Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 137

Edit: ༄༂Mun༉

Đan Song Nhã nói xong liền đi về phía xe ngựa nhà mình, Mục Thanh Ca lại ở ngay lúc này mở miệng nói: “Xem ra ta quyết định là đúng, chúc ngươi may mắn.” Sau đó liền được Phong Yên đỡ đi về phía Phượng Tuyệt Trần, Phượng Tuyệt Trần nhanh chóng tiến lên trực tiếp đem Mục Thanh Ca bế vào xe ngựa.

Đan Song Nhã nhìn xe ngựa Cửu vương gia cách xe ngựa mình càng ngày càng xa, Đan Song Nhã hít sâu một hơi, bên ngoài không khí mới mẻ như vậy, không trung tươi đẹp như vậy mà nàng vừa rồi thiếu chút nữa cư nhiên nhìn không được, Đan Song Nhã nở rộ nụ cười ấm áp rồi lại lệnh nhân tâm toái.

Trong xe ngựa, Phượng Tuyệt Trần ôm Mục Thanh Ca dựa vào trêи vách xe ngựa, bên này Phong Yên đảo ra thuốc viên muốn đưa cho Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca ngăn cản động tác Phong Yên, “Tiểu thư, nếu ngươi không uống thuốc ngươi sẽ chịu không nổi.”

Mục Thanh Ca lắc đầu nói: “Thái Hậu nương nương đa mưu túc trí, chờ nàng mời ngự y liền sẽ đến Tướng phủ, ta không thể uống giải dược, ta còn có thể kiên trì một đoạn thời gian, không có việc gì, sẽ không có việc gì.” Câu cuối cùng hiển nhiên là nói với Phượng Tuyệt Trần.

Phượng Tuyệt Trần hôn hôn cái trán Mục Thanh Ca, sau đó đem nàng đỡ vận công để cơ thể nàng không khó chịu, Phong Yên ở bên cạnh nhìn Mục Thanh Ca mồ hôi đầy đầu sốt ruột, không đến một hồi sắc mặt Mục Thanh Ca nguyên bản tái nhợt liền hơi hơi chuyển biến tốt đẹp, dựa vào trong lòng ngực Phượng Tuyệt Trần cũng có vài phần sức lực, Phượng Tuyệt Trần hỏi: “Ngươi hà tất phải vậy?”

“Ngươi không phải không hiểu biết Hoàng Thái Hậu, đôi mắt nàng độc nội, ta nếu chỉ là giả trúng độc chỉ sợ nàng sẽ không tin, chỉ có thể trước dùng thôi phát Hương Mạn đặt ở trêи người, như vậy nàng khẳng định sẽ không hoài nghi, ngươi không cần lo lắng, ta đã nghiên cứu chế tạo ra giải dược, sẽ không có việc gì.” Mục Thanh Ca cười cười, thuốc giải Hương Mạn hai ngày trước nàng đã nghiên cứu chế tạo ra.

Phượng Tuyệt Trần nắm lấy tay Mục Thanh Ca lạnh băng, vừa rồi một khắc kia nàng cực kỳ giống mẫu phi năm đó, tuy rằng hắn năm đó còn nhỏ nhưng bộ dáng mẫu phi trúng độc hắn đặc biệt rõ ràng, cho nên thấy Mục Thanh Ca phát tím đôi môi, hắn lo lắng sợ hãi Mục Thanh Ca sẽ giống như mẫu phi, tuy rằng biết nàng có mười phần nắm chắc lại vẫn nhịn không được lo lắng.

Mục Thanh Ca nắm lấy tay Phượng Tuyệt Trần, phát hiện tay hắn thế nhưng còn lạnh hơn mình, “Ta thật là hối hận a, nếu ta sớm một chút xuất hiện, mẫu thân ngươi liền sẽ không có việc gì.”

“Ta thực may mắn ngươi hiện tại xuất hiện ở bên cạnh ta.” Phượng Tuyệt Trần thân hôn khóe miệng nàng nói.

Mục Thanh Ca cong lên cười, nàng rất muốn nói nàng cũng vậy, nhưng độc tố trong cơ thể vừa mới áp xuống lại lần nữa dũng lên, sắc mặt Mục Thanh Ca trắng bệch phát tím, cái trán mồ hôi vẫn luôn toát ra, bắt lấy tay Phượng Tuyệt Trần cũng càng ngày càng gấp, Phượng Tuyệt Trần lại phải truyền nội lực cho Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca giữ chặt tay Phượng Tuyệt Trần lắc đầu nói: “Vô dụng, không cần lãng phí công lực, ta không có việc gì, ta sẽ kiên trì, sẽ không chết như vậy.”

Phượng Tuyệt Trần nắm chặt nắm tay, Phong Yên vội vàng kêu Lăng Phong bên ngoài: “Lăng Phong, nhanh lên, lại nhanh lên.”

Lăng Phong càng thêm dùng sức quất con ngựa, làm con ngựa chạy càng mau, vốn dĩ phải một nén nhang mới có thể đến Tướng phủ, cường ngạnh ngắn lại nửa nén hương, vừa đến cửa Phượng Tuyệt Trần liền ôm Mục Thanh Ca xuống xe ngựa, đem Minh quản gia sợ tới mức chết khϊế͙p͙, còn chưa phục hồi tinh thần lại liền thấy Phượng Tuyệt Trần ôm đại tiểu thư biến mất ở trước mắt.

XXXX

Gia Phúc cung Dương quý lhi cũng đã được A Hà truyền tin tức, “Nàng cư nhiên thật sự trúng độc Hương Mạn, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

“Nương nương, có thể là ngày đó hành động ngài Thụy Dương quận chúa không hiểu được hay không?”

Dương quý phi lắc đầu nói: “Bổn cung đã ám chỉ thực dễ hiểu, nếu là nữ tử đều có thể hiểu được, Mục Thanh Ca thông minh như thế không có khả năng không hiểu ý bổn cung, A Hà ngươi xác định ngươi nghe rõ?”

“Nương nương, thiên chân vạn xác, Thái Hậu nương nương tự mình phái thái y đến, hiện giờ Thái Hậu nương nương chỉ sợ cũng đã nhận được tin tức, nương nương, ngài nói độc Hương Mạn thật là không có thuốc giải sao? Vậy Thụy Dương quận chúa có thể hay không?”

“Độc Hương Mạn đến tột cùng có giải dược hay không bổn cung không dám ngắt lời, nhưng bổn cung sống vài thập niên cũng chưa gặp người trúng độc Hương Mạn còn có thể tồn tại.” Dương quý lhi cau mày, “Mục Thanh Ca rốt cuộc đang đánh chủ ý gì!?”

Mà Ngự Thư Phòng Trạm Đế lại là khϊế͙p͙ sợ làm tấu chương rơi xuống trêи mặt đất, An công công không dám nhìn thần sắc Hoàng Thượng nơm nớp lo sợ quỳ rạp xuống đất, sắc mặt Trạm Đế thay đổi, bộ dạng mẫu phi khi chết thảm còn rõ ràng trước mắt, năm đó hai huynh đệ bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu thống hận Hương Mạn a, Trạm Đế gắt gao nắm chặt tay, một quyền đấm xuống án thư đều run rẩy, mà An công công đem đầu để thấp càng thấp.

“Lập tức phái tất cả ngự y trong cung đi Tướng phủ trị bệnh cho Thụy Dương quận chúa.”

“Dạ.”

“Mẫu phi chết là khi còn nhỏ thống khổ của Tuyệt Trần không thể xem nhẹ, hiện giờ Mục Thanh Ca lại trúng độc này, nếu nàng cũng chết do loại độc này, đệ đệ trẫm chỉ sợ…” Trạm Đế thở dài, nguyên lai hắn vốn dĩ rất muốn Mục Thanh Ca chết, hiện giờ thật sự biết được tin tức này, không biết vì sao ở sâu trong nội tâm lại một loại luyến tiếc, không đơn giản là vì đệ đệ mình…

Mà Tướng phủ lại vội thành một đoàn nồi, Mục Nguyên lập tức tựa hồ già nua mười tuổi ngồi ở trong đại sảnh, nhìn các ngự y bận lên bận xuống lại không có một người có thể thật sự cứu nữ nhi mình, Lăng Phong mắt lạnh đứng ở nơi đó đương thấy Mục Nguyên cái dạng này, Lăng Phong bất động thần sắc dời bước đi đến bên cạnh Mục Nguyên, nhìn Mục Nguyên thời điểm sắp nhịn không được, Lăng Phong vội vàng chế trụ cánh tay Mục Nguyên, lắc đầu với hắn.

Mục Nguyên nhíu nhíu mày, lúc này mới cảm thấy không thích hợp, Thanh Ca thông tuệ như thế, hơn nữa Lăng Phong cùng Phong Yên đều một tấc cũng không rời nàng, nàng không có khả năng không biết mình trúng độc, Lăng Phong trấn định như thế, chỉ sợ chuyện này có tính toán khác, Mục Nguyên an ổn ngồi ở trêи ghế, trêи mặt chợt lóe mà qua trầm tư rồi lại biểu hiện ra cái loại trầm trọng cùng thống khổ.

Thẳng đến tất cả ngự y đều vội tới đêm khuya mới đưa tình huống Mục Thanh Ca ổn định lại nhưng vẫn không người có thể giải độc, trong phòng Mục Thanh Ca cũng chỉ dư lại Phượng Tuyệt Trần cùng Phong Yên, Phong Yên vội vàng đem giải dược lấy ra, Phượng Tuyệt Trần tiếp nhận giải dược để Mục Thanh Ca uống, nhưng hiện giờ Mục Thanh Ca cũng đã không có năng lực nuốt.

Phượng Tuyệt Trần để vào trong miệng mình, sau đó chính miệng đút cho Mục Thanh Ca uống, không đến một lát, sắc mặt Mục Thanh Ca liền chậm rãi khôi phục, Phong Yên nhẹ nhàng thở ra, lăn lộn lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể thật sự yên lòng, “Vương gia, hiện giờ đã là đêm khuya, ngài lưu lại nơi này sẽ có bất tiện, giao cho Phong Yên đi.”

Phượng Tuyệt Trần nắm lấy tay Mục Thanh Ca, sau đó cúi người ở giữa mày Mục Thanh Ca in lại một nụ hôn, “Nếu có sơ xuất mặc kệ nàng che chở ngươi thế nào bổn vương cũng sẽ lấy mạng ngươi.”

“Dạ.” Phong Yên vội vàng đáp.

Đợi Phượng Tuyệt Trần đi không lâu, Mục Thanh Ca liền đã tỉnh lại, Phong Yên vội vàng tiếp nước, “Tiểu thư, ngươi lần này thật sự hù chết chúng ta, về sau ngươi ngàn vạn không cần làm việc nguy hiểm như vậy.”

Mục Thanh Ca tái nhợt cười cười, “Ta có chừng mực.” Bởi vì trong cơ thể đau đớn phi phàm, nàng đến bây giờ vẫn có một chút trấn đau, chỉ có thể dựa vào đầu giường.

“Tiểu thư, Tướng gia tới.” Thanh âm Lăng Phong từ bên ngoài truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment