Sau khi trở lại thành Thụ Giới, Lộ Nhiên thậm chí còn không rảnh đi để ý tới Vu Duệ và hai người kia. Hắn lập tức đi tới Tử Vong Sâm Lâm để làm công nhân bốc vác cần cù chăm chỉ.
Hiện tại trong di tích không gian vô cùng hoang vắng, quả thực cần được được bổ sung thêm.
Cùng lúc đó.
Ba người Vu Duệ đang cố gắng thăm dò và học tập ở thành Thụ Giới. Lộ Nhiên làm cho bọn họ thất bại trong nhiệm vụ đột phá, vì không lãng phí chuyến đi đến bí cảnh lần này, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng ở phương diện khác.
Đó chính là thăm dò thế giới.
Nếu như thăm dò ổn thoả, kết quả đạt được cũng chưa chắc đã nhỏ hơn hoàn thành nhiệm vụ đột phá. Ba người tự thôi miên mình như vậy.
"Duệ ca, gần đây hình như không thấy bóng dáng tên Lộ Nhiên kia đâu nhỉ?"
Trong phòng, mấy người đang tìm đọc sách cổ, Giang Minh đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
"Không biết, hẳn là cũng đi thăm dò thế giới rồi." Liễu Mạn trả lời.
"Ha ha, anh ta chắc chắn không thể biết về đại lục Thần Thụ nhiều bằng chúng ta được. Trên phương diện này khẳng định vẫn là chúng ta chiếm cứ ưu thế, cậu nói xem có đúng không Duệ ca." Mấy ngày kế tiếp, mấy người đã thu hoạch không ít tài nguyên cấp hiếm và bí tịch.
Thậm chí còn khảo cổ phát hiện ra một vài bí ẩn lớn quan trọng.
Hai người nhìn về phía Vu Duệ, lại phát hiện sắc mặt của cậu ta trở nên cổ quái.
Vu Duệ nói: "Lần cuối cùng tôi gặp mặt anh ta, hình như anh ta đến hỏi tôi tin tức liên quan đến di tích Thụ Vương. . . Mọi người nói xem, anh ta biến mất lâu như vậy, sẽ không phải là đi thăm dò di tích Thụ Vương rồi chứ?"
"Di tích Thụ Vương? ? ?" Giang Minh sững sờ, nói: "Đó có thể coi là kỳ ngộ thăm dò tối cao mà người thí luyện tại đại lục Thần Thụ trong tình huống bình thường có thể tiếp xúc đến. Dù sao cũng là một cơ duyên của nhân vật truyền thuyết. Tuy nhiên, thành Thụ Giới cách di tích Thụ Vương xa như vậy..."
"Tóm lại, thực lực của cậu ấy cho dù không yếu, nhưng muốn thăm dò được di tích Thụ Vương có lẽ vẫn còn không đủ. Nếu như đi thăm dò nơi đó thì khẳng định chỉ là lãng phí thời gian."
"Không biết nữa." Vu Duệ lắc đầu. Đúng lúc này, cửa bị gõ vang.
"Quý khách, quý khách, cây báo hôm nay đến rồi!" Là gã sai vặt đến đưa báo.
Đã muốn thăm dò bí cảnh, vậy thì dĩ nhiên bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới tin tức của các nơi mỗi ngày rồi.
Liễu Mạn đi đến mở cửa, nhận lấy cây báo được in đầy nội dung, nói: "Cảm ơn."
"Quý khách! ! ! Hôm nay có lớn tin tức đấy, mọi người từ từ xem đi, tôi đi trước đây." Gã sai vặt nói.
"Lớn tin tức?" Liễu Mạn sững sờ, sau đó nhìn vào nội dung trên cây báo, ngay sau đó biến sắc.
"Sao vậy?" Nhìn thấy Liễu Mạn ngây người trước cửa, Giang Minh nhìn lại, nói: "Tin tức lớn gì vậy? Tôi nhớ được ở giai đoạn này. . . Để tôi đoán xem nào, có phải là thiên tài của Thanh thị ở thành Thụ Vương, Thanh Liên Sơn tấn thăng truyền kỳ không? Tên này còn có biệt danh là người khiêu chiến di tích Thụ Vương nhiều nhất, nhưng vẫn không một lần thông qua. Ha ha..."
"Không, không phải." Liễu Mạn ngơ ngác trả lời. Sau đó, cô cứng ngắc đi đến, mở cây báo ra cho cả hai người nhìn.
Vu Duệ thả sách cổ trong tay ra, Giang Minh cũng liếc mắt nhìn sang.
[Truyền nhân của Thụ Vương xuất hiện! Đồ đệ của thành chủ Diệp Ảnh thành Thụ Giới, Lộ Nhiên, dùng năm phút thông qua thí luyện truyền thừa của Thụ Vương, yêu nghiệt số một trong 800 năm qua! ]
Ba người: ? ? ?
Cấy ghép thực vật hung ác là một công việc cần kỹ thuật.
Dù bọn chúng không tồn tại ý thức, chỉ là giống như cây nắp ấm, cỏ bắt ruồi, chỉ dựa vào bản năng hành động để đi săn, nhưng cũng sẽ tạo thành nhiều trở ngại cho người cấy ghép.
Nhưng cũng may Hà Tổng lĩnh ngộ hình thái hươu chó tỏa ra uy áp Hươu Thần, dù là thực vật hung ác không có ý thức mà chỉ hành động theo bản năng cũng có thể áp chế.
Điều này giúp cho Lộ Nhiên gia tăng hiệu suất vận chuyển lên rất nhiều.
Trôi qua hai ngày ngắn ngủi, khu vườn sau nhà đã chăm chút mấy chục năm của thành chủ Diệp đã trở nên trụi lủi.
Thay vào đó, bên trong trang bị không gian di tích to lớn của Thụ Vương có một khu vực trồng đầy thực vật hung ác.
"Hô." Trên vùng đất hoang vu, Lộ Nhiên lau mồ hôi, cảm giác bản thân quá vất vả rồi.
Hắn nhìn về phía chủ thành, hai ngày này đã có các thế lực ở khắp nơi lần lượt đến thành Thụ Giới, lễ vật của bọn họ cũng lần lượt được đưa đến phủ thành chủ.
Lịch trình của Lộ Nhiên chính là hai điểm tạo thành một đường thẳng, một hồi cấy ghép, một hồi đi thu lễ.
Cảm giác hạnh phúc này làm cho hắn giống như được trở lại thời kỳ đảm nhiệm thánh tử linh hồn.
Trong đó, Lộ Nhiên cảm giác nhận được lễ vật quý giá nhất đến từ Thanh thị ở thành Thụ Vương.
Dù truyền kỳ Thanh Liên Sơn rất đau lòng, nhưng vì lão tổ nhà mình yêu cầu, anh ta vẫn mang theo lễ vật đến đây chào hỏi.
Lễ vật anh ta mang tới là một hạt giống linh thực sau khi thức tỉnh có thể đạt tới chủng tộc bá chủ sơ cấp, nghe nói là thực vật quý hiếm có thể cải tạo hoàn cảnh, tăng cường nồng độ linh khí.
Xem ra là tặng cho Lộ Nhiên để giúp hắn cải thiện di tích không gian, rất có tâm.
Lộ Nhiên mặc dù không có năng lực giúp nó thức tỉnh, nhưng chỉ riêng trồng trong di tích không gian, ngày sau cũng có thể mang lại lợi ích to lớn cho quân đoàn thú cưng ở trong này.
Đây là lễ vật quý giá nhất, mà lễ vật phù hợp với Lộ Nhiên nhất thì là Cơ thị ở thành Vạn Diệp đưa tới.
Còn không đợi Lộ Nhiên đi tìm bọn họ nhờ trợ giúp thức tỉnh Cỏ Kiếm, bọn họ đã đưa tới một bình huyết dịch màu bạc, nói là có thể trợ giúp Cỏ Kiếm thức tỉnh.
Thu hoạch này làm cho Lộ Nhiên bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Ban đầu, dù thế nào hắn cũng sẽ không nghĩ tới mình lại dùng cách này để có được tài nguyên thức tỉnh Cỏ Kiếm.
"Đây mới là cách sử dụng bí cảnh đột phá chính xác a."
"Tuy nhiên, không thể tuỳ tiện thỏa mãn được. Chẳng lẽ không có cách tiến công nào càng hiệu suất hơn, càng hoàn mỹ hơn sao?"