Ngược Về Thời Minh

Chương 394.2

Mã Liên Nhi xua tay, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trong thành, vội nói:

- Chỉ có vài trăm tên phản tặc cỏn con sẽ không chạy tới lừa thành vô cớ, chắc chắn chúng còn quân tiếp ứng. Kì Hải, Tiểu La, hai người tức tốc chạy tới thành nam, bố phòng quan binh ở đó đông nhất, mau báo tin ở đây cho họ biết, bảo họ đưa quân tiếp viện. Tiểu Tác, Tiểu Vân chạy về phía đông nam, binh mã bao vây Dương Hổ đang thu quân, bảo họ hành quân nhanh lên.

Bốn thị vệ theo lệnh chạy đi. Mã Liên Nhi nhìn mấy chục binh sĩ chưa kịp hoàn hồn, nói:

- Không biết khi nào phỉ tặc đột kích bất ngờ, các ngươi đừng đứng đực ra đó nữa, mau chạy đến thành bắc qua quan.

Các binh sĩ đang thất kinh hoang mang vâng một tiếng, chạy ra đường lớn vòng theo tường thành chạy đến thành bắc. Mã Liên Nhi thúc ngựa, quát:

- Chúng ta đi thôi, đến thành bắc!

Đường đi bên thành không bằng phẳng, còn rất nhiều chiến hào vẫn chưa lấp lại. Mã Liên Nhi cưỡi ngựa đi trước một đoạn rồi rẽ sang đường lớn vòng về thành bắc. Có điều với tốc độ này, có lẽ nàng chạy còn nhanh hơn quan binh đang vòng theo tường thành.

Nào ngờ vừa thúc ngựa chạy hơn ba dặm, sắp đến ngã ba đường liền bắt gặp bụi đất cuồn cuộn ở phía đông bắc. Bụi cuốn đầy trời tựa như rồng vàng, không nhìn rõ có bao nhiêu nhân mã trong đám bụi mịt mờ ấy. Chỉ riêng kị sĩ đang xông pha trước đám bụi bốc lên đã có hơn mấy trăm người, ai nấy đều mặc áo choàng trắng đón gió phần phật.

Thiết kỵ xé gió lao đến, chiến mã phi vó như bay, hất bờm hí vang tựa như muốn dày xéo lòng can đảm của con người, thanh thế cực đại.

Mã Liên Nhi chợt biến sắc, kinh hãi hét lớn:

- Đến nhanh quá!

- Đi mau!

Thấy thiên quân vạn mã ào đến như lũ, Mã Liên Nhi thúc ngựa chạy đi. Các kỵ binh dũng mãnh xông đến đã phát hiện ra các kỵ sĩ phía trước, người dẫn đầu là một lão hán râu quai nón, tay vung đại đao quát:

- Hừ, ai ở phía trước? Đứng lại cho ta!

Nhóm Mã Liên Nhi nghe thấy liền phóng ngựa nhanh hơn. Mã Liên Nhi âm thầm giương cung trong tay, trong lúc phi ngựa đột ngột ngoái lại phóng một phát. Tên cầm đại đao không ngờ nữ nhân này lại có tuyệt kỹ cưỡi ngựa bắn tên, không kịp đề phòng bèn đưa đao đỡ, mũi tên cắm trúng mặt đao bắn ra tia lửa.

Lão hán cười sa sả, chưa kịp nói gì đã thấy bóng tên lướt qua, lại một mũi tên lao thẳng đến mặt. Lão không ngờ Mã Liên Nhi lại dùng Liên châu tiễn pháp cực nhanh, mũi tên đang nhắm đến cổ họng, lão vội rướn người né, thân thể lắc lư trách nơi cổ họng yếu hại. Song tên lại cắm ngay đầu vai, lão rống lên thống khổ.

Hồng Nương Tử thấy nữ nhân kia bắn Tứ thúc bị thương bèn nổi cơn thịnh nộ. Nàng liền giục ngựa, quất roi đen đét, tức tốc lao về phía Mã Liên Nhi, đồng thời giương cung cài tên, hét lớn một tiếng:

- Đón tiễn của ta!

Một mũi Lang nha tiễn cực kỳ nhanh bắn về phía sau lưng của Mã Liên Nhi. Nàng nghe thấy tiếng hét cũng không hề ngoái lại nhìn, người cúi thấp về phía trước nghiêng về một bên, hai tay giữ chặt roi và đai bụng ngựa, toàn thân nằm sấp lên thân ngựa. Mũi tên kia xé gió sượt qua, lực tên chí ít mạnh hơn nàng một phần.

Mã Liên Nhi thầm thất kinh, biết sức mình không bằng kẻ kia, chỉ có thể dựa vào tiễn pháp quyết thắng. Nàng trách được mũi tên này, lại trở mình lên nắm lấy ba mũi tên cùng bắn về phía ngực của Hồng Nương Tử.

Hồng Nương Tử liên tiếp dùng cung gạt hết ba mũi tên này, nhưng không ngờ Mã Liên Nhi phóng tiễn quá nhanh. Vừa xong ba mũi tên kia, nàng liền cài thêm một mũi tên. Thấy người đàn ông áo đen sau lưng thân thủ cực kỳ cao minh, tuy tiễn thuật của nàng tinh diệu nhưng sức có hạn, không dùng được cung cứng, e là mũi tên này không thể sát thương hắn. Vì vậy mũi tên vốn nhắm Hồng Nương Tử lại chuyển sang một kỵ sĩ sau lưng Hồng Nương Tử.

Tên cắm phập ngay cổ họng, kỵ sĩ đó ngã gục dưới vó ngựa. Ngựa đang phi nhanh lại bị thân gã chắn lại nên ngã lăn ra đất, cả một chuỗi tiếng hét kinh thảm kéo theo vang lên. Bảy tám tên kỵ sĩ dẫn đầu không kịp thu thế đều tông vào ngựa của gã, cả người lẫn ngựa đều ngã xuống.

Kỵ binh đằng sau không kịp ghìm cương, vó ngựa giẫm lên đồng đội, tiếng kêu thảm thiết liên hồi. Hồng Nương Tử giận sôi máu, ngựa nàng đang cưỡi là thần mã được tuyển chọn hết sức kỹ lưỡng, sức chạy cực bền. Lúc này thấy nữ nhân trước mắt cưỡi ngựa không hề thua kém, tiễn pháp lại càng giỏi hơn, không thể dùng tên sát thương thì dứt khoát quăng cung phi ngựa như bay, chuyên tâm đuổi theo.

Mã Liên Nhi chỉ cưỡi một con ngựa phú quý, các hộ giàu có thỉnh thoảng cưỡi nó khi rời thành. Nó có hình thể cao lớn, bộ lông rất đẹp, thế cưỡi vững chãi, căn bản không phải tuấn mã xông pha nơi chiến trường. May mà Mã Liên Nhi tinh thông kỵ thuật, bằng không khó có thể phát huy tốc độ của con ngựa này. Dù vậy, do Hồng Nương Tử dốc hết sức đuổi theo tốc độ của nàng thua kém hẳn.

Khi cách cửa thành còn một dặm rưỡi, Hồng Nương Tử đã đuổi sát theo đuôi. Bốn thị vệ của Mã Liên Nhi đều là cao thủ võ thuật do trong triều tuyển chọn, nhưng người biết võ không phải cứ thấy ngựa thì cưỡi cho giỏi. Thuật cưỡi ngựa của họ so với hai hổ nương này kém xa vạn dặm.

Hai thị vệ đã bị Mã Liên Nhi và Hồng Nương Tử bỏ lại phía sau. Thấy đại đội kỵ binh càng đuổi càng gần, hai thị vệ kia chỉ có thể thúc ngựa đến chỗ đất hoang bên đường. Vừa đến đó thì không thể phát huy tốc độ của ngựa nữa, tuy họ chưa chạy nhưng bị bỏ lại càng lúc càng xa.

Hai thị vệ còn lại vốn đang chạy theo Mã Liên Nhi, thấy Hồng Nương Tử càng đến gần, hai người liền bắt đầu ép sát vào giữa, ý muốn công kích từ hai bên. Hồng Nương Tử giục ngựa nhanh hơn, hai thị vệ cũng giơ đao sắc trong tay bổ nghiêng về phía Hồng Nương Tử.

Hồng Nương Tử cúi thấp người, bỗng nhiên cho ngựa tăng tốc, động tác chỉ nhanh hơn hai thanh đao kia nửa phần. Hai nhát đao sượt qua vai, Hồng Nương Tử tung hai chưởng ngay ngực của hai thị vệ.

Nhờ lực của ngựa, một chưởng này đã khiến hai người bay ra khỏi ngựa, đáp ngay xuống vũng bùn ven đường. Đầu óc họ choáng váng, chẳng biết có bị gãy xương hay không, nhưng trong nhất thời đừng mơ tới việc bò dậy.

Mã Liên Nhi giục ngựa định chạy vào bãi hoang. Tuy tốc độ giống ngựa này chậm hơn, nhưng thủ lĩnh phỉ tặc Bạch Y đang đuổi theo sau cũng không tiện thi triển, nói không chừng vẫn còn hy vọng thoát thân. Tuy nhiên tài cưỡi ngựa của Hồng Nương Tử cũng không thua kém nàng, vừa nhìn đã phát hiện ý đồ của Mã Liên Nhi. Thừa lúc nàng thúc ngựa, ả tăng tốc lao về phía nàng.

Mã Liên Nhi bất đắc dĩ bèn chỉnh lại đầu ngựa. Lợi dụng thời khắc này, hai người đã chạy song song với nhau, chỉ còn nửa dặm là đến cửa thành. Mã Liên Nhi quay sang nhìn bên trái, tên mặc áo đen trên ngựa cũng đang trừng mắt theo nàng, hàng mày xinh đẹp, đôi mắt ngời sáng, ánh mắt có phần kinh ngạc và tán thưởng tuyệt sắc nhân gian.

Nàng khẽ hạ mắt, liền thấy nam tử áo đen đang giở gót chân, mũi giày định rút ra khỏi bàn đạp. Mã Liên Nhi không hề nghĩ ngợi, thân người nghiêng qua bên phải, ngay lúc đó Hồng Nương Tử cũng đồng thời hành động.

Hồng Nương Tử bật người lên nhảy qua ngựa của Mã Liên Nhi, ngang nhiên cướp ngựa bắt người, căn bản không hề để ý tới công phu của nàng. Hai người gần như hành động cùng lúc, Mã Liên Nhi co người lách sang phải, Hồng Nương Tử bật người khỏi yên nhảy sang ngựa của Mã Liên Nhi, hai người phối hợp cực kỳ chặt chẽ.

Mã Liên Nhi trượt cả người xuống bụng ngựa, đồng thời khi Hồng Nương Tử cưỡi lên ngựa của Mã Liên Nhi, nàng liền thoát ra từ bên trái bụng ngựa, phút chốc liền nắm lấy yên chiến mã của Hồng Nương Tử, hai chân hất lên uốn người đáp gọn lên lưng ngựa. Mã Liên Nhi liền ngả người ra sau, vắt một chân qua thì đã ngồi trên chiến mã của Hồng Nương Tử.

Động tác này vừa dứt khoát vừa đẹp, ngay cả Chân lão đầu đang hừng hực bực tức đuổi theo sau muốn trừng trị a đầu này cũng không kiềm được mà khen một tiếng:

- Thân thủ giỏi!

Tuy thân thủ khá nhưng lại chậm một chút. Lúc này ngựa của hai người chạy quá sát nhau, chân Hồng Nương Tử kẹp chặt bụng ngựa, nhân lúc Mã Liên Nhi chưa ngồi vững, nàng vươn tay ra, quát:

- Qua đây!

Hồng Nương Tử vươn tay bắt lấy eo của Mã Liên Nhi, thuận thế kéo qua. Mã Liên Nhi hét lên một tiếng, đã kéo nàng qua ngựa rồi ấn lên yên.

Tiếng vó phía sau tựa sấm, vô số chiến mã xông đến nhốn nháo dừng bên cạnh Hồng Nương Tử. Nàng kéo Mã Liên Nhi ra sau, hét:

- Trói lại!
Bình Luận (0)
Comment