Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư

Chương 21

Các bên liên quan đều lần lượt đi vào trong tòa, tuy nói Lương Hạ là trợ lý của Quý Trạch Tuấn, nhưng suy cho cùng chuyên nghành cũng không phải là pháp luật, cũng không có giấy phép chứng nhận luật sư, chỉ có thể đi theo bố mẹ chồng ngồi trên ghế dự thính.

Nhân viên thư kí bắt đầu kiểm tra các thiết bị có đầy đủ haykhông, đặt biển hiệu phía trước chỗ ngồi.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, nhân viên thư ký tuyên bố:” Xin mời đương sự, ủy thác cho người đại diện rồi ngồi vào vị trí”.

Quý Trạch Tuấn nói với người ủy thác hai câu sau đó liền thu xếp lại tài liệu cùng trợ lý nhập cuộc, ở bên kia Lăng Bách Thảo mặt không có biểu tình gì nhìn đồng hồ đeo tay, hình như chỉ còn thiếu mỗi Ngụy Linh thôi.

Nhắc tào tháo tào tháo đến ngay, Ngụy Linh cùng trợ lý tiến vào, không giống dáng vẻ kiêu căng khinh người vừa nãy, chẳng qua mặt mũi bây giờ rất bình tĩnh, hơi có chút đờ đẫn, bộ mặt nghiêm túc của ông chủ La Huy nhíu mày, may là trợ lý Nhẫn tiêm nhỏ giọng nhắc nhở Ngụy Linh, nếu không có thể phiên tòa vừa kết thúc, kể cả thắng hay thua đều bị sa thải rồi.

Diêu Lệ Cẩm đột nhiên cười khẽ một tiếng, Quý Hạng Minh và Lương Hạ không hẹn mà cùng quay đầu lại, vẻ mặt nhìn bà ngờ vực.

“Thắng thua đều đã hiện rõ trên mặt”. Diêu Lệ Cẩm lấp lửng trả lời hai người, nhưng thật ra là bà đã nhìn thấu lớp trang điểm trên mặt Ngụy Linh, chắc chắn là vội vội vàng vàng trang điểm,ánh mắt hơi sưng, nhất định vừa mới khóc.

“Xin mọi người im lặng, bây giờ tòa án tuyên bố bắt đầu”. Toàn bộ nhất thời yên lặng như tờ, nhân viên thư kí thờ ờ bởi vì đã nghe không biết đến bao nhiêu lần tòa án bắt đầu.

Toàn thể một hai ba bốn năm sáu vị bí thư đứng dậy nghe tuyên bố, yêu cầu của các vị thẩm phán và bồi thẩm đoàn, bắt đầu mở phiên tòa tuyên bố cho người đại diện trình bày tình huống.

Đối với cảnh này Lương Hạ chưa từng thấy không tránh khỏi căng thẳng, đôi mắt tròn trợn to, còn Quý Hạng Minh bên cạnh hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt dửng dưng.

Tiến hành kế tiếp theo quy trình, bị cáo, nguyên cáo ủy thác cho người đại diện trần thuật nội tình của mình, cũng không có ai dị nghị chánh án một giây nói hai chữ tuyên bố người nào làm công việc gì, đương sự có nghĩa vụ quyền lợi gì, tinh thần vốn đang phấn chấn khiến cho mọi người muốn ngủ thiếp đi.

Sau khi tiến hành theo phép tắc nghiêm ngặt một lần, cuối cùng cũng đến nguyên cáo phát biểu, sắc mặt gia đình người bị hại tái nhợt, lấy một loại thái độ thành khẩn nói rõ con của mình mới bị ung thư tròn hai tháng thế mà đột nhiên tử vong, bệnh viện cung cấp bản báo cáo bệnh lý nguyên nhân là do uống thuốc của xí nghiệp Lăng Phong, và còn rất nhiều bệnh nhân sau khi uống thuốc này tình trạng bệnh cũng nguy hiểm như vậy.

Phần phía sau tiếng nói thậm chí còn mang theo nghẹn ngào.

Người làm ăn buôn bán đúng là xảo quyệt, cũng không hớn hở ra mặt, vì thế bị cáo đứng dậy vẻ mặt vẫn như cũ không biến sắc, “Thân là chủ tịch doanh nghiệp thuốc Lăng Phong, biết chuyện xảy ra như vậy không tránh khỏi đau xót, chúng tôi đã điều tra kỹ càng nhà máy sản xuất, nhất định sẽ khai báo hợp tình với người bị hại”.

Đúng như suy đoán của các chuyên gia, hồ sơ bệnh lý và bản ghi chép chẩn đoán sức khỏe bệnh viện đã được trình lên toàn bộ, bằng chứng như núi, uy tín của doanh nghiệp thuốc Lăng Phong bị tổn hại nghiêm trọng.

Mà bên bị cáo trình để chứng minh lại trình lên bản báo cáo kiểm tra sổ tiết kiệm khác thường của người quản lý chính của nhà máy.

Đúng như suy đoán lúc trước của Quý Trạch Tuấn, Ngụy Linh muốn Cao Dương thế tội.

Người quản lý chính bị tuyên ra tòa, cảnh sát đi theo phía sau, xem ra Lăng Bách Thảo điều tra ra một số vấn đề nên giao anh ta cho cảnh sát, người quản lý há miệng run rẩy thừa nhận tội của mình.

Quý Trạch Tuấn đã được chánh án cho phép tiến hành chất vấn đối với “Người chịu tội thay”. “Xin hỏi động cơ phạm tội của anh là gì?”.

“Kiếm, kiếm tiền”. Người chịu tội thay trả lời không chỉ ấp a ấp úng mà còn run rẩy, đối mặt với Quý Trạch Tuấn ở cự ly gần khiến anh ta càng thêm căng thẳng.

“Anh có nghĩ qua chà đạp lên tính mạng của người khác để vơ vét của cải sẽ phải chịu hậu quả nặng nề như thế nào khônghả?”.

Người chịu tôi thay còn chưa nói gì, Ngụy Linh liền đứng dậy phản đối việc này với bản án không liên quan.

Đáng tiếc Quý Trạch Tuấn không bao giờ lạc đề. “ Việc này chắc chắn liên quan đến chứng cứ, tôi nghĩ liên hệ rất lớn với bản án”.

“Tôi, tôi, chỉ muốn kiếm tiền”. Người chịu tội thay đã được trải qua quá trình “huấn luyện” gánh tội, bất kể đối phương chất vấn như thế nào, chỉ trả lời đề cập đến tiền.

“Nói như vậy, ngài hẳn là vì tiền trở thành con người không chừa thủ đoạn nào, thử hỏi một người lòng dạ độc ác khi xuất hiện lại có thể thành dáng vẻ run lẩy bẩy này sao? Không phải là mặt không biến sắc sao?”. Quý Trạch Tuấn liên tiếp đặt câu hỏi, đột nhiên đi đến trước mặt nâng người chịu tội thay lên.

“A!”. Trong lòng người chịu tội thay áp lực quá lớn, tinh thần ngay lập tức sụp đổ, Ngụy Linh đứng dậy phản bác một lần nữa,cho rằng luật sư nguyên cáo uy hiếp người chịu tội thay.

“Giả thiết cũng chỉ là giả thiết, ở đây có một bản ghi chép nhật kí liên lạc, có thể chứng minh chủ tịch Lăng Bách Thảo của doanh nghiệp thuốc Lăng Phong tuyệt đối có liên quan trong việc này”. Quý Trạch Tuấn mang chứng cứ có lợi nhất trình lên tòa rồi xoay người đi về phía người chịu tội thay, đặt câu hỏi liên tiếp, “Xin hỏi, cách liên lạc với đối tác nước ngoài như thế nào?Liên lạc mấy lần? Giá cuối cùng là bao nhiêu? Người nhận tên tuổi là gì?”.

“Phản đối! Đây là kiểu đặt câu hỏi dạy dỗ!”. Ngụy Linh không ngờ Quý Trạch Tuấn sẽ điều tra nguồn gốc dược phẩm truyền đi,nhất thời lâm vào thế hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn là yếu ớt dùng lý do không có sức thuyết phục này phản bác.

“Xin cho phép tôi mang người làm chứng ra tòa”. Quý Trạch Tuấn rèn sắt khi còn nóng, sau khi chánh án đồng ý. Lăng Kỳ đi đến trung tâm khiến tất cả xôn xao, Lăng Bách Thảo cứng đờ nhìn chằm chằm con gái của mình, nắm chặt quả đấm, gân xanh nổi lên.

“Tôi tên Lăng Kỳ, giới tính nữ, sinh ngày mùng 7 tháng 9 năm 1991, hiện đang học chuyên nghành kế toán đại học O, là con gái của bị cáo Lăng Bách Thảo”. Dự thính ở ghế ngồi bắt đầu thảo luận quang quác, con gái của bị cáo lại đi làm chứng giúp nguyên cáo?!

“Im lặng!”. Búa nhỏ gõ xuống, mọi người liền yên lặng, chờ xem một màn kịch tính.

“Tôi đã từng nghe thấy bị cáo Lăng Bách Thảo ở trong phòng gọi điện liên lạc với xí nghiệp thuốc người nước ngoài, thỏa thuận địa điểm giao hàng ở số 243 đường XXX”. Lăng Kỳ suy nghĩ gần như kiệt sức, nhưng cô vẫn trình bày rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành.

Ngụy Linh hơi hoảng loạn, cô không thể nào nghĩ ra Lăng Kỳ sẽ đến giúp Quý Trạch Tuấn, đúng lúc này, Quý Trạch Tuấn bắt đầu đặt câu hỏi với người làm chứng.

“Lăng tiểu thư, xin hỏi quan hệ giữa cô và bị cáo cũng chính là bố ruột của cô như thế nào?”.

“Thật sự là không tốt, mẹ đẻ của tôi đã sớm qua đời, còn bố tôi cưới vợ khác luôn bận về việc...kinh doanh buôn bán”.

Mọi người không nhịn được thảo luận, vấn đề này sẽ gây bất lợi đối với bên nguyên cáo, chẳng phải chứng cớ sẽ bị nghi ngờ sao?

“Nguyên nhân gì khiến cô phải ra tòa làm chứng? Là vì oán hận chất chứa đối với bố đẻ sao?. Quý Trạch Tuấn tiếp tục đặt câu hỏi kinh người, theo lý thuyết những câu hỏi như thế này hẳn là phải để Ngụy Linh hỏi.

“Không phải vậy, đúng là tôi có oán trách bố mình. nhưng không có một người con gái nào bởi vì như vậy...mà đưa bố ruột của mình vào ngục tù, tôi không thể nhìn bố của mình làm tổn hại sức khỏe của người vô tội mà ung dung ngoài vòng pháp luật”.

“Chánh án, nhân chứng của tôi nói rằng đã nghe thấy bị cáo cùng nhà máy nước ngoài trao đổi địa điểm giao hàng, mà người chịu trách nhiệm nhà máy không nói ra được bất kỳ sự thật nào, tôi đã hỏi nhiều rồi”. Sau khi Quý Trạch Tuấn hỏi xong trở về ngồi vào vị trí của mình, kế tiếp phải chờ Thẩm Phán đưa ra kết quả.

Đoàn bồi thẩm hỏi Lăng Kỳ thêm mấy vấn đề nữa rồi kết thúc phiên tòa. Hai bên đều đã nói tất cả đến đây là có thể chấm dứt,trong lòng mọi người đều biết rõ, Quý Trạch Tuấn lần lượt trình bày chứng cứ đầy đủ chứng minh rõ Lăng Bách Thảo tìm Cao Dương thế tội.

“Bây giờ tòa án nghỉ ngơi, đoàn bồi thẩm và quan tòa sẽ tiến hành bàn bạc đối chất chứng cứ rõ ràng sau đó phiên tòa sẽ tiếp tục diễn ra”. Chánh án gõ gõ búa gỗ xuống.

Kết quả cuối cùng đúng như các chuyên gia đoán, Lăng Bách Thảo bị bắt giữ phải ngồi tù. Ngụy Linh thu dọn đồ xong liền rời đi, nhìn Quý Trạch Tuấn thêm một phút đồng hồ nữa sẽ hít thở không thông.

La Thư khóc hết sức thảm thiết, oán hận nhìn Lăng Kỳ nói không nên lời, La Huy ôm bả vai em gái rời khỏi tòa án, lúc lên xe nói với Lăng Kỳ một câu “Nếu như cô còn coi tôi là cậu, nghe tôi khuyên một câu, không cần phải đau khổ vì phản bội người thân, cháu cũng đã bỏ bố cháu vào tù, ít nhất cũng phải nói lời xin lỗi”.

Đột nhiên Lăng Kỳ cay mũi một trận, chân đứng không vững ngã ngồi trên bậc thang, nước mắt tuôn ra rơi tí tách.

Quý Hạng Minh và chánh án là bạn cũ, sau khi kết thúc hỏi han vài câu, chánh án không kiêng dè khen ngợi Quý Trạch Tuấn, Lương Hạ ở một bên nghe xong cũng thấy vô cùng đắc ý, hư vinh lan rộng trong lòng, không tự chủ khoác tay Quý Trạch Tuấn, hai người nở nụ cười liếc nhau một cái.

****

“Trạch Tuấn, buổi tối gia đình mình cùng nhau ăn một bữa cơm,gọi cả ông bà bên thông gia!”. Quý Hạng Minh nắm tay lái vẫn không quên dặn Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ mời hai ông bà bên thông gia.

Diêu Lệ Cẩm đương nhiên vô cùng vui vẻ, con trai đánh bại bạn gái cũ, bóng ma trong lòng đúng là đã tiêu tan hơn một nửa, buổi tối nên đi ăn mừng ở nhà hàng, cũng không quản bố mẹ Lương Hạ có đến hay không.

“Con biết rồi, buổi tối con sẽ đi đón bố mẹ vợ”. Quý Trạch Tuấn đang nắm chặt tay Lương Hạ, cảm giác được tay cô đang chảy ra không ít mồ hôi.

Lương Hạ khẽ gật đầu với anh, đây là lần đầu tiên hai nhà cùng nhau ăn tối kể từ lần trở về từ Bắc Kinh, cũng rất lâu rồi cô chưa đi gặp bố mẹ.

Quý Hạng Minh lén lút nhìn qua gương chiếu hậu, thấy tình cảm vợ chồng con trai hòa hợp cũng rất phấn chấn, bố và ông nội ở kinh thành trong lòng cũng an tâm, “Xe để lại cho hai con, bố và mẹ đi ra ngoài một lát, khó có dịp tâm trạng bố thoải mái về thăm trường cũ như thế này”.

Diêu Lệ Cẩm không thể tin nổi nghiêng mặt nhìn chồng mình, ngoại trừ buổi tối, bọn họ rất ít khi ở chung một chỗ, kể cả ngày chủ nhật bình thường Quý Hạng Minh cũng bề bộn công việc.

Bố chồng mẹ chồng một chốc cũng không đợi được vội vàng xuống xe, Lương Hạ nhìn bọn họ tay trong tay đi vào đại học O không khỏi xúc động vô vàn.

“Trước kia mẹ là chủ tịch đội phát thanh viên đại học O, lúc gả cho bố tôi vẫn truyền phát tin tức ở đài truyền hình, sau này ông nội không cho bà ấy làm nữa”. Quý Trạch Tuấn không vội lái xe, mà trò chuyện với Lương Hạ.

“Chức vụ của mẹ chồng không phải cũng rất được sao, vì sao ông nội cản trở công việc của mẹ hả?”. Lương Hạ không nghĩ ra được vì sao ông nội không cho mẹ làm.

“Bởi vì bố rất nghe lời ông nội, mẹ không muốn bố phải khó xử nên chủ động từ chức, ông ngoại bà ngoại cũng không để ý đến những việc này”. Quý Trạch Tuấn hiếm khi biểu lộ bộ dạng uể oải, nụ cười cũng không tồi tệ giống như trước kia.

“Đừng cử động!”. Lương Hạ nâng cằm Quý Trạch Tuấn lên, “Cúc áo của bộ này không tệ nha!”.

Vừa mới thảo luận về tình yêu của bố mẹ chồng, đột nhiên chuyển đề tài sang cúc áo dưới cổ Quý Trạch Tuấn.

Quý Trạch Tuấn đã hình thành thói quen với đầu óc ngựa thần lướt gió tung mây của Lương Hạ, không nán lại chủ đề trước nữa, “Bộ quần áo nào của tôi chẳng treo trong tủ, cô chưa từng nhìn thấy bộ này à?”.

“Tôi thần kinh đâu mà ngày nào cũng thừa hơi rỗi việc đi lật quần áo của anh?”. Lương Hạ càng ngày càng nhích đến gần cổ Quý Trạch Tuấn:” Tôi vẫn nhớ rõ cúc áo trên bộ quần áo anh mặc hôm kết hôn, áo hỏng thì nhớ cắt xuống cho tôi nhé!”.

Quý Trạch Tuấn nhớ lại một chút xem hôm đấy mình mặc bộ quần áo nào, “Thì ra lần đó cô đột nhiên tiến đến gần tôi là vì chiếc cúc áo à? Cô thật sự có rất nhiều sở thích kì lạ”.

“Hình như bố chồng cũng rất thích Đô rê mon, chúng tôi đúng là có rất nhiều sở thích kỳ lạ!”. Lương Hạ lại một lần nữa chuyển chủ đề đặt trên người bố chồng.

Về chuyện bố rất thích Đô rê mon, Quý Trạch Tuấn đương nhiên không nói được câu gì. Nhấn mạnh ga lái về văn phòng luật, vụ kiện kết thúc, sau này còn phải kịp thời hoàn thiện.
Bình Luận (0)
Comment