Lộ Nhiên về tới Viêm phủ, mà Vân Đế thì mang theo tâm sự nặng nề về tới hoàng cung.
"Sao người lại trở về với vẻ ưu sầu thế này?"
Nhìn thấy Vân Hạo trở về lập tức ngồi vào trên ghế và rơi vào trầm tư, đế hậu Khương Nhuyễn pha một chén trà nóng, bưng đến rồi hỏi nói.
"Là Hoa Lục Đạo kiểm tra ra tâm tính của Viêm Lộ kia không tốt sao?"
"Chẳng ai hoàn mỹ, nếu người đã quyết định thu cậu ấy làm đồ đệ thì thời gian tiếp theo hãy chậm rãi chỉ dẫn cậu ấy đi lên con đường đúng đắn. Đó cũng là chuyện mà một sư phụ phải làm."
"Ài. . ." Vân Đế sâu kín nhìn về phía Đế hậu, nói: "Nếu như chỉ là như vậy thì vẫn nằm trong dự liệu của ta."
"Sao vậy?" Đế hậu ngạc nhiên, có chuyện gì vượt ra khỏi dự đoán của Vân Đế?
"Chẳng lẽ là Hoa Lục Đạo thật sự cho thiếu niên Viêm gia kia ở lại tu hành à?"
"Không, là đồ đệ kia của ta khế ước với Hoa Lục Đạo."
Đế hậu: ?
"A, bệ hạ cũng biết nói giỡn rồi sao." Đế hậu miễn cưỡng lộ ra dáng tươi cười, cảm thấy câu nói đùa này rất không buồn cười.
"Nàng nhìn ta giống người sẽ nói đùa sao?" Vân Đế chăm chú nhìn vào đối phương, Đế hậu Khương Nhuyễn thật ra cũng là một ngự thú sư truyền kỳ, là con gái của Đế vương tiền nhiệm, người của Đế tộc Khương gia. Vân Đế kể lại một năm một mười chuyện vừa xảy ra với đối phương. Một lát sau, Đế hậu cũng hơi há hốc miệng, lộ ra dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Chính là như vậy."
"Không lâu sau đó, ta sẽ phái cậu ấy đi tiền tuyến lịch luyện."
"Mà chuyện hiện tại ta đang phân vân là Lâm Nhi có thiên phú xuất sắc, ta vốn muốn bồi dưỡng nó thành Đế vương đời tiếp theo đủ để phục chúng, thậm chí còn phái nó đi tiền tuyến tích lũy chiến công. . ."
"Nhưng bây giờ lại xảy ra việc này, trong nháy mắt nó đã không còn bất kỳ ưu thế nào."
Vân Lâm, con cả của Vân Hạo, thiên phú hơn người, bây giờ cũng đang ở tiền tuyến mang binh tác chiến. Nếu như có thể truyền vị trí Đế vương đời tiếp theo cho dòng dõi của mình thì mỗi đời Đế vương khẳng định đều hi vọng có thể truyền cho dòng dõi của mình.
Mà bây giờ Lộ Nhiên xuất hiện làm cho Vân Đế có chút nhức cả trứng.
Bởi vì Lộ Nhiên giống như có năng lực giải quyết được nguy cơ của đế quốc bất cứ lúc nào.
Đồng thời, Lộ Nhiên là sứ đồ của truyền thuyết, vì vậy tiềm lực và ưu thế của hắn quá nghịch thiên, đại hoàng tử của ông cho dù dùng hết toàn lực có lẽ cũng không cách nào đuổi kịp Lộ Nhiên.
Dưới tình huống như vậy, suy nghĩ cho tương lai của đế quốc, đồng thời cũng là tuân theo đế huấn của Đế vương đời thứ nhất, như vậy, Lộ Nhiên là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Đế vương của đế quốc Ngự Thú đời tiếp theo.
"Người nghĩ như thế nào?" Đế hậu khẽ hỏi.
"Còn có thể nghĩ như thế nào? Nếu như truyền Đế vị cho tên đồ đệ này mà có lợi cho sự phát triển của đế quốc thì tôi dĩ nhiên tôi sẽ truyền cho cậu ta."
"Không trách Lâm Nhi không đủ ưu tú, chỉ có thể trách đồ đệ này quá yêu nghiệt."
"Nếu như cậu ấy thật sự có thể giải quyết được nguy cơ của Đế vương, vậy thì vị trí Đế vương này cho cậu ta có làm sao."
Đế hậu trầm ngâm, sau đó nói: "Ánh mắt của người còn không tốt bằng con gái đâu. Bây giờ suy nghĩ lại, nếu lúc trước người nghe lời Tiểu Thất, cứ ban hôn thì hiện tại tên nhóc này chẳng phải đã là con của người rồi sao!"
"Ta." Vân Đế đau dạ dày, ban hôn. . .
Vốn dĩ ông hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện này, thế nhưng hiện tại ông cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt của con gái mình thật tốt.
"Để nói sau đi. . ."
Cùng lúc đó, Viêm phủ.
Lộ Nhiên sau khi trở về lập tức đi gặp gia chủ Viêm Phong.
"Cái gì? ? ! !"
Giây phút này, nghe thấy Lộ Nhiên nói muốn đi tiền tuyến lịch luyện, Viêm Phong kinh hãi.
"Là Vân Đế cho cậu đi à?"
Viêm Phong nổi giận, Lộ Nhiên vừa mới nhận tổ quy tông, còn chưa lưu lại huyết mạch đã để Lộ Nhiên đi đến tiền tuyến nguy hiểm như vậy, Vân Đế có ý gì?
Lúc này ông rất muốn xông thẳng vào cung hỏi cho ra lẽ. Lộ Nhiên vội vàng ngăn lại, nói: "Không phải, là sư phụ Vân Đế dẫn tôi đi gặp Hoa Lục Đạo. . ."
"Hoa Lục Đạo —— " Viêm Phong khẽ giật mình. Ông đã từng nghe nói đến Thánh Thú hộ quốc này.
Biết được Thánh Thú hộ quốc này tồn tại chỉ có Hoàng tộc cùng mấy cường giả truyền kỳ của Đế tộc.
Hoa Lục Đạo, đó là tồn tại còn mạnh hơn Dung Nham Tai Thú, từ ngàn năm trước đã bảo vệ đế quốc.
"Là tiền bối Hoa Lục Đạo cho tôi nhiệm vụ lịch luyện, nếu như tôi có biểu hiện xuất sắc ở tiền tuyến, nó sẽ đồng ý dẫn tôi tu hành."
"Thì ra là thế." Viêm Phong khẽ gật đầu, nhưng vẫn là khó chấp nhận được. Ông nói: "Nhưng đi tiền tuyến vẫn quá nguy hiểm. Cậu lại suy nghĩ một chút, cậu có Viêm Linh, đi theo Thánh Thú Dung Nham tu hành có lẽ càng thích hợp với cậu hơn."
"Vân Đế bệ hạ nói sẽ phái người âm thầm bảo hộ tôi."
Lộ Nhiên nói đến mức này, Viêm Phong cũng không có cách nào, chỉ có thể để cho Lộ Nhiên trở về trước, còn ông lập tức chạy đi thương lượng với lão tổ trong Đế tộc.
Nhưng mà, Lộ Nhiên đã hạ quyết định như vậy, Viêm tộc khẳng định không cách nào ngăn cản Lộ Nhiên.
Cho đến cuối cùng, thậm chí Lộ Nhiên cũng không biết Viêm tộc đã đưa ra quyết định, định để Viêm Huỳnh Huỳnh đi theo hắn lên tiền tuyến, đến lúc đó nam nữ phối hợp, có khi trong quá trình lịch luyện còn có thể cọ sát ra tia lửa tình yêu.
Nhưng mà đáng tiếc Lộ Nhiên cũng không rảnh rỗi phản ứng lại những chuyện này, bởi vì Hoa Lục Đạo dường như là thật sự muốn trị hắn.
Lộ Nhiên mới trở về không bao lâu, Hoa Lục Đạo đã kêu hắn ra ngoài.
[Đến đây, để cho tôi nhìn xem thú cưng của cậu xem nào. ]
Nói rồi, Lộ Nhiên lập tức bị kéo vào một lĩnh vực giống như không gian độc lập.
Bởi vì Lộ Nhiên có lực lượng truyền thuyết bảo vệ nên Hoa Lục Đạo rất khó nhìn rõ Lộ Nhiên. Nhưng không thể thấy rõ một người làm Hoa Lục Đạo rất khó chịu.
Cho nên nó dự định ra tay từ thú cưng của Lộ Nhiên.
Từ tâm linh của thú cưng thường thường cũng có thể phản hồi ra ngự thú sư của nó là người như thế nào.