẹn mà cùng đứng xa ra một chút, chủ động nhường chỗ cho Lạc Dĩ Hành.

Lâm Khinh cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không nghĩ thêm, cô kéo Lạc Dĩ Hành ở bên cạnh, mỉm cười với cô ta khi đi ngang qua Chu Tình.

Điều cô không biết là sau khi đi ngang qua Chu Tình, Lạc Dĩ Hành đã quay sang và nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo.

Đương nhiên bao gồm ánh mắt khó chịu của Chu Tình cô cũng không nhìn ra.

Phong cách tụ họp bạn cũ lần này Lâm Khinh khá thích, mỗi người ngồi ở vị trí trước kia của mình, như thể họ đã thực sự quay ngược thời gian.

Nhưng điều này cũng khiến cô gặp một chút rắc rối, trước đây chỗ ngồi của Lâm Khinh là người cuối cùng bên cửa sổ, còn Lạc Dĩ Hành là người ngồi hàng đầu.

Cũng có nghĩa là họ phải tách nhau một lát.

Lạc Dĩ Hành đương nhiên biết chuyện này, nhưng anh chỉ nhìn chỗ ngồi mà mình từng ngồi, sau đó kéo cô đến chỗ ngồi của mình: "Anh ngồi cùng em."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Lâm Khinh trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn lựa chọn từ chối.

Cô ra hiệu cho anh cúi đầu xuống và thì thầm vào tai anh, "Đừng, anh nên đi qua đó ngồi đi, anh đứng đây em sẽ ngại."

"Nhưng anh sẽ nhớ em."

"Hả?"

"Anh sẽ nhớ em." Anh kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhỏ giọng tiếp tục nói, "Anh muốn nhìn thấy em, không được sao?"

"À, không phải, nhưng mà..." Đây là làm nũng sao!

Lâm Khinh lập tức ảo não, gương mặt nháy mắt đỏ bừng, nhìn ánh mắt dính lấy của Lạc Dĩ Hành, trái tim kiên định của cô bắt đầu lung lay.

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn đồng ý.

Thật sự không chịu nổi người thường xuyên lãnh đạm lại đột nhiên trở nên như vậy, thực sự moe không chịu được mà!

Lâm Khinh đỏ mặt, vẫn để anh kéo cô ngồi xuống ghế cuối cùng.

"Anh ôm em được không?"

Ngay lúc sắp chạm vào ghế, Lâm Khinh đột nhiên bị xoay người, sau đó cô chạm vào cơ ngực cường tráng của anh, lại có thêm một bàn tay ôm eo cô.

"Đột ngột vậy sao?" Cô hỏi.

"Không có, anh chỉ muốn ôm em." Lạc Dĩ Hành vòng qua người cô, dùng chính mình chắn toàn bộ bàn phía sau.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, con ngươi sắc bén càng thêm sâu.

Anh lại liếc nhìn chiếc bàn phía sau, sự lạnh lùng trong mắt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Anh không muốn nhìn cái bàn đó.

Trên mặt bàn có vô số vết xước và hư hại, cũng có những tờ giấy liên tục bị xé ra, một

số chữ viết tay còn có thể mơ hồ nhìn ra.

"Quỷ nghèo."

"Kỹ nữ."

"Bán vỉa hè cả đời đi."

"..."

Cảnh tượng trong quá khứ hiện ra trước mặt, Lạc Dĩ Hành nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ cô hấp thụ hơi thở của cô mới làm anh miễn cưỡng khống chế được bản thân.

"Lạc Dĩ Hành?" Lâm Khinh dịch đầu, vươn tay vỗ vỗ.

Sức lực ở eo quá lớn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng lo lắng cho anh nhiều hơn là khó chịu.

Trực giác cho cô biết bây giờ Lạc Dĩ Hành có gì đó không ổn.

"Sao vậy?" Cô quay đầu sang, nhỏ giọng hỏi.

"Không sao đâu, chỉ là hơi mệt." Lạc Dĩ Hành siết chặt vòng eo, khàn giọng trả lời: "Hôm nay chúng ta về sớm được không?"

"Này, ân ái quá nha."

Lâm Khinh còn chưa kịp nói xong thì đã bị Chu Tình cắt ngang.

Chu Tình mỉm cười, ánh mắt vô tình đảo qua hai người, lúc nhìn thấy chiếc bàn phía sau liền nhíu mày, nhưng cũng lập tức giãn ra.

"Couple của hai người đang nổi tiếng trên mạng, tôi còn tưởng là nói đùa, hoá ra lại là thật, chúc mừng, chúc mừng."

"Vâng, cảm ơn." Lâm Khinh hơi hơi thoát ra khỏi vòng tay của Lạc Dĩ Hành, chủ động chuyển đề tài: "Đã lâu không gặp."

"Đúng thật là đã lâu không gặp rồi, 6 năm không gặp, à không đúng, là 7 năm không gặp." Chu Tình làm bộ suy nghĩ, sau đó lại bày ra dáng vẻ tốt bụng: "Thiếu chút nữa đã quên cậu rời đi sớm hơn bọn mình một năm, thế nào, gần đây vẫn tốt chứ?"

"Ừm, không tệ." Nhắc tới một năm mất đi kia, Lâm Khinh cảm thấy trong lòng nhói đau.

Một luồng hơi ấm truyền đến eo cô, cúi đầu cô thấy là tay của Lạc Dĩ Hành, lại đặt lên lần nữa.

Anh dịch sát thân thể thêm chút nữa, như thể anh đang nói với cô anh ở đây.

Lâm Khinh sững sờ một lúc, sau đó lại nở nụ cười khách sáo hỏi lại: "Còn cậu thì sao?"

Bàn tay lặng lẽ nắm lấy bàn tay anh bên cạnh.

"Mình làm sao so được với cậu, mình không có bạn trai lợi hại như vậy, chỉ có một mình cô đơn thôi." Chu Tình tinh ý nhận ra động tác nhỏ của hai người, cô ta khịt mũi rồi lại cười nói: "Lạc tổng, có hứng thú kể chuyện hai người ở bên nhau như thế nào không..."

"Xin lỗi." So với vừa rồi, giọng nói của anh hiển nhiên thấp hơn rất nhiều, trong đó có một tia dứt khoát mà Lâm Khinh hiếm thấy: "Không thể kể được."

Bốn chữ lạnh lùng khiến Chu Tình không nói nên lời.

Lâm Khinh muốn nói cái gì đó, nhưng vừa quay đầu lại bị Lạc Dĩ Hành ôm vào trong lòng.

Hai người bước sang phía bên kia lớp học, chính sự từ chối không thèm giấu diếm này đã thu hút sự chú ý không ngừng của mọi người xung quanh.

Ở đây đều là người trưởng thành đã trải qua mài giũa, bản lĩnh quan sát nét mặt đoán ý tất nhiên là không thấp, nhất thời phòng học to như vậy chỉ còn âm thanh giao lưu rầm rì, thi thoảng có xen lẫn tiếng cười.

Mà Chu Tình đứng ở giữa phòng học, bí mật oán hận siết chặt tay.

"Xin lỗi." Đi tới một chỗ khá thoáng, Lạc Dĩ Hành mới cúi đầu, hoàn toàn buông bỏ sự độc đoán của mình: "Là anh tự chủ trương."

"Tại sao anh lại muốn xin lỗi?" Lâm Khinh sững sờ một lúc mới nhận ra anh đang xin lỗi vì điều gì, sau đó cảm thấy hơi buồn cười, ngẩng mặt lên: "Xin lỗi vì hành vi bá đạo vừa rồi của anh?"

"Em không buồn sao, anh đã không xin phép em."

"Chẳng lẽ Lạc tổng muốn chia sẻ câu chuyện của chúng ta sao?"

Lạc Dĩ Hành không lên tiếng, anh cho rằng đã che giấu sự từ chối trong mắt hoàn hảo, nhưng anh vẫn bị Lâm Khinh bắt được.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Khinh xoa mặt anh, nhìn khuôn mặt đẹp như vậy biến dạng trong tay mình, không thể phủ nhận có mang lại chút cảm giác thành tựu: "Thật ra em cũng không thích cô ấy lắm."

Cô kiễng chân lên, lén lút nói: "Tiết lộ cho anh biết, thật ra em đã nhìn thấy chiếc bàn đó từ lâu rồi."

Lạc Dĩ Hành chưa kịp nói, Lâm Khinh đã nói tiếp: "Nhưng đừng lo, em không sao cả, bởi vì anh ở bên cạnh em, không phải sao?"

"Bây giờ em có muốn rời đi không."

"Có tính là trốn học không?"

Lạc Dĩ Hành suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không phải, là bỏ trốn."

Lâm Khinh không trả lời, cô chỉ nhìn anh, cúi người và hôn anh như không có ai xung quanh.

"Được rồi, chúng ta bỏ trốn."

Hai người bị vây quanh bởi một nhóm người rất đông, nhưng không ai dám tiến lên nói chuyện.

Có lẽ danh tiếng của Lạc Dĩ Hành quá lớn, cũng có thể không khí xung quanh họ đặc quánh.

Trước khi Lâm Khinh đi, cô tìm thấy Chu Tình đang nói chuyện với người khác.

"Chu Tình, có phải cậu đang hâm mộ tôi không?" Cô cười nhẹ, nhưng những gì cô nói khiến Chu Tình suýt chút nữa không cười nổi: "Hay là vẫn ghen tị với tôi?"

"Nhưng không còn quan trọng nữa." Lâm Khinh nhìn sắc mặt thay đổi của cô ta nhẹ nhàng nhún vai: "Tôi phải đi với Lạc Dĩ Hành rồi, tạm biệt."

"Cũng không phải muốn nói lời tạm biệt với cô, chỉ là muốn nói cho cô biết, nói cho các người, hiện tại tôi rất ổn."

Lâm Khinh nhìn những người chung quanh đang cúi đầu, trong lòng như thở phào một hơi.

Cô kéo Lạc Dĩ Hành và chỉ để lại một câu trước khi bước ra khỏi lớp.

"Dựa vào bản thân tôi."
Bình Luận (0)
Comment