"Đúng vậy." Lộ Nghệ gật đầu, nói: "Tuy rằng các anh chị ấy rời đi, nhưng khi còn sống bọn họ đều chuẩn bị cho thôn không ít tài nguyên."
"Cho nên khi đợt thủy triều ngự thú thứ tư ùa đến, các ngự thú sư mới được chọn trúng trong thôn cũng được phân cho rất nhiều tài nguyên. Lần này, thôn Lộ Gia chúng ta chắc chắn sẽ trỗi dậy." Lộ Nghệ chờ mong nói: "Đến lúc đó, cả thôn cùng nhau làm giàu."
"Vậy mọi người có tính toán gì không, ví dụ như gia nhập chính quyền hay gia nhập công hội gì đó." Lộ Nhiên hỏi.
"Không." Lộ Băng gác một chân lên chân kia rồi nói: "Trong thôn quyết định tự mình thành lập một công hội, dẫu sao chúng ta đã có sẵn tập tục truyền thống, hơn nữa các thanh niên quanh năm suốt tháng ở trong thôn cũng rất khó hòa nhập với bên ngoài, không bằng mọi người cũng tụ lại sưởi ấm cho nhau."
"Nói thực ra, đi săn ở trong bí cảnh thu được lợi nhuận cao hơn đi săn ở bên ngoài nhiều."
"Tuy rằng chậm hơn những công hội lớn khác rất nhiều, nhưng thôn Lộ Gia vẫn luôn nỗ lực hết mình, ai kém hơn ai chứ."
"Cậu em Lộ Nhiên, có muốn gia nhập cùng chúng tôi không? Cậu là cháu của thôn trưởng Lộ Hải, có lẽ cũng được. Đến lúc đó chúng tôi sẽ đưa cậu đi thăng cấp." Chị đại Lộ Băng cười nói.
"Ách... Có lẽ là không được rồi, người lớn nhà tôi muốn tôi đi đọc ở đại học Ngự Thú trước..." Lộ Nhiên nói.
"Đại học Ngự Thú sao?" Lộ Nghệ nói: "Cũng là một con đường tốt, đa số người trong thôn đa số đều là thợ săn, ít người có sở trường đọc sách, vài chục năm cũng khó tìm được một sinh viên. Nhưng không sao, đều là người trong thôn, đến lúc đó vẫn có thể giữ liên lạc, có khó khăn gì cứ tìm chúng tôi."
"Vâng vâng." Lộ Nhiên gật đầu, nói: "Lại nói anh Lộ Nghệ, anh có thể giới thiệu cho tôi về thôn Lộ Gia của chúng ta không ? Từ lúc tôi biết nhớ cũng không được về mấy lần, cho nên hiện tại đã quên gần hết rồi. Lúc nào có thời gian, tôi nhất định phải trở về thăm mọi người, thắp hương tế tổ mới được."
"À... chuyện này giao cho Lộ Băng giới thiệu đi." Lộ Nghệ lúng túng cười một cái, cảm giác mình giới thiệu không tốt.
Bên cạnh, Lộ Băng liếc mắt, nói: "Chuyện của tổ tông mà các cậu cũng quên sạch được!"
Cô thân thiết nhìn Lộ Nhiên, bắt đầu giới thiệu: "Thôn Lộ Gia có lịch sử từ rất lâu rồi, có khi còn quay ngược về 4000-5000 năm trước kia."
"Lâu như vậy cơ à!" Lộ Nhiên sững sờ.
"Khục, nghe mọi người truyền lại như vậy, nhưng rốt cuộc có thực sự lâu đời như thế hay không thì không ai chắc chắn được, dù sao thôn đã từng nhiều lần chuyển địa điểm, lịch sử của thôn cũng đã bị cắt đứt hết lần này tới lần khác..." Lộ Băng ho khan nói:
"Lúc trước không phải lưu hành văn hóa đồ đằng sao? Trong thôn chúng ta thật ra cũng có đồ đằng của mình vật tổ, là một con Hươu Thần, người già trong thôn đều nói chúng ta là nhận được Hươu Thần che chở nên mới có thể truyền thừa đến bây giờ."
"Cho dù là bây giờ, trong thôn vẫn còn có một thần miếu dùng để thờ cúng Hươu Thần."
"Tuy nhiên, văn hóa gần 100 năm này hình như cũng đã bị cắt đứt, ngoại trừ một ít người lớn tuổi, còn lại những người trẻ tuổi đã rất ít đi tế bái Hươu Thần, cho dù đi cũng là vì bị lôi đi." Lộ Băng nói: "Hơn nữa, thôn chúng ta gọi là thôn Lộ Gia cũng là bởi vì Hươu Thần, nai, đường, chuyển dần thành như bây giờ." (Hươu, nai, đường đều phiên âm là /lù/)
Lộ Băng không biết những gì cô vừa nói đã làm cho trong lòng Lộ Nhiên nổi lên sóng to gió lớn, chân cũng không tự chủ được mà run lên.
Ôi đệt.
Hắn cũng biết Sừng Gãy Hươu Thần có quan hệ dây mơ rễ má với thôn Lộ Gia.
Kết quả, đúng thật là như thế.
Văn hóa đồ đằng sao?
Nói chung, bộ tộc ở thời cổ đại tín ngưỡng đồ đằng chủ yếu là giả, là hư cấu, nhưng tại sao Lộ Nhiên lại cảm giác đồ đằng mà thôn Lộ Gia thờ cúng lại là thật...
Không phải những gì chính phủ nói đều là thật đấy chứ? Lam Tinh thời cổ đại quả thật tồn tại lực lượng siêu nhiên à!
Mà bây giờ là lúc linh khí khôi phục!
"Người trong thôn chúng ta... Tại sao phải lấy Hươu Thần làm đồ đằng vậy ?" Lộ Nhiên đè nén suy nghĩ trong lòng, hỏi tiếp.
"Chuyện này... tôi cũng không biết." Lộ Băng nhún vai, nói: "Có lẽ một vài người lớn tuổi trong thôn còn biết được một chút lịch sử, nhưng tôi đoán là xác suất cũng không lớn, dẫu sao cũng đã lâu như vậy rồi."
"Có thể duy trì tín ngưỡng Hươu Thần cho tới hôm nay đã rất không dễ dàng rồi."
"Được rồi." Lộ Nhiên gật đầu, xem ra, không đi thôn Lộ Gia không được rồi, không hiểu rõ chuyện về Hươu Thần thì trong lòng của hắn không an tâm a.
"Không phải chúng ta nên gọi món ăn sao..." Lúc này, Tiểu Ngũ vuốt bụng, nói.
Tiệm này là kiểu tự mình chọn món ăn, mấy người đã ngồi cả buổi, trò chuyện cả buổi, kết quả vẫn chưa chọn được món nào.
"Lộ Nhiên, nếu cậu cảm thấy hứng thú với lịch sử trong thôn thì lúc nào rảnh hãy trở về đi, chúng tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy cụ đức cao vọng trọng, nói không chừng bọn họ lại biết gì đó ấy." Lộ Băng nói: "Thấy Tiểu Ngũ đói bụng rồi kìa, trước tiên chọn món ăn đi đã. Lộ Nhiên gọi món trước đi, nhìn xem có muốn ăn món gì, đừng tiết kiệm hộ chúng tôi."
"Được..." Lộ Nhiên mỉm cười, tuy nhiên đúng lúc này, trong nhà ăn bỗng nhiên trở nên ồn ào.
Có người nói đến các thuật ngữ trong game cái gì mà bí cảnh công cộng, BOSS hoang dã, nhanh đi đoạt quái vân vân mây mây. Nhà hàng trong nháy mắt tràn ngập tiếng hít thở nặng nề, dường như mùa xuân đã đến.
"Bí cảnh công cộng tân thủ, thung lũng Thiên Nham xuất hiện một con thống lĩnh sơ cấp, nhanh xông lên a."
"Người trong công hội gọi tôi rồi, không ăn nữa."
Giờ phút này, trong nhà ăn nhốn nháo náo loạn tưng bừng, nhóm Lộ Nhiên đều nhướng mày.
Trong nháy mắt tiếp theo, Lộ Băng cũng thay đổi biểu cảm, nói: "Anh Lộ Nhất gửi tin nhắn nói là bí cảnh công cộng thung lũng Thiên Nham xuất hiện một sinh vật có huyết mạch rồng chủng tộc thống lĩnh sơ cấp, Bò Cạp Đuôi Rồng Xích Nham, anh ấy gọi chúng ta tới đó xem sao."
"Bọ Cạp Đuôi Rồng?" Tiểu Ngũ nhìn cảnh tượng nhốn nháo xung quanh, nói: "Thật á? Sinh vật có huyết mạch rồng?"
"Khốn kiếp, vậy còn ăn cái rắm, đi thôi, đi trễ không có cơ hội đâu. . ." Lộ Đinh Đinh sốt ruột.