Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 51

Lâm Khinh không quay đầu lại nhìn sắc mặt Chu Tình, cô không cần đoán cũng biết nhất định là khó coi.

Tâm tư của cô ta sao cô không hiểu.

Lúc vừa bước ra khỏi cửa, trong đầu Lâm Khinh bao vây bởi hình ảnh gói bưu phẩm được gửi tới kia.

Vài manh mối hiện lên trong đầu, nhưng biến mất sau vài nhịp thở.

Nghĩ đến chuyện này làm gì cơ chớ.

Lâm Khi nhìn hai bàn tay đang lồng vào nhau, trong lòng như đang thả một quả bóng bay, trở nên nhẹ nhàng và thoải mái.

Tại sao phải nghĩ về nó khi bây giờ cô đã rất hạnh phúc.

"Khinh Khinh, em không vui sao?" Lạc Dĩ Hành nhận ra cô ngây người, nhớ lại hành động vừa rồi của mình, khó tránh khỏi hiểu sai: "Xin lỗi."

Lâm Khinh chớp mắt đi đến trước mặt anh, dưới ánh mắt chăm chú của Lạc Dĩ hành, vẻ mặt không cảm xúc nhìn anh vài lần, sau đó dang tay ra, đem mình đặt vào lòng anh.

Tay đặt trên eo anh rất tự nhiên, Lâm Khinh dựa vào bên tai anh, "Sao anh lại xin lỗi, không phải em nói em đang rất vui sao?"

"Lạc Dĩ Hành, anh sợ rằng em sẽ nhớ lại chuyện quá khứ sao?"

Lâm Khinh cảm nhận được cơ thể bên cạnh mình cứng đờ trong chớp mắt, sau đó lại ôm chặt anh hơn một chút: "Nói thẳng ra, những chuyện trong quá khứ em chưa từng quên, anh có biết tại sao không?"

Lạc Dĩ Hành rũ mắt xuống, không khống chế được nắm chặt tay, nhưng vẫn đáp: "... Anh không biết."

"Bởi vì em gặp được anh." Đau lòng hôn lên đôi mắt anh, Lâm Khinh nhìn chính mình trong đôi mắt kia, thở dài, hơi đỏ mặt nói: "Thật ra em không thích nói lời âu yếm, cho nên những lời tiếp theo của em đều rất chân thành, Lạc Dĩ Hành, anh nghe cho rõ."

Lạc Dĩ Hành chớp mắt, yên lặng chờ đợi những lời tiếp theo của cô, nhưng trong mắt hiện lên không ít lo lắng.

Bị ánh mắt kỳ lạ quan sát như vậy nhìn khiến cô có chút xấu hổ, Lâm Khinh khẽ di chuyển tầm mắt, sau đó lại đảo trở về: "Nếu không phải có quá khứ, em cũng không biết anh, cũng không có ấn tượng gì về anh. Hết thảy mọi thứ trên thế gian đều tồn tại duyên phận. Nếu không xảy ra những chuyện đó, thành thật mà nói, chúng ta có lẽ sẽ không bên nhau như hiện tại."

"Em sẽ không cảm ơn những nỗi đau đớn đó, nhưng em sẽ cảm ơn vì chúng ta có thể ở bên nhau sau bao nhiêu chuyện như vậy xảy ra. Cũng nhờ những chuyện đó mà em mới có thể vững vàng trong việc chọn anh." Cô mím môi, "Lạc Dĩ Hành, không cần biết tại sao Lương Kỳ lại làm như vậy với em, mặc kệ anh vì em mang tới điều gì, nhưng mong anh nhớ kỹ, em chưa bao giờ ở bên anh vì điều gì khác, chỉ vì em thích anh, thậm chí có thể nói là."

Cô dừng lại, một lát sau mới cong khóe môi.

"Em yêu anh."

"Cho nên, đừng lúc nào cũng xin lỗi." Cô thở ra một hơn, để giảm bớt nỗi xấu hổ, cô to gan vò tóc anh: "Đây là trừng phạt."

"Khinh Khinh..." Lạc Dĩ Hành hoàn toàn không phản kháng, thậm chí còn cúi đầu để cô vò thoải mái hơn.

Trong lòng có một loại ấm áp không ngừng lớn lên, muốn nổ tung, nhưng lại khiến cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Anh có thể đưa ra một yêu cầu không?" Anh tiến gần hơn hỏi.

Lâm Khinh không trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu.

"Ôm anh." Anh nói.

Không chút do dự, Lâm Khinh lại ôm chặt lấy anh, trong khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm giác được xung quanh eo đột nhiên tăng thêm sức.

Trời hôm nay cũng không mát mẻ lắm, thậm chí còn khiến cô hơi đổ mồ hôi, Lâm Khinh đã từng rất ghét mùa hè như vậy.

Nhưng như vậy cũng không tệ.

Cô ôm anh thầm nghĩ.

Hai người không ở lại trường lâu, Lâm Khinh đau lòng Lạc Dĩ Hành phải đạp xe chở cô trong thời tiết như thế này, chủ động đề nghị tới bờ sông nghỉ một chút.

Khoảng cách từ trường học đến Tấn Giang không xa, lại bởi vì đường gần sông, gió thổi cũng có chút mát mẻ khiến cô không tự chủ được, ôm lấy eo người trước mặt, nhắm mắt lại.

Lạc Dĩ Hành đặt xe ở một chỗ râm mát, không biết là do thời tiết quá nóng hay do nơi này quá khuất mà không có người qua lại.

Lâm Khinh ôm cặp sách trong ngực, tim đập nhanh hơn.

Cất xe xong, cả hai tìm một chỗ dưới bóng cây rồi ngồi cạnh nhau.

Lâm Khinh lắc nhẹ bộ đồng phục để giảm bớt khô nóng giờ phút này, khi chạm vào Lạc Dĩ Hành, cô kéo anh qua cười nói: "Chúng ta có giống một cặp đôi cao trung trốn học không?"

"Không phải là giống mà chúng ta chính là như vậy." Lạc Dĩ Hành nương theo hành động của cô, trộm hôn trên mặt cô một cái: "Hơn nữa hôm nay là thứ bảy."

"À, thứ bảy." Lâm Khinh đỏ mặt dời tầm mắt, lại nắm cặp sách thật chặt: "Vậy xem như một cặp đôi hẹn hò sau khi đi học thêm đi."

"Nhắc tới cao trung, thật sự lúc học cao trung anh chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương sao?" Lâm Khinh tò mò hỏi, buông cặp sách quay đầu nhìn anh: "Dù chỉ một chút?"

"Có."

"Với anh, nếu anh nói là người khác em sẽ rất..." Buồn nha.

"Với em."

Chưa kịp nói xong đã bị anh cắt ngang.

Lâm Khinh chớp chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm động.

Cô che ngực, chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.

Không được rồi! Lạc Dĩ Hành tiến hoá rồi, trước đây anh đâu có tán tỉnh giỏi như vậy!

Lâm Khinh khẽ lắc đầu, quay lại nhìn anh lần nữa, tình cờ bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.

Trong tiểu thuyết, ánh mắt có thể khiến nữ chính hóa thành nước thật sự tồn tại đó.

Mỗi khi gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt Lâm Khinh lại bắt đầu mông lung, khi nhìn thấy điện thoại bên cạnh, màn hình đột nhiên sáng lên, lộ ra màn hình khoá.

Ảnh fanart.

Là hai người bọn họ.

Khung cảnh trong tranh chỉ có hai người bọn họ, cảnh vật xung quanh trắng tinh mà thanh khiết, sau lưng là những bông hoa đang nở rộ.

Bộ đồ mặc trên người là đen và trắng.

Vest và váy cưới.

Hoá ra là vậy sao...

Cô nghĩ.

Lâm Khinh nhìn đi chỗ khác, cặp sách bị cô giữ chặt, cô đứng lên, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lạc Dĩ Hành giải thích, "Khụ, em đi WC, anh ở đây chờ em một lát nha."

Vừa quay người được vài bước, cô đột nhiên quay lại: "À, anh có thể mua giúp em hai chai nước được không? Em hơi khát, phía bên kia có tiệm tạp hoá."

"Được."

Không ngoài dự đoán, Lạc Dĩ Hành đồng ý vô điều kiện.

Lâm Khinh nhìn Lạc Dĩ Hành không chút do dự bước đi, nhìn ánh mặt trời chiếu vào người anh, đau lòng bước nhanh hơn.

Sau khi tính toán đơn giản, thời gian Lạc Dĩ Hành quay lại đủ giúp cô thay quần áo và trốn đi.

Hơn nữa còn có thể giúp cô qua tiệm tạp hoá bên kia mua đồ.

Lạc Dĩ Hành cầm hai chai nước trong tay, anh nhìn đồ uống đóng gói đáng yêu, nhớ tới dáng vẻ của cô, không khỏi nở nụ cười trên môi.

Ngồi ở chỗ cũ, anh không làm gì cả, ngoan ngoãn chờ Lâm Khinh quay lại.

Anh đã từng rất quen với việc chờ đợi, cũng rất giỏi chờ đợi.

Nhưng bây giờ anh một giây cũng không muốn đợi.

Rõ ràng biết cô chỉ là đi vào nhà vệ sinh, nhưng cảm giác muốn gặp cô càng thêm mãnh liệt.

Lạc Dĩ Hành bất đắc dĩ lắc đầu, cầm điện thoại lên muốn gửi tin nhắn.

"Lạc Dĩ Hành."

Một giọng nói quen thuộc gọi tên anh.

Lạc Dĩ Hành ngẩng đầu nhìn về phía trước theo hướng phát ra tiếng nói, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy một cây đa rất lớn.

"Vâng."

Anh đáp lại theo bản năng, vẻ mặt dịu dàng, chờ cô đi ra từ sau thân cây.

"Khi còn bé, em cũng từng mơ sẽ có một chàng hoàng tử tới cầu hôn, giống như trong truyện cổ tích, em mặc váy công chúa, anh ấy mặc vest, nhưng hiện thực không cho phép em tạo ra giấc mơ này." Giọng của Lâm Khinh mềm mại mà mơ màng, bị ngăn cách bởi ánh mặt trời chói chang nhưng lại vô cùng chân thật.

Một bước rồi lại một bước, đôi giày buộc dây bước ra từ sau thân cây, tác động đến toàn bộ tâm trí của anh.

Làn váy trắng tinh bay theo cơn gió mùa hè, đong đưa theo đường cong thiếu nữ, giống như nét vẽ thuần khiết nhất, phác họa nên diện mạo của mùa hè.

"Nhưng em đã gặp anh."

Tầm mắt hướng về phía trước, là khuôn mặt tươi cười và đôi mắt cong lên của cô gái.

Cô đang cầm một bông hồng trắng, một cơn gió thổi tung chiếc mạng che mặt màu trắng của cô.

Giống như trong một giấc mơ.

Lạc Dĩ Hành không biết mình đã làm thế nào để đến trước mặt cô, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới chỉ còn lại nụ cười của cô.

"Lạc Dĩ Hành, anh có nguyện ý ở bên em trong giấc mơ này không, trở thành hoàng tử của em."

Cô cầm hoa, cứ như vậy nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.

Lạc Dĩ Hành từng coi cô như mặt trời của mình, nhưng không bao giờ nghĩ rằng mặt trời sẽ tiến về phía anh.

Mang theo sức nóng, như muốn thiêu đốt anh.

Anh là mặt trăng, là vì sao cầu ánh sáng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là hoàng tử.

Mà cô lại đứng trước mặt anh như vậy, mang theo nụ cười và tình yêu, hỏi anh có nguyện ý hay không.

"Chiếc váy này là một trong số ít váy của em, lâu rồi em chưa mặc, giày cũng vậy. Còn mạng che mặt là em mua ở tiệm tạp hoá bên kia, cả hoa nữa. Anh đừng ghét bỏ nó." Lâm Khinh thấy anh lâu không trả lời, trong lòng cũng có chút hoảng hốt, cô gãi đầu đưa hoa tới: "Này, em chọn hoa này cho anh, tuy vẫn chưa có nhẫn nhưng em sẽ bù đắp cho anh sau..."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô chỉ cảm thấy chính mình dán vào cây đa lớn phía sau, phía sau có lót một bàn tay ngăn cản cô di chuyển.

Một cánh tay khác ôm chặt eo cô dùng một loại sức lực chưa từng có.

Lạc Dĩ Hành vùi vào cổ cô, hơi thở anh nóng rực phun lên làn da mỏng manh nơi cổ cô, khiến cô phiếm hồng, run rẩy.

Hơi thở khó khăn hấp thụ hơi thở của cô, giọng rất khàn nói ra lần thứ hai.

"Khinh Khinh, hôn hôn anh, hôn anh được không...

Lời cầu xin truyền tới từ cổ.

Môi anh nhẹ nhàng cọ xát khiến cô run lên theo bản năng.

Nhưng ngay sau đó lại cảm nhận được một vệt nước nóng hổi khác thường.

Nó trượt ngay xuống lưng cô, như thể khuấy động trái tim cô.

Lâm Khinh chớp chớp mắt, bình tĩnh suy nghĩ lại, bàn tay mềm mại lại nâng khuôn mặt anh lên.

Tiếng anh nỉ non văng vẳng bên tai cô, từng tiếng từng tiếng đâm thẳng vào tim cô.

"Chỉ hôn là đủ sao?" Lâm Khinh nhìn đôi mắt đỏ hoe, cúi người dán vào môi anh.

Lạc Dĩ Hành không muốn cách xa dù chỉ là một chút khoảng cách, anh vu0t ve đôi môi căng mọng của cô, mơ hồ nói: "Không đủ."

Sau đó, toàn bộ lời nói đều bị giấu vào trong nụ hôn.

Sự nhiệt tình chưa từng có khiến Lâm Khinh mềm nhũn.

Cô đột nhiên tin rằng ngày thường Lạc Dĩ Hành thực sự rất dịu dàng với cô.

Nhiệt độ còn nóng hơn so với không khí xung quanh, Lạc Dĩ Hành bình tĩnh nhìn cô, lại định hôn cô, nhưng bị bàn tay cô nhẹ nhàng ngăn lại.

"Anh chưa trả lời có nguyện ý hay không." Cô đỏ mặt nói.

"Lâm Khinh, anh không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả đối với anh em quan trọng tới nhường nào." Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn: "So với hoàng tử, anh càng muốn làm kỵ sĩ của em hơn, Khinh Khinh, anh xong rồi, nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em, Khinh Khinh, được không em?"

"Lạc Dĩ Hành, em biết, em biết tất cả." Nghe giọng điệu thẳng thắn của anh, Lâm Khinh đột nhiên bật cười, lúc này mọi chuyện dường như hoàn toàn sáng tỏ: "Không phải cầu hôn là phải quỳ một gối xuống sao."

"Đây không phải là cầu hôn." Lạc Dĩ Hành lắc đầu, "Anh không muốn dùng hôn nhân trói buộc em, hơn nữa anh cũng chưa chuẩn bị gì cả."

Chờ đến một ngày em nguyện ý, anh sẽ chuẩn bị cho em những thứ tốt nhất.

Anh nhìn cô, rồi lại gần hôn cô.

Mọi thứ hoàn toàn thay đổi, đến bây giờ anh mới hiểu được.

Nhiều năm trốn tránh cũng chẳng là gì.

Lạc Dĩ Hành đã sợ hãi về cái kết mà anh sẽ phải đối mặt khi sự thật được tiết lộ.

Nhưng chưa từng nghĩ đến kết quả này.

Còn chuyện gì chưa rõ?

Khinh Khinh của anh luôn dùng sự dịu dàng nhất khiến anh hết lần này đến lần khác muốn khóc.

Cô như vậy làm sao anh có thể đánh mất dũng khí.

"Cho nên, Lạc tiên sinh yêu dấu, anh có nguyện ý ở bên cạnh tiểu thư Lâm Khinh không?" Lâm Khinh hắng giọng nhìn anh cười: "Tiểu thư Lâm Khinh đồng ý yêu cầu của anh."

"Nguyện ý." Anh ôm lấy cô, chậm rãi cúi đầu, lại dán môi xuống.

"Kỳ hạn là vĩnh viễn."

"Anh sẽ vĩnh viễn trân trọng em."

"Anh sẽ vĩnh viễn yêu em."

Lần thứ hai anh lại tiến lên hôn cô.

Mềm mại, thoải mái.

Vạt áo phủ lên váy trắng, từ thanh xuân đến xã hội đã trải qua không biết bao nhiêu mùa trăng tròn, nhưng chưa từng mang tình yêu của anh đi.

Mặt trăng đợi chờ, rốt cuộc cũng chờ được mặt trời của anh.

Bông hồng đang mong chờ được tưới tắm cuối cùng cũng nhận được nụ hôn của cô.

Cả đời là rất dài, nhưng cũng quá ngắn.

Có lẽ là vĩnh viễn, không chỉ là một lời thề.

Bọn họ sẽ cùng nhau đón bình minh và hoàng hôn, đi qua xuân hạ thu đông, lần lượt mang theo sự dịu dàng.

Trong những cái ôm và nụ hôn.
Bình Luận (0)
Comment