Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư

Chương 22

Xế chiều ngày thứ sáu, từ trước đến nay trong công ty chỉ có lác đác vài người, bình thường không có vụ kiện lớn thì sẽ tập yoga, đi quán bar uống trà, không nghi ngờ gì một tuần này ông chủ lớn đã trở thành đại diện của sự an nhàn.

Quý Hạng Minh đã qua năm mươi tuổi nên rất ít khi tham gia những hoạt động giải trí kích thích kia, lúc này nắm tay vợ mình đi dạo đại học O, ôn lại kỷ niệm, đám nhân tài ở trong văn phòng luật kia ghen tị bọn họ tuyệt đối không thể đạt đến trìnhđộ này. Đám thanh niên nhân tài dĩ nhiên bao gồm cả con trai ông, giải quyết xong vụ án cùng với con dâu ăn cơm trưa qua loa, còn phải trở về phòng làm việc soạn báo cáo.

Quý Trạch Tuấn hết sức chăm chú làm tổng kết, Lương Hạ nhàn rỗi không thể làm gì khác hơn là dựa vào ghế ngủ trưa, nhưng không chú ý nằm ngủ một mạch đến bốn rưỡi, bị mộng làm cho tỉnh ngủ.

Mỗi lần liên quan đến bố mẹ đúng là không phải giấc mộng gì đẹp, lần này lại mơ thấy mẹ bị cha phát hiện ở bên ngoài lầm đường lạc lối, làm ầm ĩ cả nhà đòi sống đòi chết. Đối với giấc mơ của mình Lương Hạ nghĩ đủ kiểu mà không có cách nào lí giải được giấc mơ đó, mẹ chỉ tập trung tinh thần vào trúng giải vé số độc đắc, thời gian đâu mà làm truyện trộm gà trộm chó(1).

(1): mối quan hệ nam nữ bất chính

“Bộ âu phục này một ngàn hai”. Quý Trạch Tuấn đột nhiên xoay người nhìn Lương Hạ, ánh mặt lạnh như băng bắc cực.

Lương Hạ sửng sốt mấy giây mới phản ứng được mình mới vừa lấy áo vét của Quý Trạch Tuấn làm chăn, sau khi thức dậy vô tình vứt “chăn” xuống dưới đât: “Làm gì đến một ngàn hai, giặt một cái là sạch”. Lương Hạ cố làm vẻ trấn định nhặt âu phục của Quý Trạch Tuấn lên, vỗ vỗ bụi bặm phía trên, “Anh phải tin mình làm việc ở một môi trường sạch sẽ chứ”.

“Cô chăm chỉ thế, dũng cảm đi đâu rồi?”. Quý Trạch Tuấn tắt máy tính, từ từ đứng dậy đi tới trước mặt Lương Hạ, dùng chóp mũi ấn vào cái trán cô, “Trước kia còn biết kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ cả ngày chỉ biết ăn với ngủ”.

“Tôi mới ngủ một buổi chiều là cùng? Vốn là tội nghiệp anh mới đi theo anh, nếu không tôi đi thẳng đến hiệu thuốc ý”. Lương Hạ không khách khí chút nào đụng Quý Trạch Tuấn, nhưng mà Quý Trạch Tuấn đã sớm dự đoán cô dễ bị kích động, trốn tránh cũng nhanh.

Thật ra kể từ buổi sáng Lương Hạ bắt đầu chủ động hôn gò má mình, Quý Trạch Tuấn không khỏi có chút kích động nhỏ, cử chỉ hành động hơi sai lệch quỹ đạo đàn ông chín chắn, “Cô có muốn nghe tình sử của tôi không?”.

Ở phía sau đầu Lương Hạ xuất hiện ba vạch đen, lời nói ấu trĩ xuất ra từ trong miệng anh ta đúng là không dễ dàng. Nhưng mà,cô đã từng suy đoán lung tung về tỉnh sử của Quý Trạch Tuấn vì muốn kiểm chứng phán đoán của mình có đúng hay không quả thật muốn nghe một chút, dù sao kể từ sau tình một đêm phải thừa nhận năng lực suy đoán của cô cũng đã tăng nhanh về thể chất.

“Ai Gia rửa tai lắng nghe”. Vì vậy nhảy ra một câu lão luyện.

“Phụt”. Quý Trạch Tuấn không nhịn được xoa xoa đầu Lương Hạ,so với ngày trước ở chung một chỗ với cô vui hơn nhiều. “Ngụy Linh học chung lớp đại học với tôi, cô ấy cũng rất cần cù, thông minh, trong lớp có rất nhiều nam sinh thích cô ấy, nữ sinh xinh đẹp người gặp người thích, nhưng mà, chồng của cô, cũng đã nhìn thấu, thấy được một mặt khuyết điểm của cô ấy, chính là điều kiện gia đình không được tốt nên sinh ra tự ti, cô ấy cũng có chút động lòng để ý đến tôi rồi. Có thể nói trong lớp không tìm được ai đặc biệt hơn cô ấy, nếu như cô lớn hơn một tuổi sau đó học cùng lớp với chúng tôi, đoán chừng tôi cũng không để ý đến cô ấy”.

“Ai da, thụ sủng nhược kinh nha, nhưng anh không cần phải dùng cách này để che đậy yếu ớt của bản thân, sau đó cô ấy lại đá văng anh chứ gì?”. Lương Hạ chống cằm, ném một cái nháymắt sang phía Quý Trạch Tuấn, quả nhiên so với suy đoán của cô không khác biệt lắm, vậy cũng đừng trách cô thẳng thắn.

“Chồng của cô từ nhỏ học hành nghiêm túc, không gần nữ sắc, chẳng qua vào năm nhất đại học bị bạn cùng phòng lừa xem bộ phim giáo dục giới tính, mới phát sinh hứng thú với nữ sinh, mà đúng lúc ấy Ngụy Linh lại xuất hiện, cứ cho mối tình đầu của tôi là cô ấy, cô phải biết đàn ông đối với tình yêu có phần mù quáng,vì thế mới trải qua mấy năm kinh nghiệm làm play boy”. Quý Trạch Tuấn phát hiện khi mình nói điều này tim cũng không hề đập nhanh, cuối cùng cũng giải thoát hoàn toàn.

Lương Hạ bấm ngón tay tính toán, trải qua tình yêu cay đắng,khiến cho anh ta giả vờ vân đạm phong khinh(*), “Vì thế anh ở chung một chỗ với Ngụy Linh sáu năm? Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền chia tay?”.

(*):tâm tình thanh thản không màng danh lợi

“Sáu năm rưỡi được chưa, tôi giới thiệu cô ấy đến chỗ bố thực tập, sau một tháng làm việc bản tính dần dần thay đổi, kéo dài thêm mấy tháng thì hoàn toàn chấm dứt, quan điểm chúng tôi càng ngày càng mâu thuẫn hơn”. Dĩ nhiên Quý Trạch Tuấn nhìn thấu tâm tư trong lòng Lương Hạ, nhưng đã không còn cần thiết phải giấu diếm, đã qua chính là đã qua, có lẽ hôm nay nhớ lại sẽ có chút đau lòng, nhưng từ nay về sau tuyệt đối không.

“Nhưng mà tôi cảm thấy cô ấy chưa dứt tình cảm với anh mà thôi, lúc nhìn tôi sặc mùi thuốc súng”. Lương Hạ hơi hục hặc, Quý Trạch Tuấn đứng còn cô thì ngồi rất áp bức, định đứng lên.

Gần đây Quý Trạch Tuấn rất thích ôm Lương Hạ, nắm được thời cơ lại kéo cô vào trong ngực rồi, “Hành động ngày hôm nay là ghen à?”. Vừa dứt lời thì có chút hối hận, Lương Hạ gả cho anh không phải bởi vì bố mẹ nợ quá nhiều tiền sao, kể cả là ghen cũng không phải thật lòng.

Không biết trúng phải cái bùa gì, nhớ lại nguyên nhân hành động đặc biệt của mình, Lương Hạ ở trong lồng ngực Quý Trạch Tuấn ngay lập tức bị điện giật, lại nghe thấy anh hỏi mình có phải ghen hay không, không hỏi thì còn may, vừa hỏi thì hình như là có một ít, “Cô ta nhìn về phía người đàn ông đã có vợ chảy nước miếng, đương nhiên là muốn cô ta đau khổ nuốt trở về rồi!Nhưng mà, tôi cũng có chút ghen đấy...Anh đã giao phó gương mặt này cho tôi cả đời, người khác lại nhìn chằm chằm như hổ rình mồi”

Giao phó gương mặt cả đời? Mỗi lần Lương Hạ hình dung đều làm cho anh buồn cười, “Ánh mắt cụ cố cũng không kém lắm”.

Sao đột nhiên lại nổi lên đề tài cụ cố hả? Mồ hôi Lương Hạ lại nhỏ giọt, nhưng mà rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, nhếch miệng cười một tiếng:” Cụ cố chọn tôi là đúng người rồi”.

Bất kể dự định kết hôn lúc đầu của bọn họ là cái khỉ gió gì, ít nhất bây giờ nhìn lại rất vui vẻ, vậy là đủ rồi, ai nói hạnh phúc nhất định phải yêu trước cưới sau?

Năm giờ rưỡi, Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn cùng đi đến hiệu thuốc, thể nhưng Lương Chí và Hạ Vẫn không còn cắm rễ ở quầy bán vé số nữa mà là đứng ở phía sau quầy thu ngân trong hiệu thuốc.

“Mặt trời mọc phía tây à nha?”. Lương Hạ cầm một hộp miếng dán miệng vết thương đặt ở trước mặt bố mẹ.

Quý Trạch Tuấn vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi bố vợ mẹ vợ,đã thấy Lương Hạ nhíu nhíu mày, quan tâm nói:” Em bị thương chỗ nào?”.

“Vừa lúc nãy xuống xe bị xây sát, không sao”. Lương Hạ duỗi ngón trỏ ra cho Quý Trạch Tuấn thấy không có gì đáng ngại, nhưng một màn này trong mắt Lương Chí Hạ Vân chính là vợ chồng ân ái.

“Sao hôm nay Quý thiếu gia lại rảnh rỗi đưa Lương Hạ đến đây?”. Hạ Vân lấy ra một miếng dán miệng vết thương, sau đó móc từ trong túi ra mấy đồng tiền bỏ vào ngăn kéo, Lương Hạ ngay lập tức ngớ ra, cũng đã lâu bố mẹ chưa mua đồ cho cô, tuy chỉ là một miếng dán miệng vết thương.

“Gọi con Trạch Tuấn là được rồi”. Quý Trạch Tuấn nhận lấy miếng dán cẩn thận băng kỹ ngón tay Lương Hạ, “Hôm nay bố con mời khách, muốn con đến đón bố mẹ đi cùng”.

“Con rể bố mẹ thắng vụ kiện lớn, phải ăn mừng”. Lương Hạ phụ họa, đây là lần đầu tiên Quý Trạch Tuấn cùng cô đến gặp bố mẹ,cứ coi như về nhà mẹ đẻ là được rồi.

“Ai da bố nhớ ra rồi! Mấy ngày trước báo chí đăng tin nói công ty gì kia sản xuất thuốc giả, người bị hại rất nhiều, sau đó những người đáng thương kia đến văn phòng luật sư Quý Hạng Minh khởi tố”. Lương Chí vỗ đùi cái đét, dọa hai vợ chồng nhỏ giật mình.

“Đáng thương cái gì hả, bố nói thật khó nghe nha”. Gương mặt Lương Hạ ghét bỏ nhìn bố.

“Bố con chỉ là người thô kệch, hai ngày nay hai bố mẹ đều bận rộn tính tiền, cũng không đọc báo xem TV”. Hạ Vân kéo tay Lương Hạ, “Bảo bối, lúc này mẹ mới sáng mắt, cảm giác mua vé số không thể bằng lúc ngồi tính tiền! Nửa đời mẹ với bố con cũng muốn chứng mình vận số mình không đen như vậy, kết quả lại làm khổ con, bây giờ suy nghĩ lại, thật sự không đáng giá, hàng ngày ngồi thoải mái ở quầy thu ngân yên tâm thu tiền, không cần phải lo lắng đề phòng gì hết”.

“Vốn dĩ là như thế đấy”. Lương Hạ một hồi cay sống mũi, đạo lý dễ hiểu như vậy ép cha mẹ bao lâu bây giờ mới hiểu được, thật ra thì cũng không sai, bây giờ chỉ bỏ ra một ít công sức lao động thu về một bó tiền lớn, không có hiệu thuốc của nhà họ Quý để cho bọn họ hưởng thụ như thế này đoán chừng trọn đời chìm trong thế giới vé số không biết hối cải.

“Đi thôi, cả ngày bố mẹ vất vả chắc chắn cũng đói bụng rồi”. Thật ra là Quý Trạch Tuấn thấy đói bụng.

****************

Vì phù hợp với khẩu vị của hai người, thúc đẩy quan hệ giữa hai nhà, Quý Hạng Mình vứt bỏ khách sạn lớn mà lựa chọn nhà hàng hải sản

“Chỗ này hình như không giỗng chỗ bố mẹ thích đến”. Vào đến cửa Lương Hạ liền nhỏ giọng hỏi Quý Trạch Tuấn, bố mẹ chồng đều là danh gia vọng tộc không phải thích ngồi bàn lớn ăn sơn hào hải vị sao.

“Đây là quán lẩu ngon, mẹ chồng cũng rất thích ăn”. Quý Trách tuấn vô thức dắt tay Lương Hạ, Lương Chí và Hạ Vân ở phía sau cười không khép miệng.

“Mẹ chồng thật sự thích ăn”. Những lời này nói rất nhỏ, đơn giản là tự lầm bẩm, dù sao ở nhà hàng nhỏ ầm ĩ này Quý Trạch Tuấn đương nhiên không nghe thấy.

Thỉnh thoảng Lương Hạ và Chu Hàn cùng nhau đến đây ăn lẩu, nhưng đều là loại rất rẻ tiền..., ngắm thiết kế nhà hàng hải sản này nhất định cô và bố mẹ không thể trả nổi.

Đến cửa phòng, phục vụ rất lễ phép khom người mời bọn họ vào.

“Bố chồng, mẹ chồng”.

“Bố mẹ”

Quý Hạng Minh và Diêu Lệ cẩm đang ngồi ở trên ghế sô pha vui vẻ nói chuyện phiếm, nghe thấy giọng của con trai và con dâu liền đứng dậy đi đến, “Ông thông gia, bà thông gia!”. Tiếp theo là quá trình gặp mặt chào hỏi truyền thông của hai bên thân gia, trò chuyện với nhau vài câu rồi nhập cuộc,

Tuy rằng đã ở thành phố một thời gian, nhưng vẫn là tính cách của người thôn quê, Hạ Vân thấy bào ngư ngọ nguậy sợ hết hồn, chiếc đũa cũng rơi xuống đất.

“Bà thông gia, bà không có việc gì chứ?”. Diêu Lệ Cẩm gọi phục vụ đến đổi đũa, bà nhìn thấy bào ngư thì cao hứng bừng bừng,đều là phụ nữ tuổi tứ tuần, chênh lệch quá lớn.

“Hai người khách khí quá, chúng tôi kính Quý Trạch Tuấn một ly,chúc mừng con thắng kiện!”. Lương Chí chọc chọc Hạ Vân, sau đó đứng dậy nâng ly.

“Cảm ơn bố mẹ vợ”. Dĩ nhiên Quý Trạch Tuấn hớp một ngụm rượu đỏ.

Lương Hạ còn đang hốt hoảng, ở Bắc Kinh có cụ cố Quý điều hòa không khí, mọi người ăn cơm với nhau thì không có việc gì,nhưng bây giờ ngồi ăn rất lúng túng.

Quả nhiên tất cả món ăn bày lên, nồi nước vừa mở, mọi người liền vội vàng nấu, cũng không có thời gian nói chuyện không đâu.

“A!”. Lương Hạ đột nhiên kêu khẽ một tiếng, Diêu Lệ Cẩm dừng đũa nhìn cô.

“Bảo bối, có đau không? Đều là do tay cha vụng về”. Lương Chí lo lắng cầm khăn lông lau mu bàn tay Lương Hạ, ông vừa bỏ một ít thịt bỏ trên bàn vào nồi, toàn bộ nước canh bắn lên tay Lương Hạ.

Lương Hạ còn chưa lên tiếng, Quý Trạch Tuấn đẩy Lương Chí ra, ôm Lương Hạ vào phòng vệ sinh.

Bình Luận (0)
Comment