"Hả?" Thầy Giang Đấu nói thân phận của mình cho đối phương sao?
Theo lý thuyết, chuyện mình là Người Qua Đường ở bên trong võ đường chỉ có thầy Giang Đấu và đàn anh Hà Đại Lực biết được.
"Con mèo này của cậu là như nào vậy..." Lộ Nhiên không vội vã trả lời mà hỏi ngược lại.
"Là thế này, trong khoảng thời gian này, bao gồm cả tôi, bên trong võ đường đã có ba học viên đã trở thành ngự thú sư. Lúc ở thành phố Vô Hạn, chúng tôi đã biết được sự tích của đàn anh, Husky ngậm kiếm chiến đấu... Về sau chúng tôi lại hỏi thăm thầy và đã được thầy xác nhận."
Thì ra là thế.
Mặc dù khuôn mặt của Lộ Nhiên không được lan truyền ở thành phố Vô Hạn, người người đều biết chủng tộc của Hà Tổng là một con Husky.
Lúc trước Lộ Nhiên ở võ đường Thiên Hồng, Hà Tổng cũng thường xuyên ngậm kiếm đi lung tung.
Sau khi danh tiếng của Người Qua Đường tăng mạnh, các học viên trong võ đường đã thầm suy đoán Lộ Nhiên chính là Người Qua Đường. Chuyện này cũng không phải là không thể được.
Dẫu sao võ đường Thiên Hồng là nơi tu luyện kiếm đạo nổi tiếng trong nước. Một con chó biết dùng kiếm có xuất thân từ võ đường sẽ đáng tin hơn là đột nhiên xuất hiện trong dân gian chứ.
"Về sau 3 chúng tôi cảm thấy Chó Ngậm Kiếm của đàn anh rất thú vị, thế là bắt đầu học tập...
Lộ Nhiên: ". . . . ."
Tại sao còn có những 3 người thế ?
Quản lý Huỳnh và Phương Lan nhìn về phía Lộ Nhiên.
Quả nhiên, vấn đề bắt nguồn từ trên người Lộ Nhiên.
Võ đường này cũng thật là... Tại sao học viên đều là mấy thanh thiếu niên không bình thường thế?
Nhưng cũng đúng, thanh thiếu niên 'bình thường' đều đang chăm chỉ học tập, vất cả cày game và bận rộn yêu đương, đâu có ai đi tới võ đường Thiên Hồng tu hành kiếm thuật như bọn họ.
"Tuy nhiên về sau thầy phát hiện ra và ngăn cản chúng tôi, thầy đã nói cho chúng tôi biết chuyện đã xảy ra với đàn anh Thần Điêu Đại Hiệp." Ninh Phàm thở dài, nói: "Nhưng mèo ngậm kiếm thật sự là ngầu bá cháy, tôi cũng không hi vọng nó có thể ngậm kiếm chiến đấu, chỉ tùy tiện rèn luyện nó một chút, để hàng ngày có tuyệt chiêu đặc biệt chơi đùa cho vui thôi."
"Lựa chọn của cậu là rất đúng." Lộ Nhiên nói: "Như vậy đúng thật là không thích hợp chiến đấu, tình huống của tôi khá đặc biệt nên không có giá trị tham khảo đâu."
"Đi thôi, đưa tôi đi tìm thầy đi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho các cậu một chút." Lộ Nhiên nói.
"Vâng!"
Rất nhanh, thiếu niên gọi là Ninh Phàm này đã đưa Lộ Nhiên và Phương Lan tiến vào bên trong võ đường. Về phần quản lý Huỳnh, sau khi đưa Lộ Nhiên tới đích, nó ngáp một cái rồi lập tức quay người rời đi, không có ý định đi theo bọn họ tiến vào võ đường.
Bên trong võ đường.
"Thầy hiện tại đang huấn luyện đàn anh Kim và đàn chị Phạm, tôi vừa hoàn thành luyện tập cho nên mới định đi ra ngoài giải khuây..." Ninh Phàm giải thích.
Sân huấn luyện.
Lộ Nhiên nhìn thấy một nam một nữ tầm tuổi mình đang cùng nhau so đấu kiếm thuật với thầy Giang Đấu.
Từ năng lượng của cơ thể có thể thấy hai ngự thú sư trẻ tuổi này càng chiếm cứ ưu thế, tuy nhiên nhìn vào kết quả chiến đấu lại thấy bọn họ bị thầy Giang Đấu lớn tuổi áp chế chặt chẽ.
"Hai người các con đến cùng có được hay không vậy!"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi xuất kiếm phải quyết đoán, phải nhanh, phải coi ánh kiếm chém ra như cầu vồng, tại sao lại chậm rì rì như rìa bò thế."
"Không cần chờ đối phương ra chiêu rồi mới suy nghĩ cách đánh trả, phải tạo ra tiết tấu ra chiêu riêng để giành lấy quyền chủ động chứ."
Két.
Kiếm gỗ trong tay hai người liên tục bị Giang Đấu đánh bay.
"Thầy của cậu thật nghiêm khắc." Trên khán đài của sân huấn luyện, Phương Lan thấy thế thì không nhịn được đánh giá một câu.
Lúc này, ông cụ Giang Đấu với mái tóc rối bời đang giảng bài cho hai học viên mặc đồng phục kiếm đạo, chỉ ra khuyết điểm vừa rồi của hai người.
"Phương diện khác còn bình thường, chứ riêng về phương diện kiếm thuật là ông ấy nghiêm túc vô cùng."
"Thầy ơi, thầy xem ai tới này." Đúng lúc này, đàn em Ninh Trữ hô lên, ông cụ Giang Đấu nhìn về phía khán đài, thấy Lộ Nhiên thì hơi bất ngờ.
"Nhóc Lộ Nhiên à? ?" Ông vui mừng mở miệng, rồi lại nhìn về phía hai học viên ở bên cạnh, nói: "Được rồi, đàn anh Lộ Nhiên mà các con vẫn mong chờ đến rồi kìa."
"Lát nữa sẽ bảo cậu ấy giảng giải cho các con về việc kết hợp hệ thống ngự thú với kiếm đạo."
"Các con hãy học tập đàn anh Lộ Nhiên thật tốt, rõ ràng tuổi cũng xấp xỉ nhau mà cậu ấy đã bắt đầu theo đuổi kiếm ý rồi đấy !"
"Thầy ơi, chúng con học xong kiếm ý rồi." Mấy người Lộ Nhiên đi xuống, nghe thấy thầy Giang Đấu nói vậy, Lộ Nhiên lập tức cập nhật tin tức cho ông nghe.
"Ồ, đã học được rồi à... Cái gì, đã học được rồi á? ? ?"Giang Đấu trừng to mắt.
"Đợi chút đã, 'chúng con' là có ý gì?" Ông cụ bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
Không thể nào không thể nào, không phải ngay cả con Husky đó cũng đã...
"Đàn anh Lộ Nhiên!" Lúc này, đàn anh Kim và đàn chị Phạm mà đàn em Ninh nói đến đều tỏ ra sùng bái nhìn Lộ Nhiên.
Đàn anh Lộ Nhiên thật sự là Người Qua Đường sao? ?
Vị trí đầu tiên trên bảng Thần Sủng, thú cưng ngậm kiếm chiến đấu trèo lên bảng, quá ngấu quá xuất sắc rồi.
"Vị này chính là? ?" Lúc này, mặc dù đang để ý đến chuyện kiếm ý, nhưng ông cụ Giang Đấu vẫn hỏi thăm về Phương Lan trước.
Gì vậy, Lộ Nhiên có bạn gái rồi à? Tại sao lại mang theo một cô bạn gái nhỏ bên cạnh rồi?
"Chị của con, Phương Lan, chị ấy cũng là ngự thú sư, chúng con tới Kim Lăng tham gia vòng sơ tuyển của cuộc thi đấu ngự thú nên dự định sẽ ở lại võ đường hai ngày."
"Thầy Giang Đấu, làm phiền rồi." Phương Lan ngoan ngoãn chào hỏi.
"A a... không có vấn đề gì, chào mừng con, cứ coi nơi đây như nhà mình là tốt rồi." Giang Đấu lập tức hiểu thân phận của Phương Lan. Thì ra là con gái của bạn tốt của cha mẹ Lộ Nhiên, lúc trước Giang Đấu đã cạnh tranh quyền nuôi dưỡng Lộ Nhiên với cha Phương và mẹ Phương không thành công, vì vậy có ấn tượng rất sâu với cha mẹ Phương Lan.