Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 120

Không phải chứ, y với nhãi con nhà mình mới thay đổi có chút xíu từ phó bản trước... Mọi chuyện còn chưa ra đâu với đâu, sao đám này người này lại có thể nhận ra nhanh như thế được?

—— Y chưa nói được lời nào mà mọi chuyện đã được miêu tả sinh động hết rồi. Diệp Ngôn Chi đứng đấy thờ ơ nhìn y đang sững sờ, không hề có ý định giải thích cho y nghe về việc hai người họ đã sớm bị nhận định như vậy từ lâu, ngược lại thì hiếm khi hắn cảm thấy mấy người kia trông thuận mắt như vậy.

Có mắt nhìn.

Miễn cưỡng coi như có một chút thông minh.

Khấu Đông nghi ngờ nói: "Cưng cười cái gì?"

Diệp Ngôn Chi: "Hửm?"

Khấu Đông dùng ngón tay kéo khóe miệng của hắn.

Cong lên rõ ràng như này cơ mà.

Trước đó, Khấu Đông vẫn còn cho rằng tâm trạng vui vẻ của Diệp Ngôn Chi lúc này là do ảo giác của mình —— bây giờ xem ra thì không phải ảo giác nữa rồi.

Cái thằng nhóc này vui vẻ cái gì chứ?

Khấu Đông suy nghĩ mãi vẫn không hiểu ra được vấn đề. Từ khi nhãi con nhà y phát triển chiều cao từ 2 đầu lên thành 9 đầu, dường như y càng lúc càng không thể suy đoán được tâm tư của hắn nữa, đành dứt khoát bỏ qua luôn, nói: "Đi ra ngoài trước đã."

Bọn họ muốn tranh thủ thời gian để tìm ra được manh mối.

Thời tiết bên ngoài miếu hoang đang là mùa lạnh, các tầng mây nặng nề buông xuống tưởng như chạm vào đỉnh đầu của họ. Mây đen dày đặc, gió lạnh thấu xương —— thời tiết cho thấy sắp phải nghênh đón một trận bão tuyết ập đến. Có hai ba người chơi đang ngập ngừng do dự ở trước cửa miếu, lưỡng lự không biết có nên bước chân ra khỏi cánh cửa này hay không.

Trước cửa miếu có một vạch đỏ mỏng manh ngả xám, nó bao quanh ngôi miếu đổ nát này như một sợi tơ hồng. Trên sợi tơ hồng đó có hàng trăm viên lục lạc nhỏ xinh được xâu lên, nếu không cẩn thận đụng vào thì tất nhiên tất cả lục lạc sẽ đồng loạt kêu vang.

Bởi vậy bước chân của người chơi mới trở nên ngập ngừng.

Diệp Ngôn Chi thấp giọng nói: "Dây đỏ thẫm, cản người sống."

Quỷ có thể đi qua, người không thể vượt qua đó.

Khấu Đông hơi chần chừ, liếc mắt nhìn Diệp Ngôn Chi bên cạnh, một cái liếc này bị thanh niên phát hiện ra, khẽ cười nói: "Làm sao thế?"

"Không có gì khác," Khấu Đông nói, "Cái đó có ngăn cản được cưng không?"

Diệp Ngôn Chi không phải người mà cũng chẳng phải quỷ, thực ra hắn là một phần của hệ thống, được hưởng đặc quyền ở một số địa điểm nhất định.

Thanh niên vuốt cằm, nói: "Không ngăn cản."

"Không ngăn cản thì dễ làm rồi." Khấu Đông nhẹ nhàng thở ra, nói, "Nếu có thời gian thì vẫn nên ra ngoài nhìn thử xem."

Nhưng hiện tại hiển nhiên không thể được rồi, ít nhất không thể làm bại lộ đặc quyền này trước mặt công chúng.

Nếu đã không ra được thì cả hai đành dứt khoát đi loanh quanh trong miếu. Miếu thờ này cũng không lớn lắm, bỏ hoang đã lâu nên các ngõ ngách đều phủ một lớp bụi dày, chỉ là bọn họ đã đi về phía trước rất lâu rồi mà vẫn còn ở trong ngôi miếu này, nhìn sang bên cạnh đều là vách tường lồi lõm đóng đầy mạng nhện giống nhau. Con đường này như thể không hề có điểm cuối.

Quỷ đả tường.

Không cần Diệp Ngôn Chi nói, ba chữ này đã tự động xuất hiện ở trong đầu Khấu Đông. Y không nói gì, chỉ dừng bước chân lại.

Diệp Ngôn Chi cũng dừng chân lại, không cần nói gì đã tự giác xoay người lại cùng với y, hai người đi dọc trở lại theo hướng cũ. Không bao lâu sau, bọn họ lại quay trở về mảnh đất ban đầu, trên đó vẫn còn 12 chiếc quan tài như cũ.

Có vẻ bọn họ rất khó có thể thoát được ra bên ngoài.

Có người ở chỗ quan tài, chính là cái người xưng anh Đào lúc trước. Gã đang ngồi xổm gần quan tài của mấy người Khấu Đông, căng mắt nhìn chằm chằm vào bên cạnh, ngón tay nắm chặt lại. Vừa mới nhìn thấy hai người đang đi đến gần thì gã ta lập tức đứng dậy, dời tầm mắt đi như không hề có việc gì.

Trong lòng Khấu Đông nổi lên nghi ngờ, cũng đưa mắt nhìn con số. Lúc này y mới phát hiện ra, số 7 đã bị người khác chỉnh sửa, nguệch ngoạc sửa đổi thành số 5.

Thứ đối phương vừa nắm trong tay là một con dao nhỏ.

Khấu Đông quay đầu sang nhìn gã chằm chằm.

"Anh sửa số này làm gì?"

Vẻ mặt của anh Đào khá bình tĩnh, thậm chí còn cười cười.

"Sao tôi lại phải sửa số?"

"Trong tay anh có một con dao."

Tia sáng sắc bén lóe ra từ khe hở của nắm tay, muốn che giấu cũng không che nổi.

Anh Đào nói: "Tôi thấy chữ số đã bị thay đổi, cho nên muốn khắc thử lên quan tài xem có thể sửa lại không. —— Cái này cũng không được?"

Khấu Đông không đáp lời gã, ngược lại thì y hơi nhướn mày, không hề tin tưởng vào lời giải thích này.

"Vậy vì sao anh không tự thay đổi số của mình?"

Lại cố tình đổi số của A Tuyết?

Anh Đào không đáp trả lại được nhưng vẫn không bộc lộ dáng vẻ chột dạ, lạnh lùng hừ một tiếng, nói "nhàm chán" rồi quay đầu đi.

Diệp Ngôn Chi đã ngồi xổm xuống bên cạnh quan tài, dùng ngón tay vuốt ve mấy vết dao khắc trên đó, nghĩ một lúc rồi nói: "Không sao. Mấy con số này không thể thay đổi dễ dàng như vậy được."

Lời nói ra từ chính miệng hắn có vẻ vô cùng đáng tin. Khấu Đông gật đầu tin tưởng.

Hai người khẽ nhẩm lại số thứ tự của từng người.

Trí nhớ của Diệp Ngôn Chi vô cùng tốt, nhớ lại vô cùng trơn tru, không cần mất thời gian suy nghĩ nhiều. Hơn nữa dãy số của bọn họ chỉ có bọn họ biết rõ, trong số 12 người chơi, chỉ có đội ngũ năm người của Khấu Đông là nắm giữ đầy đủ thông tin về số thứ tự sắp xếp.

Chỉ là thông tin này sẽ được sử dụng như thế nào, tạm thời vẫn chưa thể trả lời được.

Diệp Ngôn Chi cũng chỉ có thể lấp lửng mơ hồ.

Khi đang nói chuyện thì có hai nữ sinh đã quay trở lại, hai cô gái đứng nhìn hai người từ phía xa, dường như đang muốn bước đến bắt chuyện, nhưng lại bị vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Ngôn Chi dọa sợ nên vẫn hơi do dự, cuối cùng họ đành chần chừ về quan tài của mình để ngồi.

"Thật dọa người mà," một người tóc dài trong đó nhỏ giọng nói, "Bên kia còn có chuột..."

"Tớ cũng nhìn thấy," nữ sinh tóc ngắn hơn nói, "Còn chạy rất nhanh chứ."

Các cô bắt đầu nói về những con nhện con sâu ở trong miếu, lo lắng về việc không biết tối nay nên ngủ như nào trong hoàn cảnh kiểu này. Khấu Đông nghe mấy cô gái lo lắng này lo lắng kia đủ kiểu, đáng kinh ngạc là không ai quan tâm đến việc điều gì sẽ xảy ra nếu quỷ xuất hiện vào ban đêm.

Trong lúc đó có ai không cẩn thận nhắc đến chữ quỷ thì họ sẽ liên tiếp xua tay.

Khấu Đông nhìn, cảm thấy rất ngạc nhiên, y hỏi: "Vì sao không thể nói?"

Hai nữ sinh không ngờ tới việc y sẽ chủ động tiếp lời nên cảm thấy sửng sốt, cô gái tóc dài lấy hết can đảm nhìn thẳng về phía y, sau đó nói: "Cái gì?"

Trong hoàn cảnh như này, khuôn mặt của Khấu Đông chắc chắn khá có ích, một người ưa nhìn chỉ cần ngồi đó thôi là đã có tác dụng trấn an cả tinh thần lẫn thể xác rồi.

Thực ra trong lúc hai cô gái đi tìm manh mối thì cả hai người họ đã lặng lẽ nói về hai người chơi có bộ dáng vô cùng đẹp đẽ kia, trông giống như một viên minh châu vậy, phát sáng lên trong không gian tối tăm này.

Vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi âm trầm xuống. Nữ sinh tóc dài chú ý đến, có hơi rụt rè, nhỏ giọng nói: "Không phải có cách nói như này sao? Có con quỷ không hề biết bản thân đã chết."

"Cho nên nếu không nói cho họ biết họ là quỷ thì họ sẽ không chủ động hại người."

Diệp Ngôn Chi bật ra tiếng cười nhẹ nhàng, tiếng cười này hoàn toàn không có một chút ý tứ vui vẻ gì, tuy rằng ngữ khí thản nhiên nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác giễu cợt, khiến nữ sinh lập tức đỏ cả mặt.

Khấu Đông không tán thành vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, dạy dỗ: "Không được nói chuyện với người khác như thế."

Đôi mắt Diệp Ngôn Chi sâu thẳm như hồ nước, không nói gì cả.

"Có nghe thấy không hả?" Thuộc tính cha già của Khấu Đông không nén được lại muốn login, chân thành dạy dỗ, "Giao tiếp với người khác vẫn phải ôn hòa..."

Diệp Ngôn Chi bình tĩnh uy hiếp nói: "Khấu Điềm Điềm, tôi thấy cậu lại muốn được bắt gọi ba lần nữa đấy."

"..."

Một câu này, người ngoài có thể không hiểu nhưng Khấu Đông nghe phát đã hiểu luôn. Y mới chỉ bị Diệp Ngôn Chi ép gọi hắn là ba đúng một lần duy nhất, chính là cái lúc hai anh em Hồ Lô cùng nhau đi đánh rắn tinh.

Khấu Điềm Điềm không khỏi kinh hãi, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, lặng lẽ âm thầm rút bàn tay vừa mới vỗ lên mu bàn tay đối phương về.

...Mẹ nhà nó, bây giờ không thể chế trụ nổi tên này nữa rồi!

Khấu Đông không nén được cảm giác khủng hoảng đang bốc lên.

Qua một lúc lâu sau, những người chơi khác bắt đầu lục tục quay về chỗ này, ai nấy đều mang vẻ mệt không chịu nổi. Bọn Tống Hoằng là nhóm quay về cuối cùng, vừa ngồi xuống bên cạnh Khấu Đông thì liền thấp giọng nói: "Thật là gặp quỷ mà, đi kiểu gì cũng không đi ra nổi. Bọn tôi đã thử các hướng khác nhau rồi, đi lâu như thế mà không thấy nổi điểm dừng..."

Rõ ràng miếu thờ này liếc mắt đã có thể thấy điểm, nhưng có làm cách nào cũng không chạm đến nổi.

Cứ như không có đáy vậy.

Duẫn Kỳ thở hổn hển, lấy tay ấn vào chân của mình rồi nhỏ giọng nói: "Chân của em như bị phồng rộp hết lên rồi."

Chặng đường phải đi quá dài.

A Tuyết lạnh lùng nói: "Vậy nghỉ ngơi."

Vẫn như cũ không hề có chút manh mối nào cả.

Vẻ mặt Duẫn Kỳ có hơi tủi thân, đầu tiên cậu ngẩng đầu lên nhìn Khấu Đông như kiểu muốn Khấu Đông phân xử giúp mình. Nhận thấy mấy người này không hề phản ứng lại, lúc này mới thất vọng cúi đầu xuống, tội nghiệp cởi giày tự xem tình trạng của bản thân.

Kết quả cuộc tìm kiếm đầu tiên của cả 12 người chơi đều không có thu hoạch gì, ai nấy đều ủ rũ.

Không biết đã ngồi ở trong này bao lâu, đột nhiên có người chơi đến gần cổng miếu giật mình nói: "Bầu trời tối đen rồi!"

Giọng nói đột ngột này khiến cho các người chơi khác bị dọa sợ, anh Đào nói: "Trời tối thì tối đi, kích động như thế làm gì?"

"Không phải," người chơi kia nói năng lộn xộn, Khấu Đông nhớ rõ cậu ta là số 10, "Không phải trời tối dần dần đâu. Mà là lập tức ——"

Khấu Đông đứng lên, y hiểu được ý nói của cậu ta.

Mới ban nãy trời còn âm u nhưng vẫn nhìn ra được đang là ban ngày. Chỉ trong một nháy mắt, như thể có người cầm một cái túi nilon đen bao phủ lấy tất cả bọn họ ở bên trong, không có quá trình giảm xóc, khu vực của bọn họ đã đột ngột tiến vào bóng tối, chỉ còn lại một vài que lửa chưa kịp dùng hết vẫn phát ra ánh sáng nhạt nhòa.

Tuyết bên ngoài bắt đầu rơi xuống, hiển nhiên tốc độ rơi của chúng không hề giống bình thường, rất nhanh đã chất dày một tầng tuyết dày đến khoảng bắp chân bọn họ. Người chơi số 10 nuốt nước bọt, giọng nói càng run rẩy, "Có... có cái gì đang tiến đến..."

Bọn họ tụ lại hết vào một chỗ, thật cẩn thận nhìn ra phía bên ngoài.

Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa.

Chợt, có một tia sáng màu đỏ nhảy nhót xuất hiện ở phía xa xa, tiếp sau đó là càng nhiều ánh đỏ hơn —— chúng giống như những ngọn nến hoặc bóng đèn được cầm trong tay, dần dần hội tụ lại tạo thành một hàng dài nhỏ đi xuôi về phía miếu hoang.

Khi chúng đến gần, âm thanh cọt kẹt càng ngày càng vang vọng, người chơi số 10 cố gắng kìm nén lại tiếng kêu kinh hãi sắp bật thốt ra khỏi cổ họng mình, bởi vì cậu ta nhìn thấy từng vết dấu chân in hằn trên nền tuyết, nhìn không giống như dấu chân của người trưởng thành mà giống của một đứa trẻ mới sinh ra thì đúng hơn.

Đó là âm thanh đạp tuyết của chúng nó.

Người chơi không khỏi nín thở lại, những dấu chân nhỏ bé tiến thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa miếu hoang.

"Cọt kẹt ——"

Một giọng nói vang lên ngoài cửa lớn, cánh cửa lớn căn bản chưa được đóng như thể đã bị đẩy ra thêm lần nữa.

"Là ai?"

Tiếng cười hì hì của trẻ con vang lên, đồng thanh hét lên. Giọng nói lanh lảnh của trẻ con nhưng bây giờ nghe vào lại khiến người ta không rét mà run.

"Là ai —— muốn đến làm canh?"

[27/11/2022]

Chương 123L: Quỷ anh (4)

Ánh đỏ lấp lóe, đứa trẻ vô hình đang đứng ngay trước cửa, nền tuyết vốn trơn nhẵn nay lại bị lún sâu xuống, để lộ ra rất nhiều dấu chân nhỏ bé xếp thành hàng dài ——

Có hơn một đứa!

Trong miếu rơi vào yên tĩnh gần như chết chóc, không một ai dám trả lời lại. Bọn họ chỉ cứng ngắc chuyển động con ngươi, ánh mắt cũng trở nên run rẩy. Hiển nhiên không muốn nhìn nhưng tầm mắt lại như bị đóng đinh cố định chặt chẽ ở cửa.

"Ai đến làm canh?"

Giọng nói của trẻ con lại đồng thanh vang lên lần nữa, nó đang chờ đợi đáp án. Anh Đào nuốt nước bọt, đột nhiên nói: "Chọn người ra đi! —— Không chọn được người thì bọn nó sẽ vào đây mất!"

Vẻ mặt của người chơi đều biến đổi chỉ trong nháy mắt, dùng ánh mắt chứa đầy vẻ cảnh giác nhìn người bên cạnh mình, nhưng không một ai dám chọn người để đẩy ra. Giọng nói của nữ sinh tóc dài trước đó đã không còn ổn định nữa, gắng gượng nói: "Cái này sao có thể chọn được! Đây không phải đang hại người sao?"

"Sao có thể gọi là hại người?" Anh Đào nói, "Cô cho rằng đi theo bọn nó ra ngoài thì sẽ nhất định gặp chuyện à? Bên ngoài chắc vẫn có tin tức quan trọng, trong chúng ta phải có người đi ra!"

Ánh đỏ lấp lóe bên ngoài càng tiến gần về phía bọn họ hơn, vào thường ngày thì khoảng cách nhỏ bé này không hề đáng kể, nhưng bây giờ lại chẳng khác gì bùa đòi mạng ——

Hơn nữa bọn họ còn không thể nhìn thấy.

Không biết được có thứ gì đang đi về phía mình, nỗi sợ hãi về những thứ chưa biết là đáng sợ nhất.

Tiếng gió lớn hơn nữa, cơn gió lạnh lẽo cuốn theo những bông tuyết bay thẳng vào bên trong, khiến cho những người có mặt tại đây lạnh toát từ đầu đến chân.

"Một người," đám quỷ nhỏ vẫn còn hát, "Một người đến làm canh..."

Đột nhiên trên cánh cửa xuất hiện một vệt nhỏ sậm màu, sau đó Khấu Đông mới nhận ra rằng đó chính là tuyết đã tan chảy thành nước rồi rơi xuống từ trên người nhóc quỷ này.

—— Bọn chúng đã vào cửa.

Phát hiện này khiến cho trái tim của tất cả người chơi như rơi thẳng xuống.

Không còn kịp nữa rồi.

Người đàn ông số 1 đột nhiên nói: "Ý của cậu là phải có ai đó đi ra ngoài?"

Vẻ mặt anh Đào u ám, nhìn về phía tiểu đội Khấu Đông như thể gã ta muốn chọn một người từ trong số đó.

Cái người có bộ dáng rất xuất sắc nhưng lại lạnh nhưng băng kia không thể nào là người có tính cách thân thiện, vừa rồi cũng chính là người đã di chuyển quan tài.

Không thể trêu chọc.

Ánh mắt của gã dừng lại trên người thanh niên thấp bé hơn đang được thanh niên kia khoác vai, mơ hồ cảm thấy hơi đáng tiếc. Nếu đội bọn họ chỉ có hai người thì gã sẽ đẩy nhược điểm này ra ngoài để xem tình cảm giữa hai người này như thế nào, một người bị túm ra ngoài thì người còn lại sẽ liều mạng lên cứu y, nhỡ chọc giận NPC thì đó gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn, giải quyết được hai mối họa lớn trong lòng.

Chỉ tiếc, đội bọn họ có khoảng chừng 5 người, gã muốn tìm người để thí thì cũng phải tìm người lạc đàn, bị người khác coi là vướng víu cản trở.

Suy nghĩ như vậy, ngón tay của anh Đào đã chỉ thẳng về phía Duẫn Kỳ.

Sắc mặt vốn đã trắng của Duẫn Kỳ lại càng trắng bệch đến mức trong suốt, hơi có vẻ không thể nào tin nổi lẩm bẩm: "Tôi?"

Anh Đào căn bản không thèm nhìn cậu, chỉ nhìn về phía những người khác nói: "Cậu ta thì sao?"

Những người khác đưa mắt nhìn nhau.

Không thể không nói, đây thật là một lựa chọn thông minh. Gã muốn tìm một thanh rui trong số năm người này, lại thuận tiện không khiến cho nhiều người cảm thấy tức giận. Khung xương của Duẫn Kỳ tinh tế, coi như là người dễ đối phó nhất mà cũng là người không hợp đàn trong số năm người, nếu là cậu ta thì không chắc sẽ có người ra mặt thay cho cậu ta.

Dù sao thì cậu vẫn do A Tuyết đưa vào đây, thực ra Tống Hoằng muốn động thủ nhưng cô gái nhỏ lại thản nhiên ngăn cản anh lại, "Chờ trước đã."

Tống Hoằng nhăn mày.

"Chờ?"

"Thử nó một lần." A Tuyết bình tĩnh nói, "Trông nó chẳng bình thường tý nào."

Tống Hoằng đành phải thôi. Nhưng mà cách nói này không quá phổ biến, đã có thể tốt thì cũng có thể là xấu, trong lòng có hơi dao động đôi chút, biết được cô không quá mức tin tưởng đối với người em trai đột ngột xuất hiện này nên anh dứt khoát ngồi yên xem diễn biến tiếp theo.

Đám quỷ nhỏ càng ngày càng tới gần, vệt nước ướt sũng chỉ còn cách bọn họ hai bước. Giọng nói của anh Đào hoàn toàn căng cứng lại, gần như ép buộc mọi người phải thừa nhận lựa chọn này.

Gã dựa vào tài ăn nói tốt, ngôn luận cũng khá có vẻ xúi giục kích động, cuối cùng ném ra một câu: "Tố chất thân thể này của cậu ta không thể chống đỡ được bao lâu, nếu không chọn được ai thì chúng ta đều phải chết!"

Gã đã túm lấy cánh tay Duẫn Kỳ như đang túm lấy một con gà con yếu ớt, tay nắm chặt lại. Khuôn mặt của Duẫn Kỳ đầu tiên là trắng bệch, sau đó biến xanh, khóe mắt trở nên ửng đỏ như thể giây sau có thể khóc.

Nữ sinh tóc dài vẫn hơi do dự, vài giây sau nói: "Đây chẳng phải là đang tự giết lẫn nhau ư?"

Dù nói như thế nhưng trong lòng cô cũng tự rõ ràng, nếu con quỷ nhỏ này thật sự tiến vào, có lẽ không chỉ có một người chết thôi đâu.

Mà là cả một đám.

Nhưng dù sao cô vẫn là người, không thể giết người được.

Lựa chọn này vẫn có phần khó khăn, anh Đào nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy phần lớn mọi người đều đang tránh né tầm mắt của gã, dễ nhận thấy họ không hề muốn lựa chọn nên dứt khoát bỏ qua luôn.

Trong lòng gã không khỏi sinh ra chút xem thường.

Cái đám người này, đến một chút dũng khí cũng không có, như này thì sao có hy vọng sống sót thoát khỏi trò chơi?

Gã dứt khoát không nói nữa, chỉ cười lạnh: "Mấy người..."

Một câu này còn chưa nói xong, đám quỷ nhỏ lại rảo bước tiến từng bước về phía bọn họ. Lần này, tất cả mọi người đều cảm nhận thấy rõ cảm giác ớn lạnh cả người, gần như đập thẳng vào mặt. Anh Đào nhận thấy không thể chậm trễ được nữa, liền mạnh tay đẩy Duẫn Kỳ về phía trước, nói: "Chọn cậu!"

Duẫn Kỳ kêu lên một tiếng sợ hãi, cơ thể nặng nề ngã thẳng về phía của đám quỷ nhỏ vô hình kia. Tống Hoằng đột ngột nhăn mày, tay phải chạm vào thanh đao thép to lớn A Tuyết để ở bên cạnh, nhưng tiếp đó lại nghe thấy một tiếng vang trầm nặng vang lên —— thân thể Duẫn Kỳ dễ dàng xuyên qua khoảng không trống rỗng, mạnh mẽ ngã quỵ xuống ở chỗ khung cửa.

Vậy mà cậu ta vẫn bình yên vô sự!

Tất cả mọi người có mặt đều giật mình, đây là kết quả mà không ai có thể ngờ tới. Sắc mặt anh Đào càng trở nên khó coi, nữ sinh tóc dài thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Không có việc gì chứ?"

Không có việc gì chứ? Đây cũng là câu mà những người khác muốn hỏi, bọn họ trơ mắt nhìn thanh niên này đi xuyên qua đám quỷ nhỏ trước mặt này, không hề thấy cậu ta có một chút vẻ đau đớn nào, cùng lắm chỉ bị cọ xát rách da một chút.

Người đàn ông số 1 cũng thở nhẹ một hơi, nói: "Có khi không phải trí mạng..."

Lời còn chưa kịp dứt, bên tai anh ta đã vang lên âm thanh "hì hì" nhỏ nhẹ.

Ngực của anh ta chợt trở lên lạnh ngắt, tiếp sau đó là cảm giác quặn đau chưa từng có. Một bàn tay nhỏ bé đang lục lọi tìm trái tìm phải trong lồng ngực của anh, đột ngột nắm chặt lấy trái tim máu me nhầy nhụa đang đập thình thịch kia.

Anh ta trợn trừng mắt trong vô vọng, muốn vươn hai tay ra nhưng lại không thể chạm tới bất cứ thứ gì.

Anh ta không thể sờ được vào quỷ nhỏ này.

Quỷ nhỏ lại có thể đụng được vào người anh ta.

"Lấy trái tim của ngươi," giọng cười nói của đám trẻ con, "Lấy trái tim của người làm canh."

Bọn nó lấy trái tim ra, mà trong mắt của những người chơi khác, họ nhìn thấy một dòng máu tươi chậm rãi chảy ra khỏi khóe miệng của người đàn ông số 1, như thể lục phủ ngũ tạng của người này đã bị đập nát bét, biến thành từng mảnh nội tạng không ra hình ra dạng —— khi anh ta mở miệng, dòng máu phun ra khiến cho những người xung quanh không kịp trở tay mà bị lây dính màu đỏ lên người, máu trong miệng anh ta tiếp tục phun ra ngoài như một dòng suối chảy không ngừng nghỉ.

Trong tiếng gào thét chói tai, các người chơi đều lôi kéo nhau, hoảng hồn lùi từng bước về phía sau. Bọn họ nhìn chằm chằm cảnh tượng này, vẫn chưa kịp phản ứng lại điều gì, trong cổ họng cũng đang tràn ngập vị ngọt tanh.

Những vệt nước mờ nhạt trên nền đất hòa vào màu đỏ tạo nên một màu sắc gần giống với rỉ sắt, hiển nhiên nhóm quỷ con đã lấy được thứ mà bọn chúng muốn.

Nhưng vệt nước đọng đó lại không hề biến mất, ngược lại, chúng lại thay đổi hướng đi sau khi hoàn thành trận sát hại đầu tiên, vệt nước một lần nữa tiến bước về phía đám người chơi đang chen chúc ở một chỗ.

Tống Hoằng thoáng liếc mắt nhìn sang, đồng tử đột ngột co rút lại.

Chẳng lẽ số lượng người phải chết trong một ngày không chỉ dừng ở con số một?

Anh không thể thờ ơ nữa, vội kêu lớn: "Tiến vào quan tài!"

Tống Hoằng gào cổ họng lên để nhắc nhở.

"Tiến vào quan tài! —— Chúng nó vẫn chưa rời đi!"

Cuối cùng giọng nói này đã khiến những người chơi còn lại khôi phục lý trí, một người lại một người liên tiếp chui vào trong quan tài của chính mình rồi nhanh chóng đậy nắp quan tài lại. Bọn họ vốn tưởng rằng cái chết đã là điều đáng sợ nhất, lại không ngờ chuyện xảy ra khi còn sống còn đáng sợ hơn hẳn, nhưng dù có biết cũng chẳng có tác dụng gì cả, họ chỉ có thể mơ hồ nghe tiếng nôn khan của người đàn ông.

Có vẻ Diệp Ngôn Chi không còn kịp nữa nên hắn lập tức chui vào cùng một cái với Khấu Đông. Cơ thể hai người kề sát vào nhau, tay chân cùng da thịt đều va chạm chung một chỗ, Khấu Đông mở to đôi mắt, nhỏ giọng nói: "Cưng..."

Y muốn nói, cưng kiềm chế chút đi.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, những lời như này đâu có chút tác dụng nào với Diệp Ngôn Chi đâu. Diệp Ngôn Chi là vật cưng do hệ thống phát ra, theo góc độ của hệ thống, có lẽ cũng tương đương với chó canh gác trong sân.

...

Nói như vậy, Khấu Đông do dự suy nghĩ trong lòng, chẳng phải đang nói Diệp Ngôn Chi chỉ bằng con chó hay sao?

Nghĩ đến đây y không nhịn được cử động cơ thể.

Diệp Ngôn Chi đang dựa sát vào cùng với y nên hành vi của hắn lại càng lớn mật hơn, hắn nằm trong quan tài ngắm nghía bàn tay của y, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, chốc lát lại vuốt ve lòng bàn tay của y một cái.

Giống như đang nhào bột ấy.

Chẳng có chút dáng vẻ sợ hãi nào cả.

Khấu Đông biết tim người này lớn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y biết được hóa ra trái tim đó còn lớn đến mức độ này. Y nghe thấy tiếng vang khe khẽ bên ngoài quan tài, như thể từ đầu đến cuối bọn nó chỉ đi loanh quanh trước quan tài này vậy, bài đồng dao như có như không văng vẳng xung quanh, có đứa nhóc đang dùng tay gõ mấy tiếng thùng thùng vào quan tài.

Khấu Đông không lên tiếng.

Những dấu chân đó đi vòng quanh họ vài vòng, khó khăn mãi mới yên lặng hẳn đi, không còn tiếng vang nào nữa.

Sau một hồi, người đàn ông số 1 cuối cùng tắt thở, đột ngột loạng choạng ngã thẳng xuống. Đợi bên ngoài yên ắng được một lúc lâu thì các người chơi khác mới chui ra khỏi quan tài, đi đến lật người anh ta, lúc này họ mới phát hiện trước ngực anh ta xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay trẻ em, rất nhỏ.

Nhưng trái tim của anh ta đã không còn nữa rồi.

Chỉ bằng cái lỗ nhỏ đó, đám quỷ con đã có thể thông qua đó để lấy trái tim ra bên ngoài.

Chuyện này đặt trong thế giới hiện thực thì chắc chắn là điều không thể —— nhưng dường như trong game này không có gì là không thể.

Đám quỷ con đã chiếm được đồ ăn lại thay đổi hướng đi một lần nữa, rời bước đi khỏi ngôi miếu hoang này. Các người chơi cạn kiệt sức lực mới lần nữa chui ra khỏi quan tài, trong chốc lát ai nấy đều thấy sợ hãi.

"Vì sao," có người nhỏ giọng nói, "Vì sao lại là anh ta?"

Rõ ràng bọn họ đã chọn được người rồi, nhưng Duẫn Kỳ vẫn bình an không có chuyện gì, trái lại người gặp nạn lại là người đàn ông này. Tình huống xảy ra một cách đột ngột đã khiến cho trái tim các người chơi đập như gõ trống.

Anh Đào quan sát bọn họ, giống như suy nghĩ.

"—— Là dãy số."

Cuối cùng gã ta nói, mím chặt môi lại.

"Đây là thứ tự, không phải cái khác."

"Nên đây chính là thứ tự tử vong của chúng ta."

Một câu này vừa nói ra, lập tức có một đống ánh mắt đổ xô về phía tổ 5 người.

Nếu là thật...

Trong số bọn họ có người mang số 12.

Đó sẽ là người cuối cùng sống sót.

[07/12/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay tác giả tui đây buồn ngủ không mở nổi mắt rồi.

Có một đoạn ở giữa tui ngồi gõ mà chẳng biết mình đang gõ cái gì, dù sao thì khi mơ màng tỉnh táo lại, tui đã nhìn thấy dòng chữ Diệp Ngôn Chi tương đương với chó ở trên màn hình rồi.

...???

Đây thật sự là một ý tưởng kỳ quái...
Bình Luận (0)
Comment