"Được rồi, cậu muốn cái gì? Giải quyết xong một linh hồn sư, mặc dù chỉ là một tên gà mờ, nhưng tiền thưởng có lẽ không ít đâu. Tôi đã hứa cho cậu phần thưởng thì sẽ đưa cho cậu. ." Quản lý Huỳnh lạnh nhạt mở miệng.
"Tinh tệ, tinh tệ là tốt rồi! Cám ơn quản lý Huỳnh." Lộ Nhiên lộ ra vẻ mặt tươi cười. Có tinh tệ thì hắn muốn mua tài nguyên gì cũng được hết.
Hắn vừa nói xong, xung quanh bắt đầu trở nên náo động độ, hẳn là ngự thú sư của chính quyền Kim Lăng chạy đến... ...
Đêm.
Bởi vì Lộ Nhiên đã tự mình tiếp xúc với linh hồn sư, Triệu Sâm lo lắng tâm lý Lộ Nhiên có thể sinh ra bóng mờ nên định tìm người làm công tác tư tưởng cho Lộ Nhiên, nhưng bởi vì Lộ Nhiên đã rời khỏi võ đường quá lâu, hiện tại chỉ muốn trở về nên đã từ chối ý tốt của ông.
Lộ Nhiên giả vờ như ban ngày chưa hề phát sinh chuyện gì, buổi tối vẫn đi cùng thầy và mọi người ra ngoài ăn cơm. Mà lúc này, Lộ Nhiên không biết là, quản lý Huỳnh đã gọi điện nói chuyện với Cố Thanh Y.
"Tiểu Thanh à, rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại."
"Huỳnh à? Thật có lỗi, lúc trước tôi đang bận nghiên cứu tiến hóa, sao thế, có chuyện gì à?"
"Cô rất may mắn đấy. từ chỗ nào tìm được người mới có tiềm lực ưu tú thế? Hôm nay tôi đã gặp cậu bạn tên là Lộ Nhiên mà cô coi trọng rồi, tư chất không tệ, ngày sau nói không chừng có thể trực tiếp trở thành trợ thủ đắc lực đáng tin cậy của cô đấy."
"A?"
"Cô 'A?' là có ý gì? Cảm thấy tôi đánh giá thấp tiềm lực của cậu ta à?"
"Không, cậu nói tới Lộ Nhiên... là ai á?"
Quản lý Huỳnh: "Meo meo meo meo? ? ?"
Một lát sau.
Quản lý Huỳnh cúp điện thoại rồi lâm vào trầm tư. Tên Lộ Nhiên này đúng thật là không lừa gạt nó! Cậu ta thật sự không thân quen với Cố Thanh Y!
"Móa! Vậy mà làm mình phí hết tâm sức để rèn luyện cậu ta, lại còn cho cậu ta tài nguyên, thua lỗ thua lỗ rồi!"
"Không đúng, hình như cũng không lỗ đâu. Tiềm lực của tên này đúng thật là không tệ, nếu như Cố Thanh Y nói không phải là người của cô ấy, vậy thì không bằng mình... đến trước được trước, chủ động thu cậu ta vào quán cà phê mèo đi?"
"Nhưng mà cậu ta lại ký khế ước với con chó ài... , không được."
Quản lý Huỳnh không ngừng suy tư, cuối cùng vẫn quyết định đi điều tra chỗ dựa của Lộ Nhiên trước rồi hẵng tính tiếp.
"Trong vòng 6 tiếng, tôi muốn tất cả tin tức của cậu ta, bao gồm cả con Husky kia. Tôi cảm thấy lai lịch của con Husky đó cũng không đơn giản đâu, điều tra cẩn thận cả những chuyện trước khi con Husky đó và Lộ Nhiên gặp nhau nữa." Nó lấy điện thoại di động ra rồi nói với đầu bên kia.
"Cùng là phân thân, vì sao cậu có thể ra ngoài du lịch lười biếng, còn tôi lại phải điều tra tình báo? Bản thể thật bất công." Dưới đêm trăng, một con Hắc Miêu có được đôi mắt như ngọc lục bảo không hài lòng mở miệng than vãn.
Huỳnh không để ý đến lời oán trách ở đối diện mà tiếp tục trầm tư. Sau khi trở về cẩn thận nhớ lại mới phát hiện, thân thể của con Husky kia làm nó cảm thấy hơi có vấn đề, liệu có phải như nó nghĩ không?...
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Trong một gian phòng ngủ, Lộ Nhiên đang nằm trên giường như một con bạch tuộc.
"Gâu!"
Hà Tổng đã tỉnh ngủ từ rất sớm. Nó đang áp mặt vào cửa sổ thủy tinh ngắm nhìn mặt trời đang dần bay lên rồi quay đầu thực hiện nhiệm vụ chuông báo thức.
Trong ánh mắt vui mừng mang theo vẻ chờ mong.
Rời giường đi!
Đến thời điểm đi báo thù rồi!
Vua Đột Tử chưa ngủ đủ giấc lại bị đánh thức trước Lộ Nhiên, cảm giác không được tốt lắm.
"A..." Lộ Nhiên lề mề trong chốc lát rồi cũng duỗi lưng một cái, bắt đầu rời giường.
Hôm nay còn có chuyện trọng yếu muốn làm!
Mơ mơ màng màng rửa mặt xong, Lộ Nhiên nói với Vua Đột Tử ở trong phòng
"Hôm nay cho nhóc tự do hoạt động đấy."
"Lát nữa anh cùng Hà Tổng phải đi thành phố Vô Hạn."
Bởi vì ngày hôm qua quản lý Huỳnh dặn hắn buổi trưa hôm nay đi thành phố Vô Hạn, đến quán cà phê Hầu Gái Tai Mèo số 3 lĩnh tiền thưởng!
Hôm nay tạm thời không ở cạnh sư phụ nữa, trước hết đi lĩnh tiền mới là quan trọng!
"..."
Vua Đột Tử trầm ngâm, tỏ vẻ chính mình sẽ thành thành thật thật ở trong góc phòng, sau đó dặn dò Lộ Nhiên nhất định phải trở về an toàn.
"Yên tâm, chúng tôi không đi làm chuyện gì nguy hiểm đâu..." Lộ Nhiên cười.
Hiện tại logic của Vua Đột Tử là vì an toàn của mình, nó nhất định phải nhắc nhở Lộ Nhiên và Hà Tổng chú ý an toàn.
[Bởi vì quá sợ chết cho nên phải bảo vệ gắt gao người bảo vệ mình. ]...
Thành phố Vô Hạn, phòng riêng của Người Qua Đường.
Tuy rằng hai bên hẹn nhau buổi trưa đến lĩnh tiền, nhưng Lộ Nhiên và Hà Tổng đã đến từ khá sớm rồi.
Lần này trở về, Lộ Nhiên đã có thêm một cảm giác tự do hơn, dường như gông cùm xiềng xích trên người mình đã bị tháo đi một cái.
Lần này tới Kim Lăng, thu hoạch quan trọng nhất của Lộ Nhiên không phải là tự mình giải quyết được một linh hồn sư, không phải lấy được tiền thưởng của chính quyền.
Cũng không phải thu được nhật ký của đàn anh, biết được tiếp đến nên tập trung vào bí cảnh nào.
Mà là bị con mèo đó nhìn ra mình có siêu năng lực...
Lộ Nhiên vẫn luôn biết rõ, chuyện hắn có Thần Giao Cách Cảm bộc sớm hay muộn gì cũng bị phát hiện ra, mặc dù không có người nào biết được hắn có siêu năng lực, nhưng mà lại có quá nhiều động vật biết được.
Trong thành phố Lục Hải, ít nhất có hơn chục ngàn động vật biết được chuyện này, bao gồm động vật hoang dã, thú cưng nhà người ta hay động vật ở vườn bách thú...
Nếu như là trước khi tiến hóa siêu phàm, với IQ của những động vật này thì cho dù biết thì cũng cứ biết thôi, không có gì quan trọng.
Nhưng nếu có một ngày, ai đó làm cho những động vật siêu phàm này tiến hóa thì chỉ số thông minh của chúng nó cũng sẽ theo đó tăng lên. Đến lúc đó nếu như chúng nó vẫn còn nhớ rõ chuyện Lộ Nhiên đã có thể giao lưu với chúng từ sớm thì chuyện Thần Giao Cách Cảm tự nhiên sẽ bị tiết lộ.
Đương nhiên, thật ra vấn đề này cũng không lớn. Dẫu sao thành phố Vô Hạn đã xuất hiện từ lúc ba năm trước rồi, cho dù bị người khác biết được thì bọn họ chủ yếu sẽ chỉ cho rằng Lộ Nhiên có kỹ năng ngự thú đặc biệt, hoặc là quen biết bạn bè là ngự thú sư nên đã sớm lấy được đạo cụ giao tiếp nào đó thôi.