Ngự Thú Chi Vương ( Dịch Full )

Chương 79 - Chương 79 : Võ Đường Thiên Hồng

Chương 79 : Võ đường Thiên Hồng Chương 79 : Võ đường Thiên Hồng

"Chuyện gì?" Phương Lan nghi ngờ nhìn về phía hắn.

Lộ Nhiên cười khổ: "Mấy ngày hôm trước hình như là đại thọ 60 tuổi của thầy tôi, vốn tôi còn muốn đi thăm ông ấy, dẫu sao cũng rất lâu rồi không gặp, kết quả bởi vì chuyện ngự thú sư nên hoàn toàn quên mất."

"Thầy ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi cha mẹ tôi qua đời."

Cha Phương hỏi: "Là thầy giáo đã dạy kiếm đạo cho cậu ở Kim Lăng khi cậu còn bé đó à ? Tôi nhớ nơi đó gọi là 'võ đường Thiên Hồng' phải không?"

"Đúng vậy." Lộ Nhiên điên cuồng gãi đầu, nói: "Không được, hai ngày nữa tôi phải đi Kim Lăng một chuyến, cứu vãn một chút."

"Đúng thật là nên đi thăm ông ấy và giải thích rõ cho ông ấy hiểu. Nếu con đến chắc chắn thầy ấy sẽ rất vui." Mẹ Phương nói.

"Vâng." Lộ Nhiên gật đầu.

Lúc này, Phương Lan đang trầm ngâm ở bên cạnh lại nói: "Cậu nói xem, nếu thầy cậu mà biết cậu dạy kiếm thuật của ông ấy cho một con Husky thì ông ấy có thể trục xuất cậu ra khỏi sư môn không. . ."

Lộ Nhiên: ? ? ?

"Ách." Cha Phương mẹ Phương cũng nhìn về phía Lộ Nhiên, còn, còn đi không?...

Võ đường Thiên Hồng có lịch sử lâu, khá nổi tiếng trong một khu vực ở Giang Nam. Võ sư bây giờ là Giang Đấu, từ năm 14 tuổi đã bắt đầu đến thăm các đại lưu phái kiếm đạo lớn ở nước Hạ và tiến hành thách đấu khiêu chiến. Năm 26 tuổi, ông đã tự xưng là vô địch trong cả nước không có đối thủ, sau đó xuất ngoại và trở về nước năm 30 tuổi.

Có thể nói, võ đường Thiên Hồng không chỉ ở Giang Nam mà bây giờ phóng tầm mắt phạm vi cả nước, đó cũng là nơi tương tự như thủ lĩnh của giới Kiếm đạo.

Từ nhỏ Lộ Nhiên đã cảm thấy hứng thú với kiếm thuật, vì vậy cha mẹ Lộ đã bỏ ra một só tiền lớn nhờ vào quan hệ để đưa Lộ Nhiên vào võ đường Thiên Hồng học tập kiếm thuật. Khi Lộ Nhiên còn bé cũng rất không chịu thua kém, đã thể hiện ra thiên phú rất mạnh, được cao thủ Giang Đấu phát hiện ra và tự mình dạy bảo.

Suýt chút nữa Lộ Nhiên được thu làm 'đệ tử chân truyền' rồi.

Kết quả là Lộ Nhiên lại mải chơi, lúc sau quay sang mê mẩn bắn súng, sau đó đưa ra một vấn đề chí mạng với người thầy già nua của mình:

"Thưa thầy, nếu như con cầm súng, thầy cầm kiếm, chúng ta tiến hành quyết đấu thì ai lợi hại hơn?"

Vấn đề này làm cho người thầy già thật lâu không thể bình tĩnh được. . .

"Khoảng cách ngoài bảy bước, súng nhanh; khoảng cách trong bảy bước. . ."

"Kiếm nhanh?" Bé Lộ Nhiên ngây thơ hỏi.

"Súng vừa nhanh vừa chuẩn." Người thầy già nói.

Vì vậy, sau khi Lộ Nhiên nghe được đáp án này đã quay đầu vứt bỏ người thầy già của mình mà đi học bắn súng.

Nhớ tới những gì đã xảy ra trong quá khứ, Lộ Nhiên cũng rất bất đắc dĩ tại sao bản thân khi còn bé lại 'nghịch ngợm' như vậy, tại sao mình có thể thiếu đạo đức như vậy. . .

Tuy nhiên may mà ông ấy không phải người bảo thủ. Tuy rằng rất tiếc nuối vì Lộ Nhiên không thể tiếp tục đi theo con đường này, nhưng ông cũng biết Kiếm đạo đã là thứ bị lỗi thời, không còn thích hợp với xã hội này nữa.

Mà làm cho Lộ Nhiên không ngờ chính là sau khi cha mẹ hắn qua đời, ông cụ Giang Đấu không biết từ nơi nào biết tin tức đã đến thăm hắn, còn muốn đưa Lộ Nhiên trở về võ quán, chẳng qua là khi đó tâm tư của Lộ Nhiên lại càng không đặt trên Kiếm đạo.

"Hiện tại bởi vì ngự thú xuất hiện mà lần nữa trở về với Kiếm đạo. . ."

Buổi tối sau khi trở về, Lộ Nhiên lập tức đặt vé tàu cao tốc đi đến Kim Lăng, dự định sáng mai sẽ xuất phát.

"Ừ. . . Hiện tại mình cũng luyện được 'Kiếm Thế Dã Thú' rồi, thầy ấy chắc rất vui mừng cho mà xem! Chắc thầy sẽ không trách vì mình đã lỡ mất đại thọ của ông ấy. . . Về phần dạy kiếm thuật cho Husky. . . Hữu giáo vô loại!"

"Cuối cùng lại trở về đây rồi."

Nhà ga đường sắt cao tốc Kim Lăng nhộn nhịp người qua lại.

Lộ Nhiên mặc áo hoodie màu đen, quần đùi màu trắng, đôi mũ che nắng xuyên qua dòng người.

"May mà không gây ra chuyện gì!"

Lộ Nhiên chọc chọc Vua Đột Tử trong túi quần. Lần này đi đến Kim Lăng, hắn còn mang theo Vua Đột Tử đi cùng.

Sau khi tiến hóa thành siêu phàm, năng lực thích nghi của Vua Đột Tử tăng lên không ít.

Dù là ở môi trường không phù hợp với bản thân cũng sẽ không xuất hiện tình trạng thân thể không thoải mái.

Lúc này, nhìn thành phố Kim Lăng quen thuộc, cố đô của 6 triều đại (Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần) Lộ Nhiên cảm thấy buồn vô cớ.

Khi còn bé, hắn đã từng ở lại đây một khoảng thời gian, lưu lại rất nhiều ký ức, đã cách nhiều năm, rốt cuộc lại lần nữa trở về.

Dựa theo hướng dẫn, Lộ Nhiên đi ra khỏi nhà ga đường sắt cao tốc, sau đó lên xe taxi đã gọi trước. Đích đến của hắn là thẳng hướng võ đường Thiên Hồng.

Võ đường Thiên Hồng nằm ở một khu vực chỗ vắng vẻ, cách xa khu vực trung tâm, Lộ Nhiên ngồi trên taxi đi rất lâu mới tới được võ đường quen thuộc này.

Lộ Nhiên mỉm cười khi quan sát võ đường cổ kính, không có nhiều dấu vết hiện đại hóa trước mặt.

Hắn vươn tay, trong tay đột nhiên xuất hiện một hộp quà. Nếu đã đến, hắn dĩ nhiên không thể đến không rồi.

Bên trong. . . Cũng là đồ tốt.

Bởi vì không nghĩ ra món quà gặp mặt nào tốt, vì vậy Lộ Nhiên đã đóng gói một phần tài nguyên mua được từ trong bí cảnh để làm thành quà biếu.

Không phải thức ăn cho chó.

Hắn không bất kính đến lấy thức ăn cho chó ra để hiếu kính thầy được, chính mình ăn thì cũng đành.

Trong đây đều là đồ ăn, là sản phẩm dinh dưỡng cao cấp, bao gồm lá trà Minh Thần mà Lộ Nhiên mua cho hắn dùng, chứng tỏ cũng rất có thành ý!

Dẫu sao cho dù là hắn cũng vô cùng thiếu tinh tệ.

Ngoại trừ hộp quà biếu, Lộ Nhiên còn lấy ra kiếm Trảm Phong và treo sau lưng nhìn rất anh tuấn.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, hắn mới đẩy cửa lớn của võ đường và tiến vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment