Đêm đó, trong một nhà hàng Hồ Nam.
Lộ Nhiên đã đến từ sớm, một lát sau, một chiếc xe taxi màu vàng đỗ ở ven đường.
Trong xe, một người đàn ông trung niên đeo kính mắt và một người phụ nữ văn nhã bước xuống xe trước.
Theo sát phía sau là Phương Lan với hình tượng hoàn toàn mới cũng bước xuống xe.
Như cô đã nói trước đó. . . cô đã nhuộm tóc thành màu tím, buộc đuôi ngựa lệch một bên, để hai lọn tóc mái phù hợp với khuôn mặt và đeo đôi hoa tai hình thoi màu đỏ như rắn, nhìn có một sức hút đặc biệt.
Hơn nữa, chiếc áo len mỏng cổ lọ sọc dọc màu đen và váy chữ A màu đen có thắt lưng làm nổi bật dáng người, khí chất u tối trên người đặc biệt rõ ràng, rất phù hợp với ID Thánh Nữ Ngũ Độc Giáo.
"Cha nuôi, mẹ nuôi, Phương Lan, ở bên này." Lộ Nhiên nhìn thấy bọn họ thì lên tiếng chào hỏi.
Nghe thấy thanh âm của Lộ Nhiên, ba người đi về phía hắn.
"Tiểu Nhiên, con đi ra khỏi thành phố Vô Hạn rồi à, chúng ta đã rất lo lắng đấy." Sau khi tới đây, mẹ Phương là Tô Nhã nhìn thấy Lộ Nhiên vẫn như lúc trước, không thiếu cánh tay cẳng chân nào thì thở phào nhẹ nhỏm nói.
"Ha. . . Ha. . . Con xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng." Lộ Nhiên ngượng ngùng vò đầu.
"Cha mẹ hiểu mà, các con đang ở tuổi ham chơi, Phương Lan nhà chúng ta chẳng phải cũng không quản nổi sao." Cha Phương là Phương Vũ Hàng thở dài, lập tức nhìn Phương Lan.
Thấy Phương Lan thay đổi thành như vậy, ông suýt chút nữa đã bị nhồi máu cơ tim, về với ông bà ông vải.
Tuy nhiên nhìn nhiều rồi lại thấy quen mắt. . . con gái nhà mình thật là xinh đẹp.
Cha Phương sau đó nhìn Lộ Nhiên nói: "Tiểu Nhiên, con có kế hoạch gì cho tương lại không? Con định trở thành một ngự thú sư sao?"
Lúc này, sau khi thời đại Ngự Thú mở ra, nghề ngự thú sư trở thành nghề nghiệp hot nhất, không biết bao nhiêu thanh thiếu niên đều khát vọng.
"Vâng." Lộ Nhiên nói: "Cha nuôi mẹ nuôi, chúng ta vào bên trong ngồi nói chuyện đi."
"Đói chết đi được, mau vào chọn món ăn đi." Phương Lan ở bên cạnh cười trộm. A, hôm nay rút cuộc đến lượt Lộ Nhiên bị càm ràm rồi.
Cha Phương mẹ Phương cũng đều không đơn giản.
Bọn họ đều tốt nghiệp ở đại học Kim Lăng, đều là tiến sĩ, đã từng làm giảng viên ở đại học Kim Lăng. Cha Phương và cha Lộ Nhiên là bạn bè thân thiết, quan hệ vô cùng tốt.
Đến hiện tại, hai vợ chồng đang điều hành bệnh viện thú cưng lớn nhất ở thành phố Lục Hải.
Cho nên cũng giống như Lộ Nhiên, Phương Lan là con gái của một gia đình chuyên nghề thú y nên cũng có một nền tảng ngự thú thuần túy.
Mấy người đang ở trong phòng đặt trước, mẹ Phương ngả bài, bà nói: "Mẹ và cha con cũng biết không thuyết phục được các con rồi, nếu như là các ngành nghề truyền thống thì với năng lực của chúng ta, chúng ta có thể giúp các con một chút. Nhưng chuyện này lại quá đột ngột, tình huống trong tương lai như thế nào cũng không ai biết."
"Đã nói là cha mẹ không cần phải lo mà." Phương Lan cạn lời. Cô thấy hiện tại mình đang phát triển rất tốt.
"Làm sao có thể không lo được." Cha Phương cau mày nói: "Cha mẹ vẫn chưa nói cho các con biết, cha và mẹ của con đã liên hệ với người quen ở Kim Lăng, cũng đã tiếp xúc với dược phẩm cho thú cưng, bệnh viện nhà chúng ta sau này nói không chừng sẽ chuyển hướng sang bệnh viện thú cưng."
"Đến lúc đó, cha mẹ con cũng sẽ đến đại học Ngự Thú để dạy học, giảng dạy về dược lý ngoại khoa và dược phẩm cho thú cưng."
"Chỉ hy vọng đến lúc đó thú cưng của con và Tiểu Nhiên bị thương, chúng ta có thể trợ giúp chút gì đó cho các con."
"A? ? ?" Phương Lan khẽ giật mình, ở bên cạnh, Lộ Nhiên đang hóng hớt cũng kinh ngạc.
"Cái gì, hai người muốn đi đại học Ngự Thú làm giảng viên á? ? ?" Phương Lan đứng dậy. Cô vốn muốn nói gì đó, tuy nhiên cuối cùng, cô lại bất đắc dĩ ngồi xuống, nói: "Được rồi tùy hai người đó."
Tại sao đến đại học Ngự Thú vẫn không thoát khỏi cha mẹ vậy a.
"À, cám ơn cha nuôi mẹ nuôi." Lộ Nhiên sờ lên cái mũi, có thể cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm của cha nuôi mẹ nuôi. Tuy nhiên, hắn và Hà Tổng không cần bác sĩ.
Không đúng, không hẳn là không cần. Mặt dây chuyền Hươu Thần tạm thời không cách nào chữa trị được trạng thái không bình thường như bị trúng độc, chỉ có thể chữa trị vết thường trên thân thể thôi!
Như vậy xem ra bọn hắn vẫn cần sự trợ giúp của các bác sĩ.
"Khụ khụ, Tiểu Nhiên, còn cả Phương Lan nữa, bởi vì chúng ta chỉ là người bình thường, cho dù tiếp xúc với dược phẩm cho thú cưng thì chỉ sợ cũng không cách nào nghiên cứu quá sâu. Các con sau này có thể giúp chúng ta... hỏi thăm xem có cách nào nhanh chóng trở thành ngự thú sư được không. . ." Đột nhiên, cha Phương ho khan một tiếng, nói.
Phương Lan và Lộ Nhiên hiện tại đều là ngự thú sư mới có tiềm lực cao ở thành phố Vô Hạn số 3, tương lai chắc chắn sẽ tiếp xúc với một vài nhân vật lớn, ví dụ như tiến sĩ Cố. Đến lúc đó, nói không chừng có thể biết được thêm nhiều thông tin cao cấp hơn, vì vậy cha Phương mới mở miệng nhờ cậy bọn họ.
"Cha của con hiện tạ cho dù đi ngủ cũng mơ được trở thành ngự thú sư." Bên cạnh, mẹ Phương khinh bỉ nói: "Một đống tuổi rồi mà vẫn chẳng khác nào bọn trẻ con."
"Bà thì biết cái gì!" Cha Phương trừng mắt.
Nói đi nói lại mấy câu, hai người có dấu hiệu chuyển thành cãi nhau. Ở bên cạnh Lộ Nhiên và Phương Lan đau cả đầu. Phương Lan vội vàng chặn lại, nói: "Đúng rồi, tháng sau chính là sinh nhật của con rồi, cha mẹ đã chuẩn bị quà cho con chưa?"
"Sinh nhật. . ."
Phương Lan đột nhiên xen vào, cha Phương mẹ Phương bên này không nói gì, ngược lại là Lộ Nhiên lại đột nhiên giật mình.
"Hả?" Phương Lan nhìn về phía Lộ Nhiên đang ngơ ngác, nói: "Tên nhóc cậu không phải quên mất sinh nhật của tôi đấy chứ?"
"Sinh nhật của chị còn sớm, đợi chút đã, hiện tại là giữa tháng 8 đúng không. . ." Lộ Nhiên đột nhiên khẽ giật mình, nói: "Xong rồi, hình như tôi bỏ lỡ một chuyện quan trọng rồi."