Đại sảnh của võ đường vô cùng vắng vẻ, chỉ có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục kiếm đạo đang ngồi chơi điện thoại.
Thấy thế, Lộ Nhiên thở dài, quả nhiên, điện thoại càng có lực hấp dẫn hơn kiếm đạo.
"Xin hỏi ngài là?" Nhìn thấy Lộ Nhiên đeo kiếm trên lưng và đẩy cửa đi vào, thiếu nữ ngẩng đầu hỏi. Lần này Lộ Nhiên tới đây cũng không báo trước cho thầy mà định cho ông ấy một bất ngờ.
"Thách đấu." Lộ Nhiên mở miệng.
Thiếu nữ Kiếm đạo chợt đứng lên: ? ? ?
Cái gì, thách đấu?
Cô lộ ra biểu cảm hung ác. . .
"Tôi chỉ. . ." Lộ Nhiên vừa định nói mình chỉ đùa một chút thôi, đừng kích động. Nhưng ở trước mặt hắn, thiếu nữ đã quyết đoán ấn vào cái nút nào đó ở bên cạnh, bên trong võ đường truyền ra tiếng cảnh báo mà Lộ Nhiên quen thuộc.
Lộ Nhiên tối sầm mặt lại, động tác của nữ hiệp đủ nhanh đấy.
Lộ Nhiên từng nghe thấy tiếng cảnh báo này rồi. Khi còn bé, hắn ở lại võ đường học tập, nếu có người đến thách đấu thì người chịu trách nhiệm canh gác võ đường sẽ đè cái nút đó xuống để thông báo cho các học đồ đang luyện tập bên trong.
Quả nhiên, sau khi thiếu nữ ấn chuông, bên trong võ đường lập tức trở nên ồn ào, còn có những tiếng hò hét hưng phấn.
"Tên nào không có mắt tới thách đấu."
"Trở thành học đồ 6 tháng, rốt cuộc cũng thấy có người tới thách đấu rồi."
Ngay sau đó, 10 thiếu niên với tuổi tác khác nhau, mặc đồng phục kiếm đạo nước mắt nước mũi tèm lem chạy từ trong võ đường ra.
Trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một thanh kiếm gỗ, mắt nhìn về phía Lộ Nhiên trong đại sảnh, khí thế rất lớn.
"Anh là người thuộc lưu phái nào, hãy xưng tên ra đi." Trong đám người có người hô lên.
"Kiếm hình con chó. . . A không đúng, hiểu lầm thôi. . . Thật ra tôi thăm thầy Giang Đấu, ừm, đây là hộp quà, hộp quà, thầy ấy có ở đây không ?" Lộ Nhiên cười, ý chỉ vào hộp quà trong tay mình.
Ặc. . .
Mọi người sững sờ. Tuy nhiên lúc này, nhìn thấy một đám học đồ Kiếm đạo trẻ tuổi có sức sống như vậy, tay Lộ Nhiên lại cảm thấy ngứa ngáy, ánh mắt biến đổi, hắn nói: "Tuy nhiên, lĩnh giáo một chút cũng không phải là chuyện gì xấu, để cho tôi xem một chút thực lực võ đường Thiên Hồng hiện tại thế nào đi."
Võ đường Thiên Hồng rất chuộng võ thuật. Khác với những võ đường Kiếm đạo hiện đại hóa khác, võ sinh ở đây thường xuyên bị thương,
Bởi vậy, nơi đây đã bị báo cáo rất nhiều lần. . . những người dám tới nơi này học tập đều là những người mạnh mẽ.
Nói rồi, Lộ Nhiên đi đến một góc của đại sảnh, rút ra một thanh kiếm gỗ trong thùng đựng kiếm. Hắn vung vẩy một cách quen thuộc, tiếp đó ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn về phía một đám học đồ trong võ đường!
Ầm!
Khi Lộ Nhiên nhìn qua, một luồng hơi thở hung mãnh từ trên người Lộ Nhiên nở rộ, hắn giống như hóa thành dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi. Hơi thở đáng sợ này gần như hóa thực chất, đánh thẳng vào từng học đồ Kiếm đạo mà Lộ Nhiên nhìn qua, khiến cho những người này đều mềm nhũn cả người, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Có mấy người chỉ đối mặt với Lộ Nhiên thôi mà chân đã mềm nhũn, xém chút nữa ngồi bệt xuống đất, dường như nhớ lại hồi còn mặc tã bị chó lang thang đuổi theo cắn.
"Có người nào muốn lên không?"
Đối mặt với lời khiêu chiến của Lộ Nhiên, trong lúc nhất thời lại không có người nào chịu đứng ra nói chuyện, trên mặt tất cả bọn họ đều lộ ra sợ hãi.
"Kiếm Thế. . . Cậu là ai?" Thời điểm này, người đàn ông trung niên vừa đi ra đúng lúc nhìn thấy tình hình trong đại sảnh, biểu cảm của anh ta chợt thay đổi. Nhất là khi cảm nhận được hơi thở giống như dã thú trên người Lộ Nhiên, anh ta càng giật mình.
Tuy nhiên. . .
"Đàn anh Hà?" Lộ Nhiên đang cầm kiếm gỗ trong tay, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía người đàn ông trung niên vừa đi ra. Rốt cuộc gặp được một người quen rồi!
Hắn không biết bất kỳ ai trong số những học đồ này, nhưng người đàn ông trung niên vừa xuất hiện lại rất quen thuộc với hắn.
Thành viên kỳ cựu, bộ mặt của võ đường.
"Lộ Nhiên đấy sao?" Thời điểm này, người được gọi là đàn anh Hà nhìn thấy khuôn mặt trưởng thành của Lộ Nhiên thì mở miệng dò hỏi. Anh ta cảm thấy không thể tin được.
"Cậu là Lộ Nhiên sao?"
"Là tôi đây."
"Khốn kiếp, là cậu." Đàn anh Hà rất kinh ngạc, còn đám học đồ Kiếm đạo bên cạnh lại tỏ ra nghi hoặc, tình huống này là như thế nào, hơn nữa. . . từng người đều đổ mồ hôi nhìn Lộ Nhiên. Người này là như thế nào, vì sao khi đối mặt và hắn, bọn họ lại có cảm giác như nhìn thấy quái vật, thật là đáng sợ.
"Tôi đến thăm thầy Giang Đấu, ông ấy có ở đây không?" Lộ Nhiên hỏi.
"Có, sao cậu lại đột nhiên tới đây? Để tôi dẫn cậu đi!" Lúc này tâm trạng của đàn anh Hà rất không bình tĩnh. Anh ta hít sâu một hơi, nhìn về phía đám học đồ xung quanh, nói: "Vị này chính là Lộ Nhiên, khi còn bé đã học tập ở võ đường Thiên Hồng, có thể coi là đàn anh của các cậu. Hẳn là hiểu lầm thôi, được rồi, các cậu về luyện tập tiếp đi."
Nói rồi, anh ta dẫn Lộ Nhiên đi vào bên trong võ đường.
"Tiểu Nhiên thật là cậu à, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, vừa rồi kia, chẳng lẽ là Kiếm Thế. . . Nhưng làm sao có thể ???"
Đàn anh Hà vừa mang theo Lộ Nhiên vào trong đi, vừa ăn kinh ngạc hỏi thăm. Theo những gì anh ta biết, trước mắt cho dù trong cả võ đường Thiên Hồng này cũng chỉ có duy nhất thầy Giang Đấu đã lĩnh ngộ Kiếm Thế.
Lộ Nhiên mới mười mấy tuổi, làm sao có thể lĩnh ngộ ra cảnh giới cao siêu mà cho dù chìm đắm trong Kiếm đạo hơn mười năm cũng rất khó lĩnh ngộ.
"May mắn, may mắn tôi, lát nữa lại nói tiếp." Lộ Nhiên cười hắc hắc.
Lúc này, một gian phòng sâu trong võ đường Thiên Hồng, một ông lão có cái đầu bóng loáng, lâu mi trắng xóa đang bàn ngồi trên sàn nhà minh tưởng, cảnh báo vừa rồi cũng không quấy rầy đến ông, rất có phong phạm cao thủ.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, ông lão mới giật mình, từ trong mộng bừng tỉnh nói: "Lại ngủ quên mất rồi. . ."
"Ai vậy, vào đi. . ."
Nói xong, ông nhìn ra phía cửa phòng, chỉ thấy đàn anh Hà mang theo Lộ Nhiên tiến vào gian phòng.