Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 119

Quan tài đen sẫm được mở phát ra ánh sáng, bên trong có một người đang khóc lóc sướt mướt bò ra ngoài. Nước da người nọ trắng trẻo, thân hình nhỏ nhắn, lông mày mỏng, trông rất thanh tú, nếu nhìn kỹ ngũ quan thì có thể thấy có vài phần giống với A Tuyết.

Giọng nói của cậu cũng rất tương xứng với dáng vẻ của mình, phải lắng tai thật kỹ mới có thể nghe rõ được, gọi tiếng "Chị ơi" xong thì lập tức cúi đầu xuống. —— Âm thanh cầu cứu ở trong quan tài ban nãy là tiếng to nhất mà cậu nhóc có thể phát ra được.

Tống Hoằng vẫn khách sáo với cậu, nói: "Không có việc gì chứ?"

"Không ạ," Duẫn Kỳ nhỏ giọng nói, "Trước khi đến đây em đã có chuẩn bị sẵn rồi..."

Không cần phải nói, sự chuẩn bị này chắc chắn không đầy đủ nổi đâu, dễ nhận thấy rằng cậu còn chưa chuẩn bị đầy đủ về mặt thể chất cơ mà.

Khấu Đông: "Ví dụ như?"

Thật ra y có hơi tò mò.

Bộ dạng Duẫn Kỳ vẫn như một con chim cút, suy nghĩ xong cũng không dám chắc chắn nói: "Em đã xem hơn 20 bộ phim ma..."

Khấu Đông: "..."

Vẻ mặt của Khấu Đông chuyển sang lạnh nhạt.

Xem phim ma thì có tác dụng quái gì, phim ma chỉ có ma thôi, nhưng trong game phá án kiểu này không chỉ có mỗi ma mà còn có cả biến thái.

Biến thái so ra còn dọa người hơn cả ma.

Diệp Ngôn Chi bên cạnh không để ý đến thành viên mới này chút nào, đột nhiên kéo tay áo Khấu Đông, ra hiệu y nhìn xem.

"Có ký tự."

Hắn chỉ tay về phía quan tài.

Khấu Đông hơi sửng sốt, trùng hợp lúc này cũng có mấy người chơi tìm được đồ châm lửa ở trong góc miếu, đốt lửa lên đã phần nào giúp cho những bóng mờ lay động trong miếu được chiếu sáng một chút. Y dựa theo ánh sáng đó để quan sát thật kỹ, quả nhiên nhìn thấy một vài con số được viết dưới dạng chữ, đều được dùng máu khô để viết, máu sau khi khô lại đã chuyển thành màu nâu, đặt trên nền gỗ sẫm màu thì hơi khó thấy.

"Chỗ này cũng có."

Tống Hoằng thấp giọng nói, anh cũng quan sát luôn quan tài của mình ở bên cạnh —— chữ số nho nhỏ được viết ở chỗ gần với mặt đất nên người ta khó lòng chú ý đến được.

Anh báo lại chữ số ở trên quan tài anh nằm.

"Tôi là 6."

A Tuyết là số 7 ở ngay cạnh anh; Khấu Đông là số 12; Duẫn Kỳ với Diệp Ngôn Chi thì ở phía trước, một người là số 4, một người là số 2.

Số thứ tự sắp xếp này có ý nghĩa cụ thể như nào thì bọn họ vẫn chưa nghĩ thông được, bởi vậy đành phải trao đổi ánh mắt với nhau, không hề để lộ manh mối này ra ngoài. Ngược lại thì người chơi đầu tiên tỉnh lại kia là một người từng trải, có kinh nghiệm nhất định nên đã nhanh chóng phát hiện ra chữ số ở trên quan tài, cũng gọi những người chơi khác tụ tập đến nhìn chữ số.

Gã ta tự xưng là anh Đào, thông thuộc lách qua mấy vấn đề mấu chốt rồi tỏ vẻ bản thân đã vượt qua được bốn phó bản, vì biểu lộ thành ý của bản thân nên gã báo cáo luôn số điểm thành tựu mình đang có.

Khoảng hơn 100 điểm, 147 điểm.

Đột nhiên nghe được con số như này, mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía anh Đào kia càng thêm nóng bỏng, mang theo dáng vẻ hâm mộ khó có thể che giấu. Nếu như giết người có thể cướp điểm thì chắc chắn bọn họ sẽ ra tay ngay trong game này. —— Vốn dĩ đây chính là một đám liều mạng.

Điểm thành tựu cộng thêm giọng điệu chậm rãi bình tĩnh, kết hợp cùng diện mạo khí chất dễ tạo thiện cảm với người khác, rất nhanh sau đó gã ta đã trở thành người lãnh đạo trong số những người chơi ở đây.

Chỉ có Khấu Đông vẫn tràn đầy bối rối trong lòng khi nhìn thấy vẻ mặt như nhìn đại thần của bọn họ chỉ vì điểm số như này, y không khỏi dừng lại chút.

... Đây là thành tích rất đáng ngưỡng mộ ư?

Đột nhiên Khấu Đông nảy sinh nghi ngờ đối với bản thân.

Y nhỏ giọng hỏi A Tuyết: "Con số này rất nhiều sao?"

Cô gái nhỏ vẫn khoanh tay, lạnh lùng nghe thanh niên kia phát động quần chúng, cô nghe thấy câu này thì nhướng mày nói: "Không ít."

Tỉ lệ quy đổi giữa điểm thành tựu với tiền tệ trong hiện thực là 1:100000, số điểm này đủ để cho đối phương sống yên ổn cả đời. Đây chính là điểm gây rung động lòng người nhất ở trong《Vong nhân 》, vì tiền tài, mặc kệ ra sao thì vẫn sẽ có người liều lĩnh mạo hiểm tham gia vào.

Huống chi, "Anh ta đã trải qua bốn màn, thành tích này xem như không tệ."

Hai mắt Khấu Đông trở nên trống rỗng, nghĩ thầm, sao có thể như thế này, đám người này chẳng lẽ chưa bao giờ hẹn hò với NPC hả...

Hơn 100 điểm này, chẳng lẽ không phải có được sau vài lần hẹn hò ư?

Khấu Đông luôn nghĩ bản thân là một kẻ một nghèo hai trắng, đột nhiên lại có thêm nhận thức mới về bản thân, không khỏi đứng thẳng lưng lên.

Hóa ra y lại là một người có tiền như vậy.

Đôi mắt màu đen của Diệp Ngôn Chi híp lại trông càng hẹp dài hơn. Đột nhiên hắn nói với A Tuyết: "Trước mắt bây giờ cứ đi theo tôi ra phía sau."

"Làm gì?"

Diệp Ngôn Chi sơ lược nói: "Dịch chuyển vị trí mấy chữ số của chúng ta sang chỗ khác."

Bọn họ lúc này vốn chỉ là hai cái bóng mờ, lúc này lại im hơi lặng tiếng lùi về phía sau từng bước một, cũng không khiến cho người ngoài chú ý đến. Khấu Đông lặng lẽ nhìn thoáng về phía sau, nhìn thấy Diệp Ngôn Chi dễ dàng khiêng quan tài lên vai giống như đang vác một cái túi, thay đổi vị trí của nó như thay đổi trời đất.

"..."

Hay lắm, có vẻ như đội bọn họ có tận 2 King Kong thì phải.

Suy cho cùng thì sức lực của A Tuyết cũng không lớn như hắn, khi kéo đã tạo nên vài âm thanh cọ xát. Tiếng vang này khiến cho anh Đào đang đứng nói chuyện phía khác phải dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, như có phần hơi tức giận.

"Mấy người đang làm cái gì?"

"Không làm gì cả," cô gái nhỏ rất bình tĩnh nói, nửa chữ cũng không sợ hãi, "Chỉ đang nghĩ muốn tìm kiếm thêm manh mối."

Mặt mũi của anh Đào vẫn nhăn lại, khóe miệng rủ xuống có hơi âm trầm. Gã ta lạnh lùng nói: "Mấy người thay đổi vị trí quan tài?"

Diệp Ngôn Chi thoải mái thừa nhận điều này.

"Mấy người..."

Anh Đào cau mày lại, giống như đã nổi khùng lên.

"Anh làm gì mà hung ác như vậy," Khấu Đông nói, kỹ năng diễn xuất thảo mai lại login lần nữa, tủi thân đáng thương, "Tự dưng hù dọa tôi."

Diệp Ngôn Chi đã quen thuộc với diễn xuất bão táp của y nên vẫn duy trì vẻ mặt không cảm xúc, trái lại Duẫn Kỳ đứng bên cạnh thì lại rụt rè liếc nhìn y vài cái —— có lẽ là bởi vì cậu vẫn chưa từng gặp được ai thảo mai hơn cả mình.

Anh Đào nhìn ra xung quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy mấy người ban nãy còn nhẹ dạ cả tin đang cau mày lại, bộ dáng như fan hâm mộ khi nhìn thấy cảnh thần tượng sụp đổ hình tượng vậy, giờ chính là tình cảnh thoát fan quy mô lớn.

Gã không thể bộc lộ dáng vẻ tức giận của mình ra, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói: "Mấy người không thể tùy tiện đụng vào chúng. Bây giờ chúng ta vẫn còn chưa rõ những con số đó có tương ứng hay không, nếu đụng vào có thể hại chết mấy người đó."

Câu nói kiểu này có thể hù dọa mấy người đi vào phó bản lần đầu nhưng không thể hù được tiểu đội năm người họ. A Tuyết không có chút hứng thú nào đối với cảnh cáo của gã ta, Tống Hoằng tươi cười không chút rụt rè nào, Duẫn Kỳ không cần lời cảnh cáo của gã ta thì cũng tự thấy sợ sẵn rồi.

Về phần Diệp Ngôn Chi...

Diệp Ngôn Chi còn đang ngắm nghía tóc của Khấu Đông, vân vê tóc y như không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Lời cảnh báo của anh Đào đã bị dập tắt tại đây, đến cả một chút đốm lửa cũng không khơi lên nổi, chỉ có thể biến thành một quả pháo xịt.

Gã ta mím môi lại, gã cũng tự nhận thấy thái độ của mấy người này không hợp lý, dứt khoát mặc kệ bọn họ rồi chuyển hướng về phía những người khác.

"Số của mấy người là gì vậy?"

Trong đây bao gồm cả người chơi có tinh thần cảnh giác cao và cả người có tinh thần cảnh giác yếu. Nhưng bọn họ đều mới chui ra khỏi quan tài xong, người nào có trí nhớ tốt thì đã sớm chỉ rõ được vị trí của từng người rồi, cho dù bây giờ họ không nói thì đợi kiểm tra xem xét xong cũng vẫn biết rõ mồn một hết. Một khi đã như vậy, không bằng tự mình nói ra cho nhanh.

Chỉ duy nhất thứ tự quan tài của mấy người Khấu Đông là đã bị xáo trộn, không có cách nào xác định.

Đến tận lúc này Tống Hoằng mới thật sự bội phục trước khả năng dự đoán của Diệp Ngôn Chi. Tuy rằng không biết mấy con số này có lợi ích gì, nhưng không bị người khác biết được thì cũng xem như bọn họ có sẵn ưu thế.

Mười hai người, tổng cộng có mười hai chữ số tất cả.

Anh Đào tự nhận mình là số 5.

Khấu Đông chú trọng quan sát số 1, đó là một người đàn ông vô cùng cường tráng, ánh mắt sáng ngời, nhìn cũng thấy không dễ chọc chút nào, lúc nói ra con số này cũng chẳng hề coi trọng nó chút nào.

Anh Đào nhớ hết số thứ tự lại, khi gã ta viết đến những số còn lại thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn năm người đứng bên kia: "..."

Gã không thể nào xác định được rốt cuộc năm người này tương ứng với con số nào.

Nhưng gã không hề nôn nóng sốt ruột.

Nếu thật sự giống như những gì gã ta dự đoán thì cơ hội nghiệm chứng sẽ đến rất nhanh.

"Chúng ta giải tán trước đã," gã cất cao giọng lên, phân phó, "Mọi người đều tự mình đi tìm xem có cái gì sử dụng được không."

Mười hai người tụ lại thành đống dần dần chia nhau ra, Tống Hoằng cũng nhìn một lúc rồi chợt nói: "Chúng ta cũng tách ra?"

Bọn họ có năm người, như này sẽ nhanh hơn.

Diệp Ngôn Chi không chút dị nghị, "Đương nhiên."

Không cần phải lo lắng đến việc đội ngũ phân chia như nào, Tống Hoằng nói: "Vậy cậu đi cùng Điềm Điềm, tôi đi cùng A Tuyết với Duẫn Kỳ ——"

Không ngờ rằng Duẫn Kỳ không hề hé răng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng nói.

Giọng nói của cậu vẫn nhỏ nhẹ yếu ớt như thể mới bị ai đó bắt nạt, "Em không thể đi cùng anh Điềm Điềm sao?"

Khấu Đông: "...?"

Bằng cảm giác nhạy bén của mình, Khấu Đông đã bắt đầu cảm thấy nhãi con bên cạnh mình đang vù vù tỏa ra khí lạnh.

Tống Hoằng cũng sợ run lên, mãi lúc lâu sau mới nói: "Em muốn đi cùng với cậu ta?"

Duẫn Kỳ sợ hãi rụt rè túm lấy một góc áo của Khấu Đông, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy anh Điềm Điềm rất đáng tin cậy."

Ánh mắt Khấu Đông nhìn cậu ta lập tức thay đổi trong giây lát.

Lời nói kiểu này...

Người anh em à, đừng có nói chú em là NPC thầm mến tui đấy nhá!

Tống Hoằng hơi bối rối, ôn tồn khuyên nhủ: "Em đi cùng cậu ta không hẳn là chuyện tốt đâu. Cậu ta không giống thế, có điều, so ra thì cậu ta..." Anh cân nhắc lựa chọn từ ngữ nhẹ nhàng chút, "Hút quái."

Đâu chỉ có hút quái thôi đâu, bảo cậu ta hạ cổ cho quái vật anh còn dám tin ấy chứ. Tống Hoằng đã mấy lần trông thấy cảnh tượng Khấu Đông đột nhiên bị NPC truy đuổi, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.

Duẫn Kỳ vẫn không chịu buông tha: "Em có thể giúp anh ấy gánh vác được một phần sức lực."

Tống Hoằng muốn trọc đầu luôn rồi, không biết nên giải thích với cậu nhóc này như thế nào nữa, thực ra người ta chính là tình anh em chủ nghĩa xã hội khoa học thuần khiết đó, căn bản không hề muốn kẻ thứ ba là nhóc chen chân vào đâu nhá?

Giọng nói của anh hiếm khi ậm ờ, "Cái này..."

Cô gái nhỏ ngắt lời của anh, lạnh lùng nói với thanh niên chẳng khác gì bông hoa trắng nhỏ bé này: "Mày muốn làm kẻ thứ ba hả?"

Duẫn Kỳ giật mình, lắc đầu theo bản năng.

A Tuyết đơn giản dứt khoát ra quyết định.

"Vậy đi theo bọn tao."

Duẫn Kỳ: "..."

Duẫn Kỳ suy nghĩ mãi không ra, nghĩ thầm trong đầu rằng kẻ thứ ba thì có liên quan gì đến việc tổ đội này nhỉ. Nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã nhận ra được ý tứ không bình thường từ trong lời nói đó, không khỏi chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt quan sát từ phải sang trái rồi lại từ trái sang phải ——

Dần dần trở nên trầm ngâm, tiếp đó thì đột nhiên tỉnh ngộ, lắc đầu như trống bỏi.

"Em không muốn làm, em không muốn."

Lúc này vẻ mặt của A Tuyết mới tốt hơn một chút.

Chỉ có Khấu Đông vẫn đang nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng khiếp sợ.

"Sao lại thế này," sau khi ba người họ rời đi, y không thể nào che giấu được dáng vẻ ngạc nhiên của mình, "Làm sao bọn họ biết được?"

Rõ ràng chính đương sự như y còn vừa mới biết được rằng bọn họ có gian tình đó!

[19/11/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu Điềm Điềm: (khiếp sợ liên tiếp ba lần) Tui bại lộ á? Khi nào đó? Làm sao lại bại lộ hả???
Bình Luận (0)
Comment