Ngự Đạo

Chương 90



“Ngươi lại tới nữa sao?”Ở giữa lưng chừng núi đột nhiên truyền ra một thanh âm già nua.



“Không sai, ta lại tới”Hai mắt Dạ Anh nhìn chằm chằm vào lưng núi, trong mắt nàng tràn đầy cắm tức.



“Ngươi không nên đến thế giới này, đi đi, ta sẽ coi như không nhìn thấy gì”Thanh âm già nua lại vang lên.



“Nhìn thấy thì sao? Các ngươi chỉ là một tông phái nhỏ của nhân loại, chẳng lẽ dám đối nghịch với chúng ta sao?”Dạ Anh cười lạnh nói.



Thanh âm già nua kia trầm mặc trong một lát rồi mớ nói: “Ta không quản ngươi làm sao tới được, nhưng là, bất kể như nào, ngươi còn chưa đạt tới thuế phàm, còn chưa phải là đối thủ của ta, vẫn là đi đi, ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi”.




“Muốn ta đi cũng được, nhưng ta cần vật kia”Dạ Anh không chút khách khí nói.



“Vạn Huyết trì là thánh vật của tông ta, tuy do cơ duyên xảo hợp mà đạt được, nhưng tông ta tuyệt không cho phép bất cứ người nào lấy nó, dù là ngươi cũng không được”Thanh âm già nua vang lên.



“Hừ, thứ kia trong tay các ngươi cũng là lãng phí, nếu như để người khác biết Thiên Tinh kiếm tông các ngươi có vật đó, các ngươi còn bảo vệ nó được nữa không? Không nói đến tộc khác, dù là trong nhân tộc, Thiên Tinh kiếm tông cũng chỉ là tông phái nhỏ bẻ không đáng nhắc đến, nếu không phải ta biết các ngươi có vật đó, ta còn cần nhìn vào tông phái nhỏ như con kiến này sao”Dạ Anh lạnh lùng nói. Truyện "Ngự Đạo "



Thanh âm già nua lại tiếp tục bảo trì trầm mặc.



“Còn có, ngươi đã đạt đến thuế phàm, lại chậm chạp không chịu đi, chẳng lẽ định vĩnh viễn ở thế giới này sao? Thế cục của Thiên Tinh kiếm tông hiện tại không phải là tốt, chẳng lẽ ngươi định mãi mãi ở lại phân bộ này sao, không đi tăng thêm thực lực tổng thể tông môn sao?”Ngữ khí Dạ Anh nhàn nhạt nói.



“Đi? Nhiều thêm ta thì Thiên Tinh kiếm tông có thể mạnh sao? Tại thế giới này, ta là đỉnh cao nhất, nhưng đến đó, ta chỉ là tầng đáy mà thôi, thêm ta cũng chẳng đi đến đâu, không bằng ở nơi này, huấn luyện người mới”Thanh âm già nua lúc này mới vang lên.



“Thứ kia để ở đây có thể bảo vệ được bao lâu? Nghĩ quá ngây thơ rồi, còn có một kẻ nữa đâu, sao chỉ có mình ngươi thế?”Ngữ khí Dạ Anh quyết liệt nói.



“Bất kể là ai, ngươi đều không phải là đối thủ của chúng ta, ngươi vẫn đi thôi, ta không muốn giết ngươi”Thanh âm già nua một lần nữa truyền đến.



“Giết ta? Ngươi dám sao? Hừ, dù cho tông môn các ngươi lớn gấp trăm lần cũng không dám”Dạ Anh nói đầy châm chọc.



“Ta nói, ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích, đi đi”Thanh âm già nua vang lên.




“Đi? Hôm nay chỉ có mình ngươi sao? Ta nhất định sẽ mang thứ kia đi”Ngữ khí Dạ Anh bỗng chốc trở nên lăng lệ sát phạt.



Ở nơi xa, “lão gia, bọn họ nói gì vậy, người có hiểu không?”Tiểu tinh linh thông qua khế ước nói chuyện với bản tôn.



“Sau này sẽ rõ”Bản tôn đáp lại một câu, ánh mắt hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm về phía chân núi.



Lúc này, ở chân núi đột nhiên xuất hiện một lão già tóc hồng, lão đứng giữa hư không, trên người không tự chủ phát ra một cỗ khí tức lăng lệ. Sau lưng lão già là một thanh đại kiếm màu hồng cực lớn, hai mắt lão nhìn chằm chằm về phía Dạ Anh, trong mắt tràn đầy kiên định. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "



“Quả nhiên chỉ có mình ngươi, một kẻ không ở đây a, xem ra hôm nay ta thật may”Dạ Anh cười tà nói.



“Một người thì sao? Ngươi là đối thủ của ta sao? Hay lại như lần trước, bị đánh cho trọng thương rồi chạy về”Ngữ khí lão đàu đầy vẻ không vui.



“Hừ, hôm nay ai thua ai thắng còn chưa xác định đâu”Ngay sau khi kết thúc câu, sau lưng nàng hiện ra một đôi cánh dơi cực lớn. Toàn bộ thân thể nàng bay lên trời, mà những tia hắc khí trên trời làm bản tôn kinh ngạc, hắc khí này cực mạnh, không chút thua kém Mặc Sâm, chẳng lẽ thực lực Dạ anh đã ngoài cửu cấp?



“Huyết tộc, quả nhiên là đứa con của trời”Lão già tóc hồng không khỏi cảm thán, nhưng là trong mắt mắt lão, bản tôn biết được lão cũng không coi trọng đối thủ, hiển nhiên Dạ Anh còn chưa xứng làm đối thủ của lão.



“Mấy lần trước là ngươi may mắn, lần này cho ngươi kiến thức thực lực chân chính của huyết tộc”Dạ Anh đột nhiên nói.



“Thực lực chân chính? Cho dù là huyết tộc, không đạt tới thuế phàm, vậy còn không có thực lực để nói chuyện trước mặt ta”Lão đầu đầy châm chọc nói.



“Vậy thử đi, Hắc Ám Thiên Mạc”Dạ Anh đột nhiên nói, trong tay nàng nhanh chóng xuất hiện một hắc cầu.




“Hừ, ngươi không còn trò nào mới hơn à”Lão đầu tóc hồng hừ lạnh khinh miệt, bàn tay khẽ vươn ra nắm lấy hắc cầu. Hiển nhiên trước kia ông đối phó với chiên thức này quá nhiều, động tác cũng rất tùy ý, hoàn toàn xem thường hắc cầu này.



“Phốc”Hắc cầu trong nháy mắt vỡ vụn. Nhưng là biểu tình của lão đầu tràn ngập kinh hoàng, bởi vì theo hắc càu tan biến, lộ ra một tinh thể hình con dơi.



Tinh thể bị hắc cầu bao bọc, lão đầu không phát hiện ra, mà một trảo của lão đầu, cũng phá nát cả tinh thể. Lão đầu bị khói đen bao chặt lấy, dần dần rơi xuống mặt đất.



“Uỳnh”Một tiếng vang lên thật lớn. Lão già hoảng sợ nhìn luống khói đen bao phủ lấy mình, bản thân không thể thoát ra được làm lão tràn đầy thất vọng.



Dạ Anh trong nháy mắt thu lại đôi cánh dơi, bay đến trước mặt lão già.



“Yên tâm đi, đây là vật phụ thân cho ta dùng phòng thân, bị năng lượng hắc ám này bao lấy, dù là mười cao thủ thuế phàm kỳ đồng thời ra tay cũng không thể phá vỡ nó, vốn là cho ta, không ngờ lại tiện nghi ngươi, nhưng có thể trói chặt được ngươi thì nó cũng hoàn thành sứ mạng rồi”Dạ Anh nói với lão già tóc hồng đang buồn bực trong lồng.



“Ngươi duỗi cánh ra chỉ là vì lừa ta sao? Vì sao trước kia ngươi không dùng nó”Lão già tóc hồng đầy tức giận nói.



“Không sai, chẳng phải ngươi đã mắc lừa sao? Còn về vì sao trước kia ta không dúng đó là bởi vì ta chỉ có một, còn các ngươi có hai”Dạ Anh đầy đả kích nói.


Bình Luận (0)
Comment