Ngự Đạo

Chương 89







Ban đêm, khi mọi người đều trở về phòng của mình, lúc nầy chấp niệm ngồi trên tu linh trận từ ma hạch tu luyện tinh thần lực còn bản tôn không tiến hành tu luyện mà hắn đang đợi tiếng cửa phòng mở ra.



Tiểu tinh linh Địch Nhi từ trên giường nhỏ do Mộc Vĩnh Diệp đặc chế cho nàng ngồi dậy, vuốt vuốt hai mắt nghi hoặc nhìn bản tôn nói: “Lão gia, trễ rồi người đi đâu vậy?”. Truyện "Ngự Đạo "



“Nhỏ giọng thôi!”Bản tôn vội vàng quay đầu lại ra hiệu cho tiểu tinh linh, hiển nhiên là hắn không muốn nàng phát ra âm thanh.



Hành động của bản tôn lập tức khiến tiểu tinh linh cảm thấy hứng thú, nàng liền đứng dậy, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ bay đến bên tai bản tôn.



Mặc dù không hề thấy tiểu tinh linh mở miệng nhưng bản tôn lại đột nhiên nghe thấy tiếng của nàng: “Lão gia, người muốn đi đâu vậy?”.



Bản tôn kinh ngạc nhìn tiểu tinh linh, tại sao Địch Nhi không mở miệng mà mình lại nghe thấy, hơn nữa thanh âm này lại giống như vang lên từ trong não bộ của mình vậy.




Nhìn về phía bản tôn đang kinh ngạc, Địch Nhi như hiểu vì sao liền nói tiếp: “Chúng ta đã lập khế ước, cho nên ta không cần phát ra âm thanh mà có thể trực tiếp dùng tinh thần liên hệ”.



“Thật sao? Tại sao trước kia người không nói”Bản tôn liền dùng tinh thần hỏi lại.



“Trước kia người không có hỏi, ta lại cho là người đã biết a”Địch Nhi một bộ ta vô tội đáp.



Nhìn tới biểu hiện của nàng, bản tôn cũng không biết nói gì nữa, chẳng qua dùng cách này trao đổi quả thật càng thêm tiện dụng.



“Lão gia, người muốn đi đâu?”Tiếng của Địch Nhi lại vang lên trong đầu Mộc Vĩnh Diệp.



“Người ở nhà chờ đợi, ta đi có việc”Bản tôn liền nói.



“Không muốn, ta muốn đi cùng người!”Tiểu tinh linh lập tức phụng phịu, bởi vì nàng nghĩ nếu ra ngoài ban đêm chắc chắn là sẽ có chuyện vui để xem.



“Được, nhưng là trên đường đi không được bay loạn, phải nghe lời ta”Bản tôn giống như rất gấp gáp, không nguyện ý trì hoãn với nàng.



“Dạ”Tiểu tinh linh lập tức gật đầu.



“Nấp vào người ta!”Bản tôn liền nói.



Địch Nhi liền nhanh chóng trốn vào trong cổ áo của hắn, chỉ lộ ra cái đầu hơi nhô lên nhìn cảnh tượng bên ngoài.



Bản tôn liền nhanh chóng đóng cửa, thi triển súc địa thành thốn lao về hướng tây bắc nháy mắt bay ra ngoài cả ngàn thước.




“Lão gia, tốc độ của người rất nhanh a!”Tiểu tinh linh kinh ngạc trước những biến hóa trước mặt, khó mà tưởng tượng được.



“Uhm, phải rồi, không thể bay quá nhanh nếu không sẽ bị nàng phát hiện”Bản tôn liền dùng tinh thần trao đổi với tiểu tinh linh.



“Ai vậy?”Tiểu tinh linh nghi hoặc hỏi lại.



“Dạ Anh!”Bản tôn vừa trả lời vừa không ngừng thi triển súc địa thành thốn, có khi lại đột nhiên nấp sau một khỏa đại thụ.



Bản tôn ngừng rồi lại đi, đi rồi lại ngừng một lúc sau liền mang tiểu tinh linh tới một hải đảo ở phía bắc bãi biển.



“A! Nhìn kìa, ở trước mặt!”Trong đầu Bản tôn liền vang lên tiếng tiểu tinh linh.



Bản tôn cũng nhìn thấy, tại nơi xa trên mặt biển có một thân hình cực lớn, chí là đang lao về hướng bắc, mà thân hình kìa toàn thân đều đen nhánh, hai bên lưng mọc lên một đôi cánh lớn, đôi cánh tuy mỏng nhưng lại rất rộng, mỗi bên cánh dài ít nhất cũng là hai mươi thước đang nhè nhẹ vỗ, trong nháy mắt đã bay xa hơn ngàn thước.



Thừa dịp trời tối, bản tôn liền bẻ gẫy một nhánh cây khô, ném xuống mặt biển, thân thể khẽ nhảy xuống, nháy máy đã rơi xuống nhánh cây. Hắn vội vàng dùng chân nguyên thi triển chiêu nhất vi độ hải trước kia, cành khô liền lập tức tăng tốc đuổi theo thân ảnh phía xa.



“Đôi cánh kia rất giống cánh dơi a!”Tiểu tinh linh nhìn thân ảnh phía xa khẽ nói.



“Thật sao?”Bản tôn kinh ngạc nhìn về phía xa, quả nhiên nếu nhìn kỹ sẽ thấy rất giống cánh dơi.



“Lúc trước trên đảo có rất nhiều con dơi đuổi theo ta, thật là đáng ghét”Địch Nhi liền nhớ lại nói.



“Trên đảo có dơi sao?”Bản tôn kinh ngạc hỏi lại, bởi vì từ lúc hắn ở trên đảo chưa từng thấy chúng lúc nào.



“Ta vốn là đang chơi đùa ở rừng rầm phía sau nhà, thi thoảng lại nhìn thấy một ít, sau đó ta liền đi theo chúng thấy chúng bay tới sân viện của chúng ta nhưng khi ta bay tới gần phòng của Dạ Anh lại đột nhiên không thấy chúng nữa, tìm cả nửa ngày cũng không biết chúng đi đâu, sau này những con dơi kia liền phát hiện ra ta, không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều con đuổi theo ta, nhưng tốc độ của chúng rất chậm, một lúc liền bị ta bỏ xa”Địch Nhi đầy tự đắc nói. Truyện "Ngự Đạo "




Khi bản tôn cùng Địch Nhi không ngừng trò truyện trải qua gần hai canh giờ liền lướt tới một cái đảo lớn, đảo này cực kỳ lớn ít nhất là so với các đảo của Thiên Tinh học viện lớn gấp ngàn lần.



Dạ Anh bay tới bãi cát trên đảo liền hạ xuống mặt đất mà cánh dơi sau lưng nàng cũng nhanh chóng áp vào phần lưng, mà người nàng khẽ rung lên, đôi cánh liền biến mất không thấy đâu.



Thu cánh lại, Dạ Anh nhanh chóng chạy vội về phía rừng rậm trên đảo, với tốc độ của nàng dường như đối với nơi này vô cùng quen thuộc vậy, rất nhanh nàng đã biến mất ở phía xa trong rừng.



Mà sau đó một khắc, Bản tôn cùng Địch Nhi cũng đã cập bờ, dưới chân điểm một cái liền bay tới bãi cát, hắn lại thi triển pháp thuật súc địa thành thốn đuổi theo Dạ Anh.



Ở trên đảo, bản tôn sau khi xuyên qua mấy cánh rừng rậm, bay qua vài tòa núi cao, vượt qua mấy nơi có người tụ tập Bản tôn mới dám khẳng định Dạ Anh đã tới nơi này nhiều lần, bởi vì khi vượt qua các khu dân cư nàng không hề chậm lại mà hết thảy như vô cùng quen thuộc.



Một bực ở trên đảo chạy tới gần nửa canh giờ, Dạ Anh mới đột ngột dừng lại. Trước mắt nàng là một tòa núi vô cùng cao, bốn phía là núi đá trập trùng đem nơi này che phủ tạo nên một cảnh tượng kỳ bí mà bản tôn lại kinh ngạc phát hiện nơi này cách nơi con người trú ngụ vô cùng xa.



Bản tôn cũng nhanh chóng dừng lại trốn sau một khỏa đại thụ, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Dạ Anh cách hắn hai ngàn thước.



“Lão gia, đã tới nơi sao?”Địch Nhi lập tức hỏi.



“ Có lẽ, người nên thả chậm hô hấp, cẩn thận, ta cảm giác chỗ này có một khí tức vô cùng cường đại không nên để hắn phát hiện ra”Bản tôn thông qua tinh thần khẽ nói.



“Ta biết rồi, lão gia cũng nên cẩn thận a”Địch Nhi lập tức nói.


Bình Luận (0)
Comment