"Anh Tiểu Bạch Long à."
"Tôi gọi điện là muốn hỏi thăm anh một chuyện. Trước kia chị Hoa, đồng nghiệp của anh có nick name là Bút Hạ Sinh Hoa ấy, lúc trước đã từng đưa theo một người mới tên là 'Chăn Heo' anh có nhớ không? Tôi nghe nói cậu Chăn Heo này đã leo lên bảng Thần Sủng à?"
"Thật không may, hồi đó có một trận dịch lợn ở một khu vực nông thôn, gần như tất cả những con lợn người dân nuôi đều đã chết hết."
"Nhà bọn họ cũng tuyên bố phá sản rồi, bởi vì một vài nguyên nhân mà bọn họ đã nợ các thôn dân mấy triệu. Vốn dĩ cha mẹ cậu ấy không chịu được áp lực nên tự tử. Thời điểm này, Chăn Heo đã nhận được chiếc thẻ màu đen và khế ước với con heo duy nhất còn sống ở trong nhà không bị dịch heo ảnh hưởng, hơn nữa may mắn chính là con heo này còn biến dị phản tổ, trở thành heo rừng, chiến lực không tệ."
"Sau khi đi vào thành phố Vô Hạn, Chăn Heo từ chỗ chị Hoa biết được nghề ngự thú sư này kiếm được rất khá, vì vậy đã sinh ra suy nghĩ nhanh chóng kiếm được tiền để trợ giúp người trong nhà giảm bớt áp lực, trả lại cho thôn dân tiền nợ. Cũng vì nguyên nhân này nên lúc trước cậu ấy mới không nhận lời mời gia nhập chính phủ của chị Hoa mà đi qua công hội Quần Tinh, dẫu sao bên kia đưa ra tiền thưởng nhập hội rất cao."
"Tôi biết chuyện cậu ấy tham gia khảo hạch ở công hội Quần Tinh, về sau thì sao?" Lộ Nhiên hỏi.
"Về sau à? Về sau bởi vì ngự thú sư đời thứ 4 xuất hiện ồ ạt, các công hội lớn căn bản không thiếu người mới nữa, trừ phi là người có tiềm lực đặc biệt cao, cho nên đãi ngộ khi nhập hội cũng giảm đi rất nhiều. Nghe chị Hoa nói, sau khi phúc lợi gia nhập công hội giảm đi, Chăn Heo không có ý định ở lại công hội Quần Tinh mà quay đầu đi tìm chị Hoa."
Lộ Nhiên im lặng, Tinh Thần và Diêm Vương Tinh tính toán tỉ mỉ ghê.
Đáng tiếc ngay từ đầu Chăn Heo để tâm đến khảo hạch như vậy.
"Hiện tại, Chăn Heo từ chỗ chị Hoa nghe được tin tiền thưởng ở cuộc thi đấu tân sinh viên của đại học Ngự Thú, vì vậy mỗi ngày đều tự tạo áp lực cho bản thân ở trong bí cảnh, vì vậy thực lực có bước tiến lớn."
"Tuy nhiên dù như vậy thì cậu ta vẫn cách bảng Thần Sủng rất xa xôi. Chị Hoa đã từng hỏi về việc cậu ấy có thể leo lên bảng Thần Sủng rồi. Sau khi linh khí khôi phục, Chăn Heo đã phát hiện một loại tài nguyên hiếm có ở gần thôn. Lúc ấy Chăn Heo không nhìn thấy, thế là bị Heo Rừng đần độn của cậu ta ăn mất, kết quả trở nên mạnh mẽ hơn không ít."
"Sau khi biết rõ chân tướng, tên nhóc đó hối hận muôn phần. Phải biết rằng, nếu bán cái cây kia đi thì không chỉ mấy triệu tiền nợ mà mấy chục triệu cũng có. Vì vậy, cậu ta lại càng điên cuồng mang theo Heo Rừng khiêu chiến bí cảnh. . . Sau một thời gian thức đêm tăng ca, thỉnh thoảng cậu ta cũng có thể leo lên bảng Thần Sủng được một lúc."
"Chỉ có thể nói, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh a." Tiểu Bạch Long nói với giọng rất là cảm khái và thổn thức.
Vốn là một gia đình đang trên bờ vực tan vỡ, nhưng bởi vì sinh ra một ngự thú sư có thiên phú không tồi mà sắp sửa thay đổi số mệnh của mình.
"Nói cách khác, tên này bây giờ không phải thành viên của công hội, cũng không gia nhập chính phủ mà cũng dự định ghi danh vào trường đại học Ngự Thú à?" Lộ Nhiên lộ ra biểu cảm khác thường.
"Hình như là như vậy, dù sao với thực lực bây giờ của cậu ấy, trả hết nợ trong nhà cũng không khó lắm, tiếp theo cũng phải nghĩ đến con đường phát triển của mình."
"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh." Lộ Nhiên nói.
"Đừng khách khí." Tiểu Bạch Long cười nói: "Hẹn gặp lại ở đại học Ngự Thú nhé."
Lộ Nhiên tắt điện thoại với Tiểu Bạch Long. Ở bên cạnh, Phương Lan vẫn luôn im lặng nghe lập tức nói: "Cậu rất quen với Chăn Heo này à?"
"Lá Thức Tỉnh dùng để Vua Đột Tử thức tỉnh chính là đối phương cho tôi. Đối phương cũng coi là một người đầu tư cho Vua Đột Tử." Lộ Nhiên nói: "Tên này thoạt nhìn cũng rất gặp may mắn, không ngờ ở ngoài thiên nhiên gặp được tài nguyên hoang dã hiếm có, nhìn có vẻ là người khá may mắn. Lúc nào quay về thành phố Vô Hạn, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy, hỏi xem cậu ấy có nguyện muốn nhập đội không."
Tuy rằng Chăn Heo cũng thiếu tiền, nhưng Lộ Nhiên cảm thấy cậu ta càng thiếu cơ hội để bản thân có thể trở nên mạnh mẽ. Đây là một cơ hội không phải đi một mình rất khó có được.
"Vẫn còn thiếu một người." Phương Lan nói.
"Tôi sẽ tìm người hỏi một chút." Lộ Nhiên lấy điện thoại di động ra, dựa vào trí nhớ gọi cho một dãy số.
Vô cùng may mắn, đối phương cũng đang ở bên ngoài, không ở trong thành phố Vô Hạn.
Sau khi kết nối, rất nhanh, thanh âm phóng khoáng của một cô gái truyền đến: "Ai vậy?"
Nghe thấy là giọng nữ, Phương Lan vểnh tai lên.
"Chị Lộ Băng, là tôi, Lộ Nhiên."
"Lộ Nhiên? !" Bên kia điện thoại, Lộ Băng vô cùng ngạc nhiên, nói: "Em trai Lộ Nhiên à, có chuyện gì không?"
Dẫu sao, trước đây không lâu mấy người vừa mới gặp nhau.
"Ha ha, có một chuyện. Trước mắt tôi đang nợ mấy tiền bối một khoản tinh tệ rất lớn, khá thiếu tiền. Tuy rằng hiện tại tôi có thể một mình vượt bí cảnh địa ngục kiếm lấy tinh tệ, nhưng một người vượt ải có tỉ lệ rơi đồ quá thấp, cho nên tôi cũng muốn lập nhóm đi khiêu chiến bí cảnh. Tuy nhiên tôi không biết nhiều ngự thú sư đời thứ 4 lắm nên tôi muốn mượn vài người ở thôn Lộ Gia."
"Tôi dẫn mọi người vượt qua bí cảnh địa ngục, đổi lại, tôi cũng có quyền phân phối tất cả tài nguyên rơi ra khi qua cửa. Yên tâm, tôi sẽ không để cho đồng đội chịu thiệt, lãng phí quá nhiều thời gian và tinh lực đâu. Tôi sẽ trả thù lao bằng tài nguyên rơi ra sau khi vượt ải. Không biết chị có thể giúp tôi hỏi thăm xem ở thôn Lộ Gia có người nào tình nguyện gia nhập nhóm với tôi không?"
"Ồ! Tôi nói này!"Bên đó truyền đến thanh âm khó hiểu của Lộ Băng: "Cậu đang làm từ thiện sao!"
"Có đại lão dẫn theo đi khiêu chiến bí cảnh địa ngục, là chuyện mà bao nhiêu người tranh giành sứt đầu mẻ trán, vậy mà cậu còn trả thù lao à? Chuyện tốt như vậy làm ơn nhất định phải để cho tôi một slot!" Lộ Băng bối rối.