Ngày hôm sau.
Sau khi Lộ Nhiên tỉnh dậy thì lập tức nhìn đồng hồ.
Ừ... Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.
Hắn ngủ một mạch 12 tiếng luôn.
Lần này, cơ thể mệt mỏi của hắn cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thoải mái.
Từ khi bắt đầu vào bí cảnh thử thách tân thủ, hắn còn chưa được nghỉ ngơi thật tốt đâu.
Hơn nữa lần này hiếm khi không mơ thấy giấc mơ kỳ quái kia, làm cho Lộ Nhiên có một giấc ngủ tron vẹn.
"Thoải mái quá!"
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Lộ Nhiên duỗi lưng một cái.
Sau khi tỉnh ngủ, hắn vẫn có một cảm giác rất không chân thực.
Hắn chỉ cảm thấy những trước đó mình trải qua chỉ như một giấc mơ thôi.
Nhưng hắn triệu hoán ra chiếc thẻ màu đen lần nữa và hiểu rõ tất cả những điều này đều rất chân thật.
Dọn dẹp qua loa một chút, sau đó Lộ Nhiên phát hiện ra trong phòng khách không có ai. Hắn biết Phương Lan khẳng định vẫn còn chưa rời giường.
Hắn cũng không đi gọi đối phương.
Nữ sinh đều giỏi thức đêm như vậy à?
Phương Lan cũng mới trải qua bí cảnh tân thủ, nhưng tối hôm qua hình như cô vẫn cố gắng thức đến khuya để chém gió.
Hắn đoán có lẽ cô phải ngủ đến xế chiều thậm chí đến tối mới dậy.
Lộ Nhiên lưu lại lời nhắn cho Phương Lan, sau đó im ắng rời khỏi đây.
Tiếp đó, hắn gọi một chiếc xe taxi, mất nửa tiếng mới về tới nhà mình.
Đầu tiên là gửi thông tin được yêu cầu cho Tiểu Bạch Long, sau đó nấu một bữa cơm đơn giản.
"NGAO! ! !"
Nấu xong đồ ăn rồi, Lộ Nhiên lập tức triệu hoán Hà Tổng ra. Phải ở trong chiếc thẻ màu đen cả buổi làm cho nó cảm thấy rất bức bối.
Nếu không phải Lộ Nhiên đã nhắc nhở từ trước thì có khi tên còn hủy luôn chiếc thẻ màu đen này đi rồi ấy chứ.
Ngày hôm sau, có lẽ sẽ xuất hiện tin tức 'Husky siêu phàm làm hỏng chiếc thẻ màu đen và cắn chủ'.
Lúc này, Hà Tổng vừa ra ngoài đã nhìn thấy có cơm ăn, hai mắt nó tỏa sáng, cố gắng khắc chế xao động trong lòng mà cắm đầu vào thau cơm.
"Mau ăn đi mau ăn đi."
"Lát nữa chúng ta sẽ đi đến thành phố Vô Hạn đấy."
Lộ Nhiên chuẩn bị lại trở lại thành phố Vô Hạn một chuyến.
Cũng không phải chuẩn bị đi vào bí cảnh sớm như vậy.
Mà hắn dự định đi xem hôm nay tiệm rèn kia có mở cửa không.
Quặng Thiên Thạch của hắn vẫn đang chờ được rèn thành kiếm đây.
Hà Tổng ngậm nhánh cây mà đã đánh hổ như đánh mèo, mạnh như vậy rồi, nếu ngậm thần kiếm do Quặng Thiên Thạch chế tạo thì chẳng phải là không có đối thủ à.
Dù đối mặt với con hổ cùng cấp đã thức tỉnh thuộc tính có lẽ nó cũng có sức đánh một trận đấy nhỉ?
"Gâu." Hà Tổng gật đầu rồi tăng tốc độ ăn cơm.
"À này, trong mấy kỹ năng vận dụng năng lượng cao cấp là định hình, lưu chuyển, áp súc, giải phóng, nhóc muốn luyện cái nào trước?"
Lộ Nhiên nhìn ăn cơm Hà Tổng và hơi suy tư.
Đẳng cấp chủng tộc của Hà Tổng khá thấp, nhưng năng lực học tập lại mạnh.
Nếu muốn chiến đấu vượt chủng tộc thì phải lợi dụng ưu thế này, tranh thủ thời gian bồi dưỡng kỹ năng.
"Ô -" Hà Tổng hất mặt lên trời tỏ vẻ tất cả đều muốn.
Nó tin tưởng vào thiên phú của mình!
"Cũng đúng, vậy thì đồng thời luyện đi! Đặt ra một mục tiêu nhỏ trước, bồi dưỡng cả bốn loại kỹ năng đặc biệt."
"Ô ô!" Khóe miệng Hà Tổng toét ra nụ cười, nó điên cuồng gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.
"Nhưng mà anh cảm thấy chỉ luyện bốn loại này thì không phát huy ra được tất cả tài năng của nhóc. Anh nghĩ kỹ rồi, nội dung huấn luyện sau này lại thêm một vài tiết học văn hóa đi." Lộ Nhiên trầm tư một lát rồi vỗ tay một cái và đưa ra quyết định.
Nghe vậy, nụ cười Hà Tổng vừa lộ ra dần dần tan biến.
Tiết học văn hóa, ý là những chuyện vô cùng nhàm chán giống như mỗi ngày Lộ Nhiên đều ngồi dưới đèn học múa bút thành văn đó sao?
Thức ăn rơi ra khỏi miệng Hà Tổng, nó hoảng sợ lui về phía sau một bước, ánh mắt trợn trừng thật lớn.
Nó có thể chịu đựng được nhiều khóa đào tạo có thể giải phóng năng lượng và trở nên mạnh mẽ hơn, bao nhiêu cũng được, nhưng tiết học văn hóa...
Lộ Nhiên ngồi xuống.
"Cảm giác rất cần thiết đấy."
Thật ra, điều hắn lo lắng nhất không phải là chiến lực của Hà Tổng.
Mà là chỉ số thông minh (IQ) của nó.
Cũng không phải là chỉ số thông minh khi chiến đấu, mà là chỉ số thông minh hằng ngày.
Dẫu sao trong một năm qua, biểu hiện của con chó này đúng thật là không được thông minh lắm.
Chỉ số thông minh hằng ngày cũng rất quan trọng.
Cũng như lúc trước ở Rừng Miêu Yêu.
Con ngốc nghếch này không ngờ lại chảy nước miếng với một cây nấm có độc.
Đùa à?
Nếu như mình không ở bên cạnh nó, Lộ Nhiên dám chắc rằng tên nhóc này không sống quá 3 chương.
Bất kỳ sinh viên nào thông minh một chút đều có thể lừa gạt con chó này xoay quanh không phân biệt được nam bắc luôn.
Lộ Nhiên là ngự thú sư của nó, vì vậy hiển nhiên là hắn vô cùng lo lắng cho trạng thái tinh thần của tên này.
Bản thân mình là học sinh 3 tốt vừa giỏi văn vừa giỏi võ, cho nên vì để cho Hà Tổng cũng 'văn võ song toàn', tránh ngày sau bị lừa gạt, Lộ Nhiên quyết định từ này về sau, trong lúc Hà Tổng nghỉ ngơi, hắn sẽ bố trí cho nó một vài bài tập về tư duy logic và môn học văn hóa.
"Chỉ cần học được nhanh thì không sợ không có gì để học." Lộ Nhiên nói.
"Ô ô -" Hà Tổng lộ ra sắc mặt khổ sở. Nó cúi đầu nhìn thau cơm, lập tức cảm giác cơm không ngon nữa.
Để cho một con chó luyện kiếm thì cũng đành, nó còn tiếp nhận được, nhưng giờ còn muốn cho con chó đọc sách?
Thù này, nó nhớ kỹ. ...