Ngự Thú Chi Vương ( Dịch Full )

Chương 648 - Chương 648: Bệnh Thiên Phú

Chương 648: Bệnh thiên phú Chương 648: Bệnh thiên phú

Thành Thụ Vương.

Bên ngoài cổ thụ di tích, ba vị truyền kỳ cùng với Cốc Vũ vẫn đang đứng ngoài đờ đẫn nhìn đại thụ lóe sáng, bờ môi không ngừng rung động, giống như là bị gió thổi mưa rơi.

Đồng thời xung quanh bầu trời liên tục không ngừng có ngự thú sư tập rung lại đây, thậm chí còn có truyền kỳ khác ở gần đó bị kinh động, lập tức chạy đến tìm hiểu đầu đuôi.

"Là ai đang khiêu chiến di tích!"

Câu này không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần. Giây phút này, cho dù là ai cũng đều đang ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn sự thay đổi của di tích cổ thụ.

Như vậy có nghĩa là truyền thừa của Thụ Vương... bị người cầm đi sao?

Không ít người đỏ mắt. Nếu như ai cũng không cách nào kế thừa một bảo tàng lớn như vậy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy có người thực sự có thể lấy đi, rất nhiều người lập tức suy sụp.

Đến cùng là ai!

Trogn tiếng kêu gọi của vô số người, sau một hồi, cuối cùng bóng dáng của Lộ Nhiên cũng chậm rãi xuất hiện trên cành cây bên ngoài cổ thụ, trên mặt mang theo vẻ ưu sầu.

A, câu nói kia của bà chị Thụ Vương là có ý gì?

Về sau nhất định sẽ còn gặp lại?

Không phải bà ấy ngỏm củ tỏi rồi à?

Lộ Nhiên cảm giác chắc hẳn là thân thể của bà xuất hiện một bệnh nào đó không cách nào chữa trị được, cho nên mới dẫn đến tráng niên mất sớm.

Tình huống này rất phổ biến ở đại lục Tinh Nguyệt, rất nhiều ngự thú sư có thiên phú và tiềm lực cường đại đều có một vài tật bệnh trời sinh. Ví dụ như có người trời sinh đã có thể chất đặc biệt, trời sinh đã có khả năng ngự thú, cũng giống siêu năng lực của Lộ Nhiên.

Nhưng chỗ tốt, thường thường cũng kèm theo rủi ro.

Giống như Lộ Nhiên bị ác mộng quấy rầy đã là nhẹ nhàng lắm rồi.

Ở Lam Tinh còn có những người có siêu năng lực sau khi thức tỉnh năng lực, mỗi ngày đều bị đau đầu muốn nứt quấy nhiễu, như vậy càng nguy hiểm hơn.

Đây đều có thể coi như 'bệnh lạ'.

Mà trên đại lục Tinh Nguyệt sẽ chỉ càng nhiều bệnh lạ, được gọi chung là 'bệnh thiên phú'.

Ý là thân thể của nhân loại nhỏ yếu, không chịu được thiên phú mạnh mẽ như vậy.

Thụ Vương có thể khế ước với bá chủ hệ thời gian, có thể được sinh linh thực vật truyền thuyết chọn trúng, bản thân khẳng định có thiên phú siêu phàm, nói không chừng còn có quan hệ với hệ thời gian. Thiên phú cường đại như vậy có 'bệnh thiên phú nghiêm trọng' cũng không phải là không thể.

Nhưng đã được sinh mệnh truyền thuyết chọn trúng thì cho dù có bệnh cũng không đến mức không trị được chứ nhỉ.

Đối phương nói chắc chắn tương lai còn có ngày gặp lại như vậy, chứng tỏ đã tìm được phương pháp giải quyết? ? ?

Đã tìm được phương pháp giải quyết, còn nói mình đã chết rồi... Lộ Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Chuyển sinh!

Không phải là Thụ Vương thông qua phương pháp đặc biệt để đầu thai chuyển thế đấy chứ.

"Được rồi, không cần biết. Cho dù thật sự chuyển sinh thì cũng không có khả năng gặp lại, mấy ngày nữa là mình lượn rồi."

Lộ Nhiên thầm nhủ trong lòng. Hắn đoán rằng Thụ Vương này khả năng cũng là người ghi thù. Nhìn thấy hình chiếu cấp thấp của mình bị hắn cầm sừng Gãy Hươu Thần gian lận đánh bại như vậy chắc hẳn rất khó chịu, muốn dựa vào thực lực chuyển thế để khảo nghiệm hắn một lần nữa.

Nhưng thật ngại quá, sẽ không có cơ hội đó đâu.

"A !"

Sau khi ra ngoài, Lộ Nhiên vẫn đang trầm tư về câu nói cuối cùng của Thụ Vương.

Đến lúc lấy lại tinh thần, hắn mới chú ý thấy ngự thú sư đầy trời đều đang nhìn mình.

Trong đó cũng bao gồm cả truyền kỳ Thanh mới gặp lúc nãy. Anh ta đang đỏ bừng mắt, tóc tai rối bù, gằn từng chữ: "Cậu... thông qua thí luyện truyền thừa rồi à? ?"

"May mắn không làm nhục mệnh!" Lộ Nhiên trả lời một cách tự nhiên.

Truyền kỳ Thanh: ?

Không ai chờ mong cậu thông quan đâu!

Hiện tại anh ta rất suy sụp, chỉ muốn biết mình có chỗ nào không bằng thiếu niên này.

"Ha ha ha ha ha ha." Giờ này khắc này, truyền kỳ Diệp ở bên cạnh chợt cười to, cả người bộc phát ra mấy luồng uy thế của các loài thực vật đan xen, hình thành uy áp truyền kỳ.

Hiện tại, thành chủ Diệp đã không biết nên miêu tả tâm trạng của mình như thế nào rồi. Bà nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lộ Nhiên, chỉ cảm thấy đồ đệ này của mình quá yêu nghiệt.

Vậy mà thật sự... để hắn thông quan rồi.

"Đồ đệ ngoan, làm không tệ! ! !" Thành chủ Diệp bộc phát uy thế làm cho đám người xung quanh thay đổi sắc mặt. Không nghĩ tới ở đây còn có một truyền kỳ. Nghe thấy thành chủ Diệp xưng hô với Lộ Nhiên, không ít người nhận ra địa vị của Lộ Nhiên.

Đồ đệ của truyền kỳ.

Cái thân phận này hoàn toàn có thể để một đống người ngấp nghé bảo vật trong di tích phải e sợ.

Tuy nhiên, cho dù Lộ Nhiên không có thân phận hay bối cảnh gì, nhưng chỉ cần đạt được truyền thừa của Thụ Vương thì cũng sẽ không có người nào dám tuỳ tiện ra tay với hắn.

Mọi người đều biết, Thụ Vương mặc dù qua đời, thế nhưng những thú cưng chiến đấu mạnh mẽ của Thụ Vương vẫn chưa hoàn toàn qua đời.

Những chiến sủng đó cũng giống như thiên nhiên thần hộ mệnh cho Lộ Nhiên, thậm chí hung danh còn lớn hơn cả sư phụ truyền kỳ.

"Xin lỗi Cốc sư tỷ, di tích này tiếp theo hẳn là không cách nào khiêu chiến rồi." Lộ Nhiên quay đầu nói với Cốc Vũ.

Cốc Vũ: ? ? ?

"Ha ha, đi thôi, chúng ta về nhà!" Nhóm Lộ Nhiên đến nhanh, đi cũng nhanh. Thành chủ Diệp cười ha ha, sau đó không định ở lại thành Thụ Vương nữa.

Ở bên cạnh, trong lòng truyền kỳ Điền giây phút này mặc dù cũng rung động, nhưng bà không có nói thêm gì, cũng là bộc phát ra khí thế truyền kỳ, xem như đứng về phe Lộ Nhiên.

Thế nhưng, mặc dù hai người đã rất mạnh, nhưng chưa được bao lâu đã có một luồng khí tức càng mạnh mẽ hơn đến gần.

Một ông lão ngồi trên hoa sen màu xanh, không biết từ lúc nào đã tiếp cận nơi đây. Nhìn thấy người này, mọi người đều tỏ ra giật mình. Mặc dù trước mắt ông lão này không cường thế bằng Thụ Vương, nhưng cũng là ngự thực sư cấp tám hiếm hoi trên đại lục Thần Thụ.

"Tằng gia gia." Nhìn thấy người này, truyền kỳ Thanh không hề ngạc nhiên. Truyền thừa của Thụ Vương bị lấy đi làm kinh động đến Tằng gia gia cũng là chuyện tất nhiên.

Bình Luận (0)
Comment