Ngự Đạo

Chương 42



Rời khỏi sơn cốc, Mộc Vĩnh Diệp quay lại chỗ Đại Lực chết, lúc này, băng tiễn trên thi thể Đại Lực đã tan thành nước, mà nơi vết thương, do bị lạnh đông lại, nên cũng không chảy ra nhiều máu tươi.



Mộc Vĩnh Diệp lập tức tìm tòi khắp người Đại Lực, tổng cộng tìm đến một trăm kim tệ, hắn cất kim tệ cùng đại kiếm vào trong không gian giới chỉ, rốt cuộc người đã chết rồi, không thể lãng phí tiền được.



Lại mất mất hai canh giờ để hắn trở về nơi xe ngựa dừng chân, hoàn hảo, con độc giác mã chỉ quanh quẩn gặm cỏ, không chạy mất. Và hắn lại tìm được chín mươi tám kim tệ trên người Đại Cổ, còn có năm mươi ngân tệ nữa, giúp cho gia sản của Mộc Vĩnh Diệp bay lên mức hai trăm kim tệ, thêm vào hai thanh đại kiếm có thể đổi thành tiền nữa, hiện tại hắn đã bước một chân vào giai cấp tiểu tư sản rồi. Truyện "Ngự Đạo "




Hắn kéo thi thể Đại Cổ vào rừng rậm bên cạnh, cũng chôn cất tử tế như đối với thi thể Đại Lực, dù sao người đã chết rồi, nhập thổ vi an mới là phải. Về đến xe ngựa, liền một mình đối mặt với cái rương trong xe, mà hắn đã hiếu kỳ về nó từ lâu, bên trong rốt cuộc để thứ gì?



Hắn kéo rương xuống xe ngựa, mặt trên là một đại khóa màu hồng phi thường lớn, khóa chặt lấy rương, ở trên người Đại Lực cả Đại Cổ đều không tìm được chìa khóa, vậy chìa khóa hẳn ở trên người cố chủ đi.



Mộc Vĩnh Diệp lấy ra thanh đại kiếm của Đại Lực, đưa đấu khí vào lưỡi kiếm, mãnh liệt bổ xuống chiếc khóa.



“Keng”Một tiếng kim loại vang lên, hắn bị chấn ngược về sau hai bước, hai tay bị chấn đến tê tê dại dại, lại nhìn đại khóa kia, không ngờ không để lại chút dấu vết nào. Truyện "Ngự Đạo "



Lúc này, hắn vô cùng kinh ngạc đánh giá chiếc khóa, cuối cùng cũng nhận ra tại sao. Xích đồng, chắc chắn là xích đồng, không thể nào sai được, đây chính là kim loại hiếm, sao lại làm thành chìa khóa chứ? Chẳng nhẽ đồ vật bên trong vô cùng trân quý.



Tròng mắt Mộc Vĩnh Diệp sáng rực lên, nếu không đánh được khóa, thì phá rương đi. Hắn điên cuồng dùng kiếm bổ lên mặt rương, dù rương cũng được làm bằng kim loại, nhưng sao có thể sánh với xích đồng chứ, đại kiếm bổ vài cái, rương liền bị vỡ thành mấy mảnh.




Mà lúc này, Mộc Vĩnh Diệp đã nhìn thấy trong rương là thứ gì, hóa ra, trong rương đặt một nghệ thuật phẩm hoàn mỹ, một tác phẩm khắc ngọc hình cầu, toàn bộ do một khối ngọc cực lớn chế thành, được mài dũa cẩn thận thành khối hình cầu rồi điêu khắc vô số mỹ đồ trên đó.



Trong thư tịch Thủy gia cũng đề cập đến ngọc, nhưng là tác dụng chủ yếu của ngọc ở thế giới này là để điêu khắc, để cho người hân thưởng ngắm nghía mà thôi, cũng không có tác dụng gì khác, mà vật phẩm trước mặt là một đồ mỹ nghệ xuất sắc, hẳn không kém vạn kim đi, khó trách lại dùng xích đồng làm khóa.



Nhưng là, một nhát kiếm cuối cùng của hắn đã bổ đôi tác phẩm nghệ thuật này, từ một đồ giá trị vạn kim biến thành một phế phẩm. Nếu là người hiểu nghệ thuật biết được, nhất định sẽ đau lòng đến chết. Truyện "Ngự Đạo "



Tuy người khác có thể sẽ đau lòng, nhưng Mộc Vĩnh Diệp thì không, lúc này Mộc Vĩnh Diệp cầm hai nửa mỹ ngọc, tử tế quan sát, tâm lý tràn đầy kích động, ngọc, cuối cùng lại gặp được ngọc, ngọc tuy không có tác dụng với tu luyện ma pháp cùng đấu khí, nhưng đối với tu đạo, tác dụng vô cùng to lớn nhất là thời kỳ khởi điểm bắt đầu tu luyện.



Sau khi thu gọn quét sạch, hắn mới mãn ý cười nhìn về phía xe ngựa, hiện tại cái gì cũng tốt đẹp, chỉ thiếu một người đánh xe.



Một tháng lộ trình mới đi được nửa, còn nửa tháng nữa, chính mình chạy đi? Đương nhiên là không nguyện ý, vậy chỉ có thể cắn răng học đánh xe thôi.




Hắn nhảy lên xe ngựa, một tay nắm dây cương, một tay nắm roi ngựa, học theo bộ dáng Đại Cổ đánh xe ngựa. Nhưng là, đánh xe dễ như vậy sao, dưới tình huống mò mẫn, xe ngựa đi loạn khắ nơi, thậm chí một lát lại quay đầu lại, bởi thế Mộc Vĩnh Diệp cũng bị ném xuống xe ngựa mấy lần, nhưng là trải qua một giờ nỗ lực, cuối cùng hắn cũng họ được đánh xe ngựa. Tuy xe ngựa xiên xiên vẹo vẹo chút, nhưng cũng có thể tính là điềm may.



“Giá!”Trên đường lớn xuất hiện một chiếc xe ngựa đi hình chữ S, đây còn không phải điều kỳ quái nhất, kỳ quái nhất chính là người đánh xe lại là một hài tử sáu tuổi, cũng may con đường sơn đạo này không ai đi, nếu không nhất định mắt họ sẽ lồi ra mất.



Đánh xe một mạch cho đến buổi tối, đến tối, Mộc Vĩnh Diệp buộc ngựa vào một gốc cây, rồi ăn tạm lương khô trong giới chỉ, tiếp tục bó gối đả tọa trong xe ngựa.



Đến ngày thứ hai, lúc này kỹ xảo đánh xe của hắn đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất xe ngựa đã đi thẳng được, tuy ngẫu nhiên cũng rẽ trái quẹo phải nhưng đây là một bước tiến lớn, bắt đầu quá trình ban ngày chấp niệm đánh xe, buổi tối bản tôn tu luyện.



Mấy ngày này, hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện, trên đường đi, dấu chân địa hành long không giảm đi tý nào, chẳng lẽ địa hành long đi cùng một đường với mình, hơn nữa còn đi rất chậm?


Bình Luận (0)
Comment