"Chàng trai trẻ..."
So với những người khác, ông lão này bình tĩnh hơn không ít. Ông khá ngạc nhiên đánh giá Lộ Nhiên, nói: "Chúc mừng cậu đã đạt được truyền thừa của Thụ Vương. Tôi có thể hỏi cậu một chút, sau khi thông qua di tích, bên trong đã xảy ra chuyện gì không?"
Lộ Nhiên ngẩng đầu lên, đây là lần đầu hắn nhìn thấy truyền kỳ sử thi. Ở bên cạnh, thành chủ Diệp và thành chủ Điền hơi biến sắc, hiển nhiên cho dù là hai bọn họ cũng rát khó đánh lại ông lão này. Tuy nhiên, chắc hẳn ông lão này không phải là kẻ địch.
"Cũng không có gì, sau khi thông quan di tích, tôi gặp được có ảo ảnh có ý thức của Thụ Vương. Bà ấy dặn dò tôi chút chuyện, cũng bảo tôi chờ chiến sủng của bà ấy đến tìm tôi."
Câu trả lời của Lộ Nhiên làm cho ông lão ngồi trên bông sen xanh rơi vào trầm tư, sau đó ông nói: "Quả nhiên có lưu lại ý thức đặc biệt à. Không hổ là tiền bối Thụ Vương a."
Truyền kỳ sử thi này dường như biết được rất nhiều. Sau khi hỏi một câu như vậy, ông cũng không tiếp tục hỏi đến cùng chuyện trong di tích truyền thừa nữa. Ông vừa trầm trồ 'Không bình thường a!', vừa quay người rời đi, đồng thời nói:
"Liên Sơn, nếu truyền kỳ Diệp và mọi người đã sốt ruột muốn trở về thì con hãy tiễn khách đi. Anh bọn nhỏ truyền nhân của Thụ Vương có lẽ cũng cần thời gian để tiêu hóa truyền thừa."
"Vâng thưa Tằng gia gia." Thanh Liên Sơn lộ vẻ khó chịu, còn khó chịu hơn cả ăn phân.
Hiện tại anh ta có cảm giác như nữ thần chạy theo mặt trắng nhỏ, sau đó mình còn phải lái xe đưa bọn họ về nhà.
Trên một chiếc phi thuyền lá.
Nhóm Lộ Nhiên chính xác là kiểu ra vẻ xong bỏ chạy mất dép, vô cùng kích thích, không cho mọi người ở thành Thụ Vương ó bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào.
Cho đến khi đã bay đi được một đoạn đường, thành chủ Diệp còn chưa bình tĩnh lại được. Bà không nghĩ tới Lộ Nhiên thật sự thông quan di tích.
Đây chính là tăng thêm kiến thức, mở mang tầm mắt mà các bà nói trước khi đưa Lộ Nhiên đến đây sao?
Cho dù là thành chủ Diệp hay là Điền sư bá, giây phút này đều cảm giác mình mới là người được mở mang tầm mắt.
"Đồ đệ ngoan!"
Thật ra, giây phút này Lộ Nhiên cũng đã được coi là đồ đệ của Thụ Vương. Điều này khiến cho thành chủ Diệp rất bất đắc dĩ. Mình có tài đức gì mà có thể cùng chung đồ đệ với Thụ Vương a.
"Sư phụ, Điền sư bá đâu rồi? Thật ra ở trong di tích Thụ Vương, con đã đạt được một chút tình báo rất quan trọng, muốn nói với mọi người."
Lộ Nhiên cũng là rảnh rỗi sinh nông nổi, vì vậy hắn muốn nói chuyện 'ước hẹn vạn năm', 'ngự thực sư thần tuyển' vân vân và mây mây cho mấy người Diệp sư phụ biết, để bọn họ tiếp tục khó lòng bình tĩnh lại được.
"Nói cách khác, bây giờ con đã bị buộc vào với trận doanh của thần linh thực vật à?"
"Là muốn trợ giúp thần linh thực vật bồi dưỡng chiến sĩ, tương lai dùng cho đối kháng thần thú truyền thuyết sao?"
Hai vị truyền kỳ đều không nghĩ tới truyền thừa của Thụ Vương lại còn có trách nhiệm phải gánh vác lớn như thế.
"Không, nói đúng ra là hiện tại tất cả ngự thực sư đều đã bị trói vào trận doanh thực vật."
"Thời hạn vạn năm vừa kết thúc, chắc chắn sẽ nổi lên một trận chiến ảnh hưởng đến toàn bộ đại lục, song phương là chủng tộc hung thú cùng chủng tộc thực vật."
"Đến lúc đó, địa vị bá chủ của đại lục cũng sẽ được xác định lại một lần nữa." Lộ Nhiên lắc đầu nói: "Tuy nhiên, khoảng cách đến thời hạn vạn năm còn cực kỳ lâu, chúng ta có lẽ cũng không chờ được đến lúc đó."
"Nhưng con có dự cảm rằng cho dù chúng ta sau khi chết, khả năng cũng sẽ không thật sự chết đi, mà hết thảy đều bị thần linh thực vật bảo tồn lại, đợi thời hạn vạn năm vừa đến sẽ lấy hình thức thần kỳ phục sinh chúng ta, để chúng ta tham gia vào trận chiến cuối cùng."
"Con cảm thấy, vừa rồi tiền bối Thanh Liên kia khả năng cũng giống như Thụ Vương, biết được ước hẹn vạn năm, dù sao về bản chất thì tất cả ngự thực sư đều đang trợ giúp Thần Thụ bồi dưỡng binh sĩ."
"Được rồi. . ." Truyền kỳ Điền nói: "Chân tướng của thế giới là cái gì, tôi cũng không thèm để ý, những chuyện này cách chúng ta quá xa. Vẫn nên nói về cậu đi. Cậu đã đạt được truyền thừa của Thụ Vương, tiếp theo có kế hoạch gì không?"
Truyền kỳ Điền đã hỏi ra câu hỏi trong lòng thành chủ Diệp. Kỳ hạn vạn năm gì đó quả thực quá xa xôi, hiện tại mấu chốt là Lộ Nhiên. Lộ Nhiên trước đó đã nói rằng chiến sủng của Thụ Vương sẽ đến tìm hắn, ý là về sau Lộ Nhiên sẽ rời đi sao?
"Trong ngắn hạn, con dự định ở lại thành Thụ Giới, cùng sư phụ học tập tri thức ngự thực. Trời mới biết chiến sủng của tiền bối Thụ Vương bao giờ mới tìm tới." Lộ Nhiên nói: "Sư phụ, sau khi trở về, người tổ chức một bữa tiệc bái sư đi, tiền bối Thụ Vương cũng có ý để cho con chuyển chức thành ngự thực sư. . . Hiện tại, hoàn toàn không cần lo lắng về Ngự Thú Trai nữa. . ."
Thành chủ Diệp: . . .
Tại sao Lộ Nhiên lại có chấp niệm với tiệc bái sư đến thế?
Thành chủ Diệp thật tình không biết, Lộ Nhiên hiện tại lại bắt đầu quay lại nhớ nhung tiệc bái sư là bởi vì giây phút này hắn đã có thêm một thân phận, truyền nhân của Thụ Vương!
Má nó chứ, lần này người đến tham gia tiệc bái sư khẳng định có đẳng cấp không giống lúc trước, có khi sẽ có thật nhiều truyền kỳ đến thăm hỏi tặng lễ và làm quen với hắn. Lần này ngu gì mà là không làm!
"Tùy con." Lộ Nhiên đã nhắc đến chuyện này hai lần, thành chủ Diệp không thể từ chối. Lộ Nhiên không chê bà già này chỉ là một truyền kỳ bình thường, vậy thì bà còn do do dự dự cái gì nữa.
"Đúng rồi sư phụ, con thu được di tích không gian của tiền bối Thụ Vương, bên trong cần rất nhiều thực vật hung ác để hoàn thiện môi trường trong không gian. Con có thể lấy một phần thực vật hung ác trong Tử Vong Sâm Lâm để cấy ghép vào đó không?"
"Đây là việc nhỏ, con mang cả Tử Vong Sâm Lâm vào trong đó cũng không có vấn đề gì." Thành chủ Diệp thuận miệng nói.
Sư phụ muôn năm!
Trên thế giới này, thứ được lan truyền nhanh nhất chính là tin tức.
Trên đường, chuyện truyền nhân của Thụ Vương là Lộ Nhiên sắp bái thành chủ của thành Thụ Giới làm sư phụ đã được truyền ra ngoài.
Khi đội ngũ của Lộ Nhiên còn chưa trở về thành Thụ Giới, đã có đại biểu của các thế lực bắt đầu tiến về thành Thụ Giới, dự định chào hỏi truyền nhân của Thụ Vương.
Quả thực phải nắm chặt thời gian mới được. Lộ Nhiên tính toán một chút, cảm giác mình đã không còn nhiều thời gian nữa.
Hắn nhất định phải tranh thủ thời gian, lập tức thể hiện ra thân phận của mình.