Chu Khai Tâm nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Lão hội trưởng hiện tại của chúng ta lúc ấy muốn tiến vào một bí cảnh công cộng kiếm tài nguyên, không ngờ bị gây khó dễ khắp nơi, cuối cùng ông ấy đã kết thù với một vài tổ chức, thậm chí trong hiện thực còn bị nhằm vào."
"Mà kết quả cuối cùng lại là một mình ông ấy giết chết hơn mười cao thủ đời thứ nhất, mạnh bá cháy bọ chét."
"Ai có thể nghĩ tới, trong số các ngự thú sư đời thứ nhất còn ẩn giấu một cao thủ chưa từng lộ diện như vậy. Thực lực của ông ấy hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác. Tóm lại về sau, ông ấy ngồi vững ở vị trí đời thứ nhất mạnh nhất nước Hạ."
"Thạch Chấn, Cố Thanh Y, Lâm Niệm và mấy người đời thứ nhất chúng tôi bây giờ thật ra tại lúc ấy đều không thích tham gia các nhóm, không thích phân chia phe phái, chỉ chuyên tâm tiến công bí cảnh. Nhưng sau khi ông ấy xử gọn đám quạ đời thứ nhất kia, lĩnh vực ngự thú của nước Hạ không thể không có người nào, vì vậy chúng tôi cũng chỉ có thể chống đỡ, đảm nhiệm các chức vụ."
"Mà ông già này bởi vì có thực lực quá mạnh, mặc dù ông ấy cũng thuộc về loại người thích tự do, nhưng cũng vì nhận được quá nhiều lời mời, cuối cùng bị ép ngồi lên vị trí hội trưởng."
"Này, nói đến lúc ấy lại thấy nhàm chán. Cậu không đi học đại học nên không biết được bầu không khí của đời thứ nhất như thế nào đâu. Chẳng khác gì mấy hội học sinh trái phép trong trường đại học, cầm được chút quyền lợi là làm mưa làm gió, thói quan liêu nghiêm trọng đến mức thậm chí còn không thèm để ý đến mạng sóng của người khác, tự cho mình là siêu phàm. Kết quả, cuối cùng chọc phải ngoan nhân."
Lộ Nhiên hít sâu một hơi, hay lắm, hắn phải hô lên hay lắm.
Chẳng trách quản lý Huỳnh nói ông lão kia có chiến lực mạnh nhất trong nước, ngay cả người có siêu năng lực Lâm Niệm cũng không sánh bằng. Chiến tích như vậy. . . có vẻ giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết không sợ cường quyền, chẳng qua là nhân vật chính phiên bản đã già.
Thảo nào mình không gặp phải chuyện gì nhức nhối, thì ra là bởi vì đã có người xử lý nhóm người này rồi.
Quả nhiên, thành phố Vô Hạn sẽ không vô duyên vô cớ lựa chọn một ông lão làm ngự thú sư. Trên người lão hội trưởng này khẳng định có gì đó.
Lộ Nhiên tiếp tục trò chuyện tâm tình cùng ông anh Heo này, thuận tiên ăn được rất nhiều dưa. Quản lý Huỳnh gọi là cao thủ tình báo gì chứ, đây mới gọi là cao thủ tình báo này!
Sau đó, ông anh Heo lại cùng Lộ Nhiên tâm sự về lên tình hình quốc tế, nói về chuyện ngự thú sư đời thứ 2 của các quốc gia khác làm thế nào để cạnh tranh tài nguyên với ngự thú sư đời đầu, địa vị của họ. . .
Tuy nhiên, bởi vì lộ trình quá xa nên Lộ Nhiên cũng không thể một mực trò chuyện. Trò chuyện mệt mỏi rồi, Lộ Nhiên cũng lại đi sang một khoang VIP khác trên máy bay để nghỉ ngơi.
Cho đến khi. . .
"Đến đích rồi, chào mừng đến với châu Nam Cực."
Châu Nam Cực.
Cả đại lục dường như đều bị sông băng bao phủ, sông băng từ trung tâm kéo dài đến tận biển, hình thành hàng rào băng to lớn, vô số núi băng trôi nổi, khiến cho cảnh quan ở nơi đây vô cùng tráng lệ.
Máy bay của nước Hạ cuối cùng cũng hạ xuống khu vực không bị băng tuyết bao phủ, đáp xuống một căn cứ nhân tạo.
"Đến nơi rồi! !"
Mặc dù lần này hành khách bao gồm từ ngự thú sư đời đời thứ nhất đến thứ 4, nhưng tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, rất nhiều người đều là lần đầu tiên đi đến Nam Cực, vì vậy ai cũng cảm thấy rất mới lạ khi nhìn thấy tình hình nơi đây.
Lộ Nhiên cũng đi theo mọi người xuống khỏi máy bay. So với những ngự thú sư phải mặc áo bông hay áo lông kia, hắn lại đơn giản hơn nhiều. Trên người là một bộ quần áo thoải mái, không có cách, ai bảo hắn có thể chất tốt, cộng thêm bản thân là Nhân tộc hệ lửa cơ chứ.
"Chỗ nào có thể bắt được chim cánh cụt vậy!"
"Tôi muốn nhìn báo biển."
"Có Gấu Bắc Cực không a, cái gì, nơi này là Nam Cực á? Vậy thì coi như tôi chưa nói gì đi."
Mọi người hưng phấn vô cùng. Chu Khai Tâm đứng trên bậc thang của máy bay, nói: "Mọi người, đến căn cứ đăng ký trước đã, sau đó mọi người có thể tự do hoạt động."
"Tuy nhiên phải chú ý an toàn, mặc dù mọi người đều là tinh anh của lĩnh vực ngự thú nước Hạ, nhưng châu Nam Cực là một khu vực vô cùng rộng lớn, vẫn có nơi liên minh quốc tế chưa chinh phục được."
"Nơi đó vẫn tồn tại hung thú cực kỳ cường đại."
"Nhưng mặt khác, nơi này cũng là thiên đường của hệ băng. Trong số mọi người có ai muốn khế ước với thú cưng hệ băng thì nơi này là địa điểm tốt nhất để bắt chúng, chim cánh cụt, báo biển, sư tử biển, chim hải âu lớn... tư chất cao hơn sinh vật hệ băng trong nước rất nhiều."
"Chỉ có điều trước khi bắt sinh vật ở đây cần xin phép liên minh quốc tế trước!"
"Đương nhiên, ngoại trừ hung thú, mọi người cũng phải chú ý cẩn thận thiên tai. Đây là nơi lạnh nhất cùng với nhiều gió bão nhất thế giới, sức gió lớn nhất trên lục địa, không cẩn thận sẽ có khả năng bị thiên nhiên nuốt chửng..."
"Dù sao trong căn cứ có hướng dẫn an toàn, mọi người tự mình chậm rãi tìm hiểu là được, tôi cũng không nói dài dòng nữa." Mặc dù Chu vui vẻ là người dẫn đội, nhưng hắn cũng không có khả năng quản được nhóm người này.
Nhóm người này đã được cao tầng phê duyệt mới có thể đi theo anh đến châu Nam Cực, bản thân cũng đều có chút thực lực, vì vậy cũng không cần quá lo lắng cho bọn họ.
"Heo Thần, anh cứ yên tâm đi, chúng tôi không đến địa phương nguy hiểm đâu."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi chỉ lợn lờ bên ngoài khu vực nguy hiểm nhìn xem thôi, không đi vào đâu."
"Ừm, tốt nhất là như thế... Đúng rồi, mọi người cũng không nên xảy ra tranh chấp với các ngự thú sư của những quốc gia khác! !" Chu Khai Tâm nói nghiêm túc: "Đương nhiên, nếu như là đồng thời phát hiện chủng tộc hiếm muốn thu phục và khế ước, hoặc là phát hiện tài nguyên cấp hiếm mà sinh ra tranh chấp. . . ."
"Vậy thì cũng không cần khách khí, lập tức ra tay, chơi tên đó luôn."
"Đã rõ! ! !" Mọi người đều tỏ ra đã hiểu.
Mà lúc này, Lộ Nhiên nghe thấy những từ tuyệt vời như 'lạnh nhất' cùng 'nhiều gió bão nhất', khóe miệng hơi nhếch lên. Hà Tổng à Hà Tổng, mau cảm ơn anh đã chịu khó ngồi máy bay lâu như vậy để đưa nhóc tới đây...
Ngồi đến mức đau cả mông đây này.
Môi trường tuyệt vời như vậy, Hà Tổng phải tận hưởng thật tốt mới được đấy nhé...