"Nếu có thể làm đến một bước này thì cậu cũng được coi là người tiên phong."
"Nếu như trong tương lai cậu gặp phải ngự thú sư cũng dạy thú cưng sử dụng vũ khí thì có thể chỉ dẫn cho người đó."
"Nếu như bọn họ cũng có thể dung hợp Tính Chất Đặc Biệt Khống Chế Vũ Khí hoàn mỹ thì chuỗi tiến hóa này có lẽ có thể làm cho cậu trở nên nổi tiếng, trở thành nhân vật tương tự như thuỷ tổ của một trường phái, vài thập niên sau trên sách giáo khoa đều có tên của cậu!"
Trước khi đi, Cố Thanh Y đã lưu lại một câu nói như vậy.
Lộ Nhiên đi trên đường không ngừng cân nhắc, phổ biến lưu phái tiến hóa của thú cưng, như vậy không phải là giống với khai tông lập phái trong tiểu thuyết võ hiệp đấy sao?
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như thật sự có thể mở rộng quy mô thú cưng dùng kiếm trên phạm vi lớn, vậy thì ông cụ Giang Đấu chắc phải cười toét miệng mất.
Dẫu sao nguyện vọng của ông ấy là lần nữa nhìn thấy kiếm đạo trở nên hưng thịnh.
"Nếu như võ đường Thiên Hồng có học viên trở thành ngự thú sư, hơn nữa thật sự có suy nghĩ như đàn anh Thần Điêu Đại Hiệp và mình thì đến lúc đó mình sẽ chỉ điểm một phen, để tránh cho đối phương đi đường quanh co."
Tuy rằng Lộ Nhiên cảm giác người có mạch não như đàn anh Thần Điêu Đại Hiệp và hắn có lẽ không nhiều lắm, nhưng dù sao hắn và Hà Tổng hiện tại đã là người vô cùng nổi tiếng ở thành phố Vô Hạn rồi.
Có hiệu ứng danh tiếng đi kèm thì có quỷ mới biết trong tương lai có người nào cảm thấy hứng thú với cách bồi dưỡng này và học theo bọn họ hay không.
Tốt nhất là chớ học! Hắn và Hà Tổng chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, rất khó phục chế.
Lộ Nhiên cảm thấy mình bây giờ đã là 'nửa người của công chúng', vì vậy hắn cần phải tìm một cơ hội viết một bài trên diễn đàn ngự thú, nói rõ những điểm khó khăn khi đi theo con đường tiến hóa này.
Để tránh dạy hư học sinh.
Cho dù người khác cho thú cưng luyện kiếm không phải ý muốn của hắn, nhưng nếu vì như vậy dẫn đến có ngự thú sư nằm lại trong bí cảnh thì Lộ Nhiên cũng sẽ thấy rất áy náy.
"Lộ. . . Lộ. . . Lộ..."
Trên đường Lộ Nhiên trở về, đột nhiên, cách đó không xa có người cà lăm hô lên.
Theo lý thuyết là không có nhiều người quen biết Lộ Nhiên.
Nhất là, bây giờ Lộ Nhiên còn đeo khẩu trang, ra tỷ lệ bị nhận rất nhỏ.
Nhưng thật trùng hợp là nhóm người ở trước mặt vừa hay đã từng nhìn thấy bộ dáng Lộ Nhiên đeo khẩu trang.
"Là các anh em đồng hương à?" Lộ Nhiên nhìn bốn người đang cà ăm 'Lộ... Lộ... Lộ... ', hai mắt tỏa sáng.
Hắn đi tới, nói: "Lần trước đột nhiên có việc nên rời đi vội vàng quá, quên không kết bạn."
Bốn người Lộ Nghệ, Lộ Băng, Lộ Đinh Đinh và Lộ Tiểu Ngũ cười khổ.
"Em trai Lộ Nhiên, chúng tôi tìm cậu vất vả quá. Sau khi nhìn thấy bảng Thần Sủng đổi mới, chúng tôi đã vội truyền tống đến quảng trường này để tìm cậu, may quá tìm thấy rồi." Lộ Băng vỗ ngực nói.
"Không ngờ cậu chính là Người Qua Đường nổi như cồn nha! ! !" Lộ Đinh Đinh tỏ ra kích động, tay che miệng khẽ nói: "Quá trâu rồi, quá mạnh mẽ!"
Lộ Nghệ vẫn đang cười khổ: "Tôi đi hỏi ông nhà tôi rồi, nghe nói thôn trưởng Lộ Hải lúc tuổi còn trẻ đã vô cùng dũng mãnh, quả nhiên ông hổ không sinh cháu chó."
Lộ Nhiên: ?
Câu thành ngữ này có thể nói lái đi như vậy sao? Hơn nữa, đúng là hắn ký khế ước với một con chó!
Lộ Tiểu Ngũ nói: "Đại lão đồng hương ới! Lần trước không phải cậu cảm thấy hứng thú với lịch sử của thôn chúng ta sao? Sau khi chúng tôi trở về đã giúp cậu hỏi những người già trong thôn, không ngờ thật sự có phát hiện lớn nha!"
"Phát hiện lớn sao?"
Lộ Nhiên hơi run lên, nhìn về phía Lộ Tiểu Ngũ, nói: "Phát hiện gì vậy?"
"Hươu Thần mà thôn chúng ta thờ phụng... Khả năng còn sống!"
Lộ Nhiên vừa định bảo đối phương 'nói tỉ mỉ hơn đi', Lộ Đinh Đinh ở bên cạnh lại nói chen vào: "Đừng tin cậu ấy nói bậy... Tôi cảm giác chính là mấy ông ấy cổ hủ mê tín nên nói bậy thôi."
"Anh đến cùng có phải người của thôn Lộ Gia không đấy?" Lộ Tiểu Ngũ không hài lòng nhìn anh ta.
"Hiện tại cũng đã khôi phục linh khí rồi, tin thì cũng có sao đâu, dù sao cũng không mất tiền."
Nói rồi, anh ta quay đầu nhìn Lộ Nhiên, nói: "Trong thôn thật ra còn lưu truyền một truyền thuyết thế này."
"Truyền thuyết kể rằng vào thời xa xưa, quỷ quái hoành hành, rất nhiều Nhân tộc vì muốn bảo vệ tính mạng nên đã gia nhập vào thế lực của một số sinh vật cường đại giống như Thần Linh, phụ thuộc vào bọn họ để sinh tồn."
"Dù cho những Thần Linh yêu cầu Nhân tộc cung phụng hài nhi, máu thịt, nhưng rất nhiều bộ lạc Nhân tộc vẫn chấp nhận, dẫu sao quỷ quái bên ngoài lại càng hung ác hơn."
"Đương nhiên cũng có một vài Thần Linh khá thiện lương, nguyện ý che chở nhân loại vô điều kiện. Lúc trước, tổ tiên của chúng ta đã gặp được Thần Linh như vậy, cũng chính là Hươu Thần."
"Thậm chí, nhờ có Hươu Thần che chở và dạy bảo mà chúng ta còn cầm lấy vũ khí, cùng nhau săn quỷ quái, đây là truyền thống săn bắn của thốn Lộ Gia chúng ta..."
"Cho đến khi... Một biến cố cực lớn, xuất hiện một con quỷ quái ngay cả Hươu Thần cũng khó chống lại. Tất cả bộ lạc không thể không chuyển đi, tuy nhiên ngay cả như vậy, trong quá trình di chuyển cũng đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng."
"Hươu Thần cũng là bởi vì lưu lại cản ở phía sau mà hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết."
"Về sau, nghe nói trong thôn có người trở lại tìm kiếm, nhưng cũng không phát hiện dấu vết của quỷ quái cường đại kia và Hươu Thần đâu."
Ừ... đúng là chuyện thần thoại và truyền thuyết rất điển hình.
Lộ Nhiên trầm ngâm, nói: "Vậy làm sao lại đoán là Hươu Thần vẫn còn sống?"