Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lộ Nhiên ngồi dưới đất với vẻ mặt mỏi mệt.
"Mấy giấc mơ này đều giống nhau như đúc."
"Mộng cảnh đúng thật là đang dẫn dắt tôi trợ giúp Hươu Thần gia tăng tín ngưỡng."
"Vậy thì đúng rồi, cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ giống nhau như vậy cũng không thể chỉ là trùng hợp được." Bên cạnh, quản lý Huỳnh nghiền ngẫm rồi nói: "Điều mà cái mộng cảnh này muốn truyền đạt nhìn đáng tin hơn mộng cảnh lừa đảo của con kia hồ ly kia nhiều, chỉ là muốn lực lượng tín ngưỡng giá rẻ mà thôi, chứ như con kia mở mồm là công phu sư tử ngoạm đòi tài nguyên tinh thần cấp sử thi, ai sẵn lòng đưa cho nó chứ."
"Nhưng lực lượng tín ngưỡng lại khác, chỉ cần có chỗ tốt thì cho dù không phải người của thôn Lộ Gia, ít nhiều cũng sẽ nguyện ý tin tưởng."
"Cho nên, cậu tình nguyện trợ giúp Hươu Thần chưa rõ sống chết thu thập tín ngưỡng à?"
Khóe miệng Lộ Nhiên giật giật.
Nói nhảm, nếu như không có Sừng Hươu Gãy trợ giúp thì nào có được như ngày hôm nay.
Vì cảm ơn đoạn sừng của Hươu Thần, hắn phải giúp đỡ nó chút chứ.
Hơn nữa, chỉ sợ quản lý Huỳnh cũng không biết Hươu Thần là thân thích của Rồng Sinh Mệnh trong truyền thuyết, một trong bốn Thần Rồng Sáng Thế của đại lục Tinh Nguyệt.
Lúc này, Lộ Nhiên còn đang gánh vác sứ mệnh điều tra Rồng Tử Vong, tìm kiếm đạo cụ Đá Bỉ Ngạn trong truyền thuyết. Nếu như có thể tìm được Hươu Thần, nói không chừng còn có thể tìm được đầu mối về Thần Rồng Sáng Thế ấy chứ.
Cho nên, Lộ Nhiên hoàn toàn không có lí do gì để từ bỏ nhiệm vụ trợ giúp Hươu Thần gia tăng tín ngưỡng này cả.
Mặt khác, chuyện này làm cho Lộ Nhiên đột nhiên nhớ lại lúc trước hắn từng ở trước mặt Vua Rồng Lửa tự xưng là 'sứ giả Hươu Thần', mèn đét ơi, không ngờ ở đi ở về lại thành thật luôn rồi.
Tiếp theo, có vẻ như mình thực sự phải nhập vai sứ giả Hươu Thần rồi.
Nể mặt Sừng Gãy Hươu Thần, hắn vốn đã có ý định giúp đỡ thôn Lộ Gia một chút, hiện tại, Hươu Thần lại báo mộng cho hắn, cho dù Lộ Nhiên không muốn giúp đỡ thôn Lộ Gia cũng không được.
Dù sao, dể cho người dân trong thôn lần nữa lấy lại tín ngưỡng còn dễ dàng hơn chạy tới mấy đô thị lớn như Thượng Hải hay Đế Đô rồi nói với những tinh tinh trong xã hội là 'Hãy tin vào Hươu Thần đi'.
Hơn nữa, nói về lực lượng tín ngưỡng, ngoại trừ người tín ngưỡng càng nhiều thì lực lượng tín ngưỡng càng nhiều, khẳng định cũng có liên quan đến thực lực của người tín ngưỡng. Thực lực của người tín ngưỡng càng mạnh, lực lượng tín ngưỡng cung cấp lại càng khổng lồ!
"Cậu nói xem nếu như ngày sau tôi thật sự cứu Hươu Thần tỉnh lại, nó hẳn là sẽ không hẹp hòi như con hồ ly kia đâu nhỉ?"
"Có thể ban thưởng cho tôi thứ gì đây ta?" Lộ Nhiên trầm ngâm.
Quản lý Huỳnh: ? ? ?
"Cậu mơ mộng cái rắm ấy! Có muốn tôi mang cho cậu một con hươu con đem về nuôi không?"
"Dẹp!" Lộ Nhiên bĩu môi, đó là do cậu không biết sức nặng của hươu rồi. Được rồi, đi gặp thôn trưởng nói chuyện đổi lấy vị trí thôn trưởng đã.
Trời hơi sáng lên.
Lộ Nhiên đã mò tới nhà của thôn trưởng đương nhiệm.
Hắn ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong lập tức truyền đến tiếng chó Aoi sủa ing ỏi.
Nghe thấy thanh âm đáng ghét này, Lộ Nhiên phát ra khí thế mãnh thú, dù cách một cái cửa nhưng âm thanh bên trong đột ngột dừng lại.
"Ai bảo sủa nhiều."
Lộ Nhiên lộ vẻ hung ác.
"Ai vậy?"
Chỉ chốc lát sau, cửa bị mở ra, một người đàn ông cường tráng mở cửa lớn ra. Đối phương cao tầm 1m9, cả người đều là cơ bắp, trên người cũng phát ra khí tức mãnh thú.
"Thôn trưởng Lộ Nham phải không?" Lộ Nhiên nhìn thấy người đàn ông này thì dò hỏi.
Đối phương đang thắc mắc, chỉ thấy Lộ Nhiên tháo khẩu trang ra, mặt đối mặt.
Thôn trưởng Lộ Nham trừng mắt, ngạc nhiên hỏi: "Cháu là Lộ Nhiên à?"
Người già và trẻ nhỏ trong thôn Lộ Gia có thể không nhận ra Lộ Nhiên, nhưng ông là thôn trưởng đương nhiệm của thôn Lộ Gia, sao có thể không biết Lộ Nhiên được.
Điều này tương đương với, một cái thôn nhỏ sinh ra một Chân Long.
Tương lai việc làm của hắn sẽ được gia phả ghi chép lại tỉ mỉ và được mọi người trong tộc cúng bái.
"Là cháu." Lộ Nhiên nói: "Thôn trưởng Lộ Nham, có thể đi vào nói chuyện không?"
"Mau, mau vào đi." Lộ Nham hơi giật mình, dù thế nào cũng không nghĩ tới Lộ Nhiên lại đột nhiên đi vào thôn Lộ Gia. Ông nói: "Cháu trai lớn Lộ Nhiên, cháu về thôn sao không nói trước một tiếng?"
"Cháu nhìn xem, trong thôn căn bản không chuẩn bị gì. Để chú đi gọi mọi người tổ chức bữa tiệc chúc mừng cháu!"
"Không đến mức ấy, không cần khách khí như thế đâu." Lộ Nhiên vội vàng nói.
"Làm sao lại không cần được, nếu như không phải có cháu giúp đỡ mấy đứa Lộ Băng rồi bọn nhóc lại đi giúp đỡ những ngự thú sư khác trong thôn, nếu không tỷ lệ thương vong của ngự thú sư đời thứ 4 ở thôn Lộ Gia hiện tại chắc chắn sẽ rất cao."
"Đều là việc cháu phải làm, người một nhà mà." Lộ Nhiên cười lên tiếng, sau đó đi theo thôn trưởng Lộ Nham tiến vào phòng. Lúc đi vào, con chó Aoi còn nép vào trong góc khuất, hoảng sợ nhìn Lộ Nhiên, dưới chân có một vũng nước đọng.
"Lộ Nghệ, Lộ Băng và mấy nhóc kia đã vào bí cảnh đột phá, mấy đứa cũng không nói cho chú một tiếng là cháu sẽ đến... Mấy tên nhóc con này!"
"Cháu cũng không nói cho bọn họ mà." Lộ Nhiên nói: "Lần này chỉ đơn thuần là có chuyện đến tìm thôn trưởng Lộ Nham trao đổi thôi."
"Ừm? ? ?" Lộ Nham sững sờ, nói: "Tìm chú á?"
"Đúng vậy, thôn trưởng Lộ Nham, chú hình như không phải ngự thú sư phải không?" Lộ Nhiên hỏi.
Đôi mắt của Lộ Nham như tối đi, ông ha ha nói: "Không phải, thật ra chú cũng thu được chiếc thẻ màu đen, nhưng chú suy nghĩ lại rồi cuối cùng chọn từ bỏ trở thành ngự thú sư."
"Con trai chú chính là một trong mấy ngự thú sư đời đầu tiên, nhưng... nó đã chết trong bí cảnh rồi."
"Bây giờ trong nhà chỉ còn một mình chú là trụ cột, nếu như chú lại đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ông cụ cùng vợ trong nhà biết làm sao bây giờ."
Lộ Nhiên thở dài: "Xin nén bi thương."