Lộ Nhiên tiếp nhận bí tịch, nhìn tên của kỹ năng cũng không phát hiện ra cái gì.
Thành chủ Diệp nói: "Phong Ấn Biến Thân là kỹ năng có thể phong ấn sức mạnh của thú cưng nhà mình, để nó tiến vào một 'trạng thái phong ấn'. Trong trạng thái phong ấn, ngoại hình của thú cưng sẽ thay đổi trên phạm vi lớn, nhìn vô cùng nhỏ yếu."
"Không, không phải nhìn, thực tế cũng sẽ nhỏ yếu hơn trước đó."
"Mà trạng thái phong ấn này thật ra là đang tích lũy lực lượng, chỉ cần giải trừ phong ấn, biến trở về trang thái ban đầu là có thể bộc phát ra lực lượng cường đại hơn bình thường rất nhiều."
"Nói cách khác chính là lúc bình thường dùng trạng thái nhỏ yếu để đổi lấy lúc chiến đấu càng cường đại hơn."
Lộ Nhiên nghe xong, trong nao nao: "Kỹ năng này không phải rất mạnh sao? ? ?"
Thành chủ Diệp lắc đầu, nói: "Nhìn kết quả thì quả thực không yếu, nhưng trong lúc ở vào trạng thái phong ấn, thú cưng thực sự rất yếu. Trong gia tộc đã có rất nhiều thiên tài gặp phải nguy hiểm bất ngờ, bởi vì thú cưng ở trong trạng thái phong ấn quá yếu, ngay cả cơ hội giải trừ phong ấn đều không có nên đã gặp bất trắc."
"Cường giả chân chính sẽ không mua dây buộc mình như vậy."
"Quá trình giải trừ phong ấn cũng cần thời gian nhất định, thường thường ở thời điểm thực sự nguy cấp, sinh tử chỉ trong chớp mắt."
"Kỹ năng này dùng để 'giả heo ăn thịt hổ' có lẽ không tệ, nhưng đóng vai heo nhiều có khả năng thật sự biến thành heo. Với ngự thú sư bình thường thì thay vì phát triển kỹ năng này, không bằng phát triển kỹ năng ngự thú loại cường hóa. Vừa có thể để thú cưng gia tăng sức mạnh trong lúc chiến đấu, mặc dù sẽ tiêu hao thể lực của ngự thú sư, nhưng có nhiều chiến thuật có thể lựa chọn, lại càng thêm linh hoạt. Chính là bởi vì không thích hình thức của kỹ năng này cho nên sư phụ mới không đi sâu vào phát triển nó."
"Bởi vậy, sư phụ cũng không muốn cưỡng cầu người khác học tập và truyền thừa kỹ năng này. Nếu không phải con nhắc đến thì sư phụ sẽ không chủ động dạy cho con kỹ năng này đâu."
"Tuy nhiên, dù sao cũng là kỹ năng mà gia tộc đã truyền thừa mấy trăm năm, tóm lại, tình cảm rất phức tạp." Thành chủ Diệp nói xong, Lộ Nhiên cất kỹ kỹ năng này rồi lộ ra ý cười.
"Sư phụ ngươi yên tâm, con sẽ nghiên cứu một chút, cho dù mình không học được thì khẳng định cũng sẽ thu một đồ đệ thích hợp để truyền thừa tiếp kỹ năng này."
"Đừng lãng phí quá nhiều tinh lực." Thành chủ Diệp lại nhắc nhở một câu.
"Nhất là, đó là kỹ năng ngự thú nên chỉ có thể dùng cho thú cưng, không cách nào có hiệu quả với thú cưng thực vật, cho nên con cũng không cần cải tiến nó thành kỹ năng có tác dụng với cả thú cưng thực vật. Sư phụ đã từng thử cải tiến rồi, nhưng rất khó khăn, nguyên lý hai bên khác biệt, không cách nào cưỡng ép sửa đổi hiệu quả."
"Đệ tử ghi nhớ!"
Trải qua một đoạn thời gian phi hành, cả nhóm Lộ Nhiên rốt cục đã tới Thanh Vực.
Thật ra mặc kệ tại địa phương nào trên đại lục Thần Thụ, cường giả truyền kỳ cũng là lực lượng cấp chiến lược. Bọn họ giống như thiên tai đi lại trên đại lục, bình thường, khi một truyền kỳ đến lãnh thổ của một truyền kỳ khác, họ sẽ phải báo trước.
Di tích Thụ Vương là di tích quan trọng như vậy, mặc dù căn cứ nguyện vọng của Thụ Vương, người người đều có thể khiêu chiến, nhưng kỳ thật vẫn có thế lực đang phụ trách bảo vệ và quản lý người khiêu chiến.
"Người thành lập thế lực ngự thực quản lý Thanh Vực. . . nghe nói là một trong những người theo đuổi Thụ Vương."
"Cắm rễ ở chỗ này chính là vì bảo vệ di tích Thụ Vương, vì Thụ Vương chọn lựa người thừa kế thích hợp."
"Kết quả thì hay rồi."
"Người theo đuổi kia đã không còn, con cháu của người đó cũng đã cấp 8 rồi mà di tích Thụ Vương đến nay vẫn không ai có thể thông qua."
Trên phi thuyền, truyền kỳ Điền đứng ở phía trên cùng của phi thuyền, kể cho Lộ Nhiên và Cốc Vũ ở phía sau chuyện bát quái.
"Thụ Vương là thiên kiêu như thế, có rất nhiều người theo đuổi cũng là bình thường." Cốc Vũ đắm chìm, nói: "Thật đáng tiếc, nhân vật truyền kỳ như vậy chưa đến 30 tuổi đã qua đời."
"Chủ yếu nhất là, nguyên nhân cụ thể vì sao qua đời không ai biết." Thành chủ Diệp nói: "Có lẽ thực sự có người nhận được truyền thừa của bà ấy mới có thể biết trên người bà ấy đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Bà liếc nhìn Lộ Nhiên, nói: " Thụ Vương ở thời kỳ đỉnh phong có tiếng là tồn tại có thể đối kháng với sinh vật truyền thuyết, cậu đừng chủ quan."
Thành chủ Diệp biết tình hình của Lộ Nhiên rõ hơn mọi người. Bà biết Hà Tổng nắm giữ định hình sinh vật truyền thuyết, nhưng mô phỏng dù sao cũng chỉ là mô phỏng. Thụ Vương được tôn là tồn tại có thể thực sự đối kháng với cả sinh mệnh truyền thuyết chân chính, không dễ chiến thắng như vậy.
"Vâng." Lộ Nhiên gật đầu.
Nói một hồi, mọi người cũng đã tới thành Thụ Vương. Thành trì này được xây dựng đặc biệt chuyên để tưởng nhớ Thụ Vương. Cuộc đời của truyền kỳ Thụ Vương có thể nói là lưu danh sử sách. Lúc bà còn hoạt động ở đại lục đã xây dựng rất nhiều thành trì cho nạn dân, nhiều lần giết chết hung thú, thực vật hung ác làm hại một phương, có được danh tiếng rất tốt. Cho đến bây giờ, còn có rất nhiều thành trì thờ cúng tượng của Thụ Vương.
Bởi vậy, di tích truyền kỳ của bà dĩ nhiên cũng không thể đơn sơ được.
Nhìn về phía trước có một cái cây khổng lồ dẫn vào trong thành trì. Phi thuyền của mấy người Lộ Nhiên vừa mới đến gần, một bóng người phát ra khí thế mãnh liệt, lập tức xuất hiện ở phía trước phi thuyền.
"Người tới có phải là thành chủ thành Thụ Giới và thành chủ thành Phong Nhiêu không?"
Ngăn cản trước phi thuyền của Mộc Diệp là một người đàn ông trung niên mặc áo lụa màu tím, hai tay chắp sau lưng đứng giữa không trung, hẳn là tu hành kỹ năng ngự thú đặc biệt có thể mượn nhờ lực lượng của thú cưng.
"Chúng tôi là."
"Thanh Liên Sơn." Nhìn thấy người này, thành chủ Điền đứng trước phi thuyền ngạc nhiên nói: "Vậy mà cậu cũng đã trở thành truyền kỳ."
"Hơn nữa còn rất kín tiếng, bên ngoài không hề có một chút tin tức nào."
"Gần đây tôi mới đột phá." Thanh Liên Sơn nói: "Xem ra là bản tôn của thành chủ Diệp và thành chủ Điền."
"Phụ thân tôi đang bế quan." Truyền kỳ họ Thanh nói: "Để tôi tới tiếp đãi hai vị, không có vấn đề gì chứ?"
"Sao có thể có vấn đề được." Thành chủ Điền nói: "Có thể để thiên tài siêu cấp như cậu tự mình tiếp đón là vinh hạnh của chúng tôi."