Sau khi xác định sẽ tới khiêu chiến di tích Thụ Vương, thành chủ truyền kỳ Diệp Ảnh của thành Thụ Giới và thành chủ truyền kỳ Điền Thiên Mạch của thành Phong Nhiêu đồng loạt mang theo đệ tử của mình, dự định dẫn bọn họ tiến về Thanh Vực để mở mang tầm mắt, tiến hành lịch luyện.
Phía trên biển xanh mây trắng, một chiếc phi thuyền màu xanh lá cây đang bay nhanh qua.
Phía trên là thành chủ Diệp, thành chủ Điền, Lộ Nhiên và Cốc Vũ, bốn người đã xuất phát.
Chiếc phi thuyền này thật ra là thú cưng thực vật của thành chủ Điền biến thành, thú cưng chuyên làm phương tiện giao thông, chở người rất không tệ. Lộ Nhiên ngồi ở trên còn có cảm giác dễ chịu và ổn định hơn cả máy bay chở khách.
Nhà gỗ nhỏ trên phi thuyền, Lộ Nhiên chờ đợi một hồi, cuối cùng không thể ngồi yên được nữa, lập tức đi gặp sư phụ thành chủ nhà mình.
"Sư phụ."
"Nhiên nhi, sao vậy?"
"Sư phụ, người cứ gọi con là Lộ Nhiên đi." Lộ Nhiên đắng chát, nói: "Gọi Nhiên nhi nghe cứ là lạ."
"Cái gì!" Thành chủ Diệp không hiểu lạ chỗ nào.
"Con đang ghét bỏ bà già này à?" Bà cảm thấy Lộ Nhiên ghét bỏ cách xưng hô này.
"Làm sao lại thế được sư phụ, chỉ đơn thuần là không quen thôi, không giống tập tục chỗ con lắm, dù người gọi con là tôn nhi còn dễ chịu hơn." Lộ Nhiên bất đắc dĩ, nhìn bà lão trước mắt.
Nhìn đối phương, cũng là quả thực đột nhiên nhớ tới bà nội của mình, bà thường đun sữa động vật cho hắn, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc hắn.
Thành thật mà nói, Lộ Nhiên cảm giác mình rất may mắn. Cho dù là sư phụ giáo chủ hay là sư phụ thành chủ đều rất tốt với đồ đệ. Mặc dù chỉ vừa mới thu hắn làm đồ đệ, nhưng ư phụ giáo chủ tốn công tốn sức trợ giúp hắn tạo nên linh hồn, mà sư phụ thành chủ biết được Lộ Nhiên cần thứ gì cũng lập tức xuất phát, vì Lộ Nhiên thăm hỏi gia tộc truyền kỳ khác để tìm kiếm cơ hội thức tỉnh.
"Được thôi, con nghe không quen thì thôi vậy, chẳng qua sư phụ thấy sư bá con gọi đồ đệ như vậy nên mới gọi theo thôi."
Thành chủ Diệp vung tay lên, nói: "Có chuyện gì không? Con vừa mới đột phá cấp ba, không đi ổn định cảnh giới, phát triển năng lực lại cứ lang thang khắp nơi làm gì vậy?"
Lộ Nhiên thầm nhủ trong lòng, hắn cũng muốn ổn định cảnh giới a, mấu chốt là hắn không có không gian ngự thú để tu luyện a.
Căn bản không cần ổn định.
Thậm chí, qua mấy ngày nữa Quạ Bóng Tối sẽ lên cấp 40, hắn lại có thể tiến vào bí cảnh đột phá tiếp theo tiến hành đột phá hoàn hảo rồi.
"Sư phụ, con nghe nói ngay từ đầu người là ngự thú sư, là về sau chuyển tu ngự thực."
"Bên ngoài có lời đồn, người vẫn muốn thu một ngự thú sư làm đồ đệ để truyền thừa tuyệt học từ gia tộc mình, là thật sao?"
Thành chủ Diệp sững sờ, sau đó thở dài, nói: "Không chỉ là lời đồn từ bên ngoài, có phải ngay cả Điền sư bá cũng nói với con như vậy phải không?"
"Vâng."
"Trước kia sư phụ quả thực có ý nghĩ này. Lúc còn trẻ, bởi vì một chút biến cố mà gia tộc chỉ còn lại có một mình sư phụ, vốn dĩ sư phụ nên tiếp tục truyền thừa lực lượng của gia tộc, tuy nhiên cuối cùng lại vẫn lựa chọn ngự thực."
"Sau khi trở thành truyền kỳ, sư phụ đã nghĩ đến chuyện thu một đệ tử ngự thú tựa như lời đồn, để người đó truyền thừa kỹ năng của gia tộc mình."
"Nhưng sư phụ không muốn tùy ý thu đồ, lại vẫn luôn không có người nào phù hợp, vì vậy chuyện này vẫn bị trì hoãn."
"Cho đến khi con xuất hiện, ban đầu nhìn thấy tiềm lực ngự thú kinh người của con, sư phụ quả thực động tâm, nhưng về sau cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn từ bỏ."
"Con xuất thân từ Ngự Thú Trai, chắc hẳn đã được tiếp xúc với các loại thần kỹ ngự thú. Kỹ năng ngự thú của gia tộc sư phụ cũng không lợi hại bao nhiêu, ép con học tập và truyền thừa ngược lại sẽ làm lãng phí tinh lực của con, chậm trễ con đường tu hành bình thường của con."
"Nên đành thôi." Thành chủ Diệp lắc đầu.
"Sư phụ, trừ phi người còn định thu một đệ tử khác, nếu không người cứ truyền thụ cho con đi." Lộ Nhiên nói: "Mặc kệ kỹ năng này có hữu dụng với con hay không, nhưng làm đệ tử của người, con cũng nên làm chút gì đó."
"Cho dù con không thích hợp để học tập thì trong tương lai sẽ có một ngày con thu đồ đệ, có khi sẽ có thể truyền thừa tiếp."
Lộ Nhiên thật ra cũng không cảm thấy hứng thú với kỹ năng ngự thú của gia tộc sư phụ thành chủ, một là bởi vì hắn quả thực không học được, hai cho dù có thể học nhưng viện nghiên cứu nước Hạ sưu tập một đống kỹ năng ngự thú hiếm có, hắn cũng vơ vét được một đống kỹ năng ngự thú từ linh hồn giáo, những kỹ năng đó sẽ chỉ tốt hơn.
Nhưng hiện tại hắn nói như vậy chẳng qua là để cho sư phụ thành chủ có thể vui vẻ một chút, mặc dù Lộ Nhiên biết tất cả đều là ảo ảnh, nhưng ít ra ở giai đoạn bí cảnh, những ảo ảnh này giống như người thật, cũng có tình cảm của mình.
Mình tỏ ra muốn nhận lực lượng truyền thừa của đối phương chí ít có thể để cho thành chủ Diệp cảm thấy mình không uổng công thu đệ tử này.
Dùng lời nói dối có thiện ý để dỗ đối phương vui vẻ một chút cũng là một trong số ít chuyện mà người đệ tử như Lộ Nhiên có thể làm được.
"Con, thu đồ? ?"
Nghe Lộ Nhiên nói vậy, thành chủ Diệp cười cười, Lộ Nhiên mới vừa đến tuổi thành niên đã nghĩ đến chuyện thu đồ, quả thực vẫn hơi sớm một chút.
"Nhất định là Điền sư bá nói với con cái gì phải không, con không cần để ý đâu."
"Một kỹ năng ngự thú bình thường thôi, truyền thừa hay không cũng không vấn đề gì."
"Nhưng mà, không ngờ con lại có tấm lòng này."
"Thôi được, nếu như sau này con thật sự gặp được người nào thích hợp thì hãy giúp sư phụ truyền xuống đi." Thành chủ Diệp cười nói. Nói rồi, bà lấy ra một quyển bí tịch tu luyện rồi ném cho Lộ Nhiên.
Kỹ năng ngự thú tên là: Phong Ấn Biến Thân.