Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 138

Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca gật gật đầu với Phong Yên, Phong Yên đi đến mở cửa để Mục Nguyên vào, Mục Nguyên thấy Mục Thanh Ca dựa vào đầu giường vội vàng đi qua, tuy rằng sắc mặt không tái nhợt giống lúc trước nhưng thoạt nhìn vẫn thực mỏi mệt, Mục Nguyên lo lắng hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi đang tốt như thế sao lại trúng độc? Thân thể có nơi nào không thoải mái hay không?”

Mục Thanh Ca lắc đầu sau đó kéo Mục Nguyên ý bảo hắn ngồi vào mép giường, “Cha, ngươi đừng có gấp, nghe nữ nhi chậm rãi giải thích cho ngươi.”

Mục Nguyên trong lòng lo lắng đến không được, độc Hương Mạn hắn tuy rằng chê ít nghe thấy, nhưng cũng không phải chưa từng nghe qua, huống chi mấy ngự y đều không có nắm chắc, đều nói độc Hương Mạn không có thuốc giải, hiện giờ nghe được nữ nhi nói như vậy cũng chỉ có thể gật gật đầu lung tung, chỉ hy vọng chuyện này chỉ là nữ nhi tính kế một hồi cũng không phải là sự thật, “Ngươi hiện tại chỉ cần nói cho ta ngươi có phải thật sự trúng độc Hương Mạn hay không?”

“Đúng, nhưng mà…” Mục Thanh Ca bên này còn chưa nói xong.

Mục Nguyên liền bá một chút đứng lên, “Vậy làm sao bây giờ? Mấy ngự y trong cung đều nói độc Hương Mạn không có thuốc giải, loại độc dược mạn tính này ngươi sao lại trúng, có phải có người muốn hãm hại ngươi hay không? Ngươi nói cho cha cha lập tức phái người đi bắt, cha lần này một hai phải sửa trị thật tốt.”

“Không đúng không đúng, hiện tại việc cấp bách hẳn là tìm được giải dược, nhưng ngự y cũng không có biện pháp, này nên làm thế nào cho phải đây?” Mục Nguyên giống như là kiến bò trêи chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh, năm lần bảy lượt Mục Thanh Ca muốn nói chuyện lại trực tiếp bị Mục Nguyên đánh gãy, “Đúng rồi đúng rồi, nghe nói trích tiên Bán Hạ y thuật lợi hại, không có chứng bệnh không chữa được, Thanh Ca, ngươi yên tâm, cha nhất định sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ mời trích tiên Bán Hạ đến trị liệu cho con, ngươi chỉ lo dưỡng bệnh thật tốt, không cần nghĩ quá nhiều.”

Mục Nguyên lo lắng nữ nhi sau khi biết độc Hương Mạn không có thuốc giải tâm tình không tốt, liền lập tức nói như vậy, căn bản là không có đi suy xét cái vấn đề khác, hiện tại Mục Nguyên mãn tâm mãn nhãn chỉ có một nữ nhi.

Mục Thanh Ca đen đầy mặt, không biết sau khi Thừa tướng cha biết nàng chính là Bán Hạ sẽ như thế nào, Mục Thanh Ca âm thầm thở dài, loại cảm giác được phụ thân vây quanh yêu thương thật sự quá tốt, Mục Thanh Ca ôn nhu cười cười sau đó duỗi tay kéo cánh tay Mục Nguyên nói: “Cha, ngươi trước ngồi xuống từ từ nghe ta nói.”

“Ta thật là trúng độc Hương Mạn…” Mục Thanh Ca chậm rãi giải thích cho Mục Nguyên.

Sắc mặt Mục Nguyên từ khϊế͙p͙ sợ đến phẫn nộ, “Thái Hậu.” Hai chữ càng như là từ trong kẽ răng nói ra, Mục Nguyên một quyền nện trêи ván giường, Mục Thanh Ca có thể cảm giác được ván giường run rẩy.

“Cha, chúng ta tạm thời không thể sốt ruột, Mộ Dung gia tuy rằng bị Hoàng Thượng chèn ép nhưng cường thịnh như cũ.” Mục Thanh Ca thong thả ung dung nói.

Mục Nguyên đau lòng sờ sờ đầu Mục Thanh Ca, ai nói nữ nhi nhà hắn chỉ hiểu được âm mưu quỷ kế, nữ nhi thiện giải nhân ý như thế chỉ sợ thế gian cũng không có ai, “Cha nhịn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chút này lại nhịn không được sao? Ngươi yên tâm, Mộ Dung gia, bút trướng này chúng ta lưu trữ chậm rãi tính.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, Mục Nguyên nhớ tới trêи người nữ nhi trúng độc Hương Mạn vội vàng hỏi: “Vậy độc trêи người ngươi giải được không?”

Mục Thanh Ca không muốn làm hắn lo lắng vì thế gật gật đầu nói: “Ân, bất quá chuyện này không thể truyền ra nếu không người khác sẽ ngờ vực, cha, ta tính toán lợi dụng cơ hội này đi Duyện Châu một chuyến tĩnh dưỡng một đoạn thời gian lại trở về.”

“Duyện Châu? Vì sao đang êm đẹp đột nhiên muốn đi Duyện Châu, liền tính muốn tu dưỡng ở kinh đô tùy tiện tìm một chỗ không phải tốt hơn sao? Ngươi chạy xa như vậy nếu trêи đường xảy ra chuyện gì phải làm sao bây giờ?”

“Cha chẳng lẽ còn không rõ sao? Ở kinh đô thay đổi bất ngờ, ta lưu lại nơi này chỉ càng thêm nguy hiểm.”

“…Ngươi nói không sai.” Mục Nguyên gật gật đầu, “Nhưng Duyện Châu quá xa, không trong phạm vi thế lực của ta, ngươi nếu thật sự muốn ra kinh đô…”

“Cha, ta không thể vĩnh viễn để ngươi che chở, hơn nữa bên người ta có Lăng Phong cùng Phong Yên đi theo, ngài yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Mục Thanh Ca trấn an cười cười.

Mục Nguyên vẫn là lo lắng tàn nhẫn nhìn Mục Thanh Ca, không biết vì sao hắn chỉ cảm thấy nữ nhi tựa hồ cách mình càng ngày càng xa xôi, rất nhiều thời điểm đều đoán không nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, liền tỷ như chuyện này, Mục Thanh Ca muốn rời kinh đô đi Duyện Châu khẳng định có lý do, Mục Nguyên âm thầm thở dài gật đầu nói: “Được.”

Mục Nguyên trước tiên tìm Lăng Phong hỏi rõ nguyên do, “Thanh Ca thông minh như vậy nàng muốn đi một chỗ khẳng định có lý do, nàng không nói cho ta là sợ ta lo lắng, Lăng Phong, ngươi nói cho ta rốt cuộc vì sao vậy?”

Lăng Phong mặt không đổi sắc nói: “Tiểu thư chỉ là đi điều dưỡng thân thể.”

“…”

“Nếu tiểu thư không nói cho ngươi lý do, tất nhiên có cách làm của nàng, Tướng gia không cần khó xử thuộc hạ.” Nói, Lăng Phong liền xoay người rời đi, nghe được phía sau truyền đến tiếng thở dài, Lăng Phong cuối cùng cũng không đành lòng, nói một câu: “Tiểu thư sẽ không có việc gì.”

Mục Nguyên khoanh tay mà đứng ở trong đình hóng gió ngẩng đầu nhìn trăng trêи không trung sáng tỏ…

Tin tức Mục Thanh Ca bệnh nặng muốn đi Duyện Châu tu dưỡng lập tức truyền khắp kinh đô, bởi vì lúc trước bá tánh kinh đô đều hiểu lầm Mục Thanh Ca bị người làm bẩn, có chút người không khỏi sinh lòng áy náy với Mục Thanh Ca, hiện giờ nghe được tin tức Mục Thanh Ca bệnh nặng cơ hồ không thể trị liệu đều nắm tâm.

Mà trong cung các quý nhân nghe được tin tức đều không khỏi suy đoán chẳng lẽ Mục Nguyên không muốn để Mục Thanh Ca chết ở kinh đô sao? Trong đó kinh hỉ nhất chính là Mộ Dung gia, trong cung Hoàng Thái Hậu càng là nhẹ nhàng thở ra, bất quá vì để ngừa vạn nhất nàng vẫn phải bố trí hết thảy, dù sao ở cái thế gian này bất luận việc gì cũng có khả năng phát sinh, nàng cần thiết phải ngăn chặn việc không nên phát sinh.

Đêm trước ly biệt, Mục Thanh Ca dựa vào trong lòng ngực Phượng Tuyệt Trần ngồi ở trêи nóc nhà, nhìn trăng tựa hồ gần trong gang tấc, Mục Thanh Ca gợi lên một tia ý cười nhàn nhạt, đây là hạnh phúc đi, có thể cùng người yêu ở bên nhau, giờ khắc này hạnh phúc tràn ngập trong lòng nàng.

“Ngày mai ta liền phải rời kinh đô, ngươi đừng cho ta niêm hoa nhạ thảo, nếu như bị ta phát hiện, ta bảo đảm ngươi sẽ chết thực thảm.” Mục Thanh Ca nghiến răng nghiến lợi uy hϊế͙p͙.

Phượng Tuyệt Trần ôm Mục Thanh Ca, “Ngươi nếu không sớm điểm trở về, thật đúng là nói không chừng ta bị hồ ly tinh nào đó bắt cóc, cho nên a, ngươi nên sớm một chút trở về biết không?”

“Hừ, ta nhưng thật ra muốn nhìn hồ ly tinh nào dám cùng ta đoạt nam nhân!? Ta lột da nàng.”

Phượng Tuyệt Trần nhìn Mục Thanh Ca bộ dáng tiểu hồ ly, sau đó duỗi tay xoa bóp cái mũi tinh xảo của nàng, “Có tiểu hồ ly như ngươi ở đây ai dám rình coi bổn vương!?”

“Cũng không nhất định.” Phải biết rằng Mộ Dung Thanh người ta chính là người rất không hiếm lạ a.

Phượng Tuyệt Trần nhìn nàng quật khởi môi đỏ cười mà qua, nâng lên cằm nàng sau đó cúi đầu liền bao trùm mà hôn, cắn đôi môi hồng nhuận, đầu lưỡi xẹt qua hàm trêи, câu lấy cái lưỡi đinh hương mà hút, cánh tay vòng lấy bên hông nàng, cơ hồ muốn đem toàn bộ cơ thể nàng bế lên đặt ở trêи hai chân, hôn lưu luyến không rời mang theo triền miên ôm tương.

“Tiểu hồ ly, bổn vương chờ ngươi trở về.” Sau khi hôn, Phượng Tuyệt Trần lưu luyến không rời ở khóe miệng nàng hôn hôn, thanh âm nói chuyện tựa hồ lộ ra một cổ ** hương vị, làm người nghe xong mặt đỏ tai hồng.

Mục Thanh Ca hai tròng mắt mang nước lại có ba phần kiều mị, chỉ thấy Phượng Tuyệt Trần cơ hồ cầm giữ không được, Mục Thanh Ca ôm cổ Phượng Tuyệt Trần, sau đó dựa vào trêи vai hắn, giơ lên khóe miệng kể ra tâm tình của nàng.
Bình Luận (0)
Comment