"Dung Nham Tai Thú." Ông lão thản nhiên nói: "Dung Nham Tai Thú giống như Vua Rồng Lửa, là một trong bảy đại chiến sủng của đế vương Viêm Ti Chấn. Ngoại hình của nó giống như rùa, phần lưng cõng một ngọn núi lửa, lấy nham tương của núi lửa làm thức ăn, chiến đấu giống như thiên tai bộc phát, là một con cự thú chiến đấu vô cùng cường đại."
"Mặc dù không đạt tới chủng tộc chuẩn truyền thuyết, nhưng ở trong số các Thánh Thú hộ quốc hiện tại, chiến lực cũng đủ đứng trong năm vị trí đầu, chủ yếu nhất là tuổi thọ nó dài lâu, bây giờ vẫn ở vào thời kỳ tráng niên."
"Nếu như cậu có thể đi theo nó tu hành một khoảng thời gian sẽ nhận được ích lợi không nhỏ."
Lộ Nhiên nghe xong thì nao nao.
Dung Nham Tai Thú. . .
Hắn nhớ kỹ, bên trong bí cảnh truyền kỳ cấp 3 hình như có con boss gọi Cự Ngạc Dung Nham, bị hắn loại bỏ khỏi vị trí tiến công dự bị.
Bây giờ lại lại tới một con Dung Nham Tai Thú chủng tộc bá chủ cao cấp. . . Lộ Nhiên cảm thấy mình thực sự. . . bị buộc phải chơi cùng dung nham lửa núi sao?
Dung Nham Tai Thú bá chủ cao cấp. . . Nghe không tệ, nhưng mà Lộ Nhiên càng muốn thú cưng chủng tộc chuẩn truyền thuyết hơn. . .
Ừm, nếu như cuối cùng thực sự không tìm thấy thú cưng chủng tộc chuẩn truyền thuyết, vậy thì hắn sẽ thử xem có thể dụ lão rùa đen này thay thế vị trí của Vua Rồng Lửa hay không.
Cùng lúc đó.
Ngự Đế Thành, hoàng cung.
Thất công chúa của Hoàng tộc đến cung điện vào ban đêm như thường lệ để thỉnh an mẫu hậu.
Mới vừa tiến vào, cô đã phát hiện phụ vương của mình cũng đang ở đây.
"Bái kiến phụ hoàng, bái kiến mẫu hậu." Thất công chúa hành lễ nói.
"Tiểu Thất, không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết." Trong phòng, một người đàn ông trung niên có vóc dáng khôi ngô, tướng mạo đoan chính, nhưng khóe mắt dưới mái tóc đen nhánh lại lộ ra vẻ mỏi mệt mở miệng nói.
Chính là đế vương đời thứ sáu của đế quốc Ngự Thú, vào năm gần 20 tuổi đã lấy thực lực truyền kỳ tiếp nhận vị trí đế vương, Vân Hạo.
Tên của ông cũng được ghi chép lại kỹ càng trong sách lịch sử. Ông là đệ tử của đế vương đời thứ năm của đế quốc Ngự Thú, thiên phú và tiềm lực càng xuất chúng, 19 tuổi đã trở thành ngự thú sư truyền kỳ, đồng thời văn thao vũ lược đều tinh thông.
Sau khi cân nhắc nhiều mặt, trước khi đại nạn của mình tới, đế vương đời thứ năm đã không truyền lại ngôi đế vương cho dòng dõi của mình. Dòng dõi của đế vương đời thứ năm dĩ nhiên cũng rất ưu tú, nhưng so với đệ tử này của ông thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa, Vân Hạo có xuất thân là cô nhi nên cũng tương đương với con nuôi của đế vương đời thứ năm, ngoại trừ không có quan hệ máu mủ thì không khác gì cha con thực sự. Cuối cùng, đế vương đời thứ năm vẫn truyền ngôi đế vương cho Vân Hạo.
Mặc dù sau mấy năm kế thừa đế vị, Vân Hạo đã không phụ sự mong đợi của mọi người, tấn thăng thành truyền kỳ sử thi cấp 8, nhưng đế quốc đã hòa bình thật lâu cũng vào lúc này gặp phải tứ đại đế quốc hung thú tiến công.
Vân Hạo làm đế vương cũng không hề dễ dàng.
Mấy đại chiến sủng của bản thân thậm chí đều đã bị phái đến tiền tuyến, chỉ để lại một con bảo vệ mình, đi theo mình tọa trấn Ngự Đế Thành.
"Cung Nhi, mau tới đây." Đế hậu cưng chiều nhìn Thất công chúa và vẫy vẫy tay. Thất công chúa mặc một chiếc váy xinh đẹp, mang theo khí chất cao quý lập tức khôi phục lại dáng vẻ như một đứa trẻ, cười hì hì ngồi xuống.
"Cha, nhìn trạng thái của người càng ngày càng kém, có việc gì tiểu Thất có thể giúp một tay không? Hay là người phái con lên tiền tuyến đi." Thất công chúa nhìn về phía phụ hoàng.
"Chỉ bằng chút công phu này của con còn chưa đủ để tướng lĩnh tiền tuyến chiếu cố con đâu." Vân Hạo nói: "Vẫn chưa tới lúc đó. . ."
"Không nói chuyện này nữa. Nghe mẫu hậu con nói hôm nay con đi tìm đứa nhỏ của Viêm gia à?"
"Đúng vậy, là Huỳnh Huỳnh muội muội nghiên cứu ra món ăn mới, muốn mời con đến nhấm nháp một phen... Nhưng mà phụ hoàng, lúc bọn con đang chuẩn bị ra cửa dạo phố lại phát hiện ra một chuyện mới lạ."
"A, chuyện gì?" Đế vương Vân Hạo cùng Đế hậu đều lộ ra vẻ mặt tò mò.
"Có một thiếu niên đi vào trước cửa Viêm phủ, tự nhận mình đến nhận tổ quy tông, nói mình là huyết mạch bên ngoài của tiên đế Viêm Ti Chấn còn sót lại."
"Ha ha..." Vân Hạo cười ha ha một tiếng, nói: "Viêm Đế ở bên ngoài đến cùng đã có bao nhiêu nợ phong lưu, hiện tại đã qua mấy trăm năm rồi mà vẫn còn có huyết mạch liên tục không ngừng trở về. . . . ."
Đế hậu khẽ véo Vân Hạo một cái, Vân Hạo vội vàng thề thốt: "Yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện như vậy đâu mà."
"Sau đó thì sao? Thế nào, thiếu niên kia là thật hay giả? Trong thời buổi này xuất hiện một số con em đại gia tộc cũng không phải ít."
Vân Cung Nhi chân thành nói: "Hẳn là thật, đối phương... Thi triển ra kỹ năng ngự thú đặc trưng Viêm Linh của tiên đế Viêm Ti Chấn."
"Hơn nữa, Viêm Linh kia hình như đã đạt đến giai đoạn thứ hai, thành công hấp thu Dị hỏa hình rồng hoàn thành tiến hóa."
"Với trình độ đó... cho dù là mấy cường giả truyền kỳ trong Viêm tộc chắc hẳn cũng đều chưa đạt tới."
"Ừm..." Thất công chúa dứt lời, Vân Hạo khẽ giật mình, nói: "Viêm Linh giai đoạn thứ hai sao? Thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhiều năm như vậy mà vẫn có người có thể tu luyện Viêm Linh đến trình độ như tiên đế Viêm Ti Chấn."
"Viêm gia đúng là may mắn, vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống một thiên tài."
"Ài." Lúc đầu còn không muốn nói đến chính sự, thế nhưng lúc này, đế vương Vân Hạo lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu.
Làm đế vương mới lên ngôi, Vân Hạo thật ra cũng chỉ được gia tộc đế vương tiền nhiệm toàn lực ủng hộ, còn mấy Đế tộc uy tín lâu năm như Viêm tộc ông lại không thể hoàn toàn điều động.
Cho nên phần lớn áp lực của cuộc chiến hiện tại chủ yếu do dòng dõi của họ gánh chịu.
Mà làm thế nào để đạt được mấy đại Đế tộc toàn lực ủng hộ cũng là một môn học vấn. Nhu cầu của các Đế tộc không giống nhau, trong mỗi Đế tộc cũng không phải bền chắc như thép, cho nên vô cùng khó cân bằng.
"Tiểu Thất, con có quan hệ tốt với đứa nhỏ của Viêm gia, nếu rảnh ngày mai có thể đi hỏi thăm một chút xem Viêm gia dự định sắp xếp cho thiếu niên kia thế nào."
"Vâng."