Ngược Về Thời Minh

Chương 394.3

Mã Liên Nhi lảo đảo lui lại vài bước. Hai binh sĩ Bạch Y Quân nhảy xuống ngựa trói nàng lại như lang như hổ.

Hồng Nương Tử không ngó ngàng đến Mã Liên Nhi nữa, cứ truy đuổi mãi, cửa thành chỉ cách chưa đầy mười trượng. Nàng nhảy về ngựa của mình nhìn thẳng và cửa thành. Tử thi cùng xe hỏng bị thiêu rụi vẫn còn bốc khói xanh nói rõ cho nàng biết, nhóm Phong Lôi đã động thủ ở đây rồi.

Nhưng hiện tại cửa thành lại đóng chặt…

Mấy ngàn thiết kỵ đều yên lặng, chỉ có tiếng phì phò cùng tiếng hí của chiến mã, trước cửa thành diễn ra một trận áp chế. Bọn họ bôn ba ngàn dặm là vì thành Nam Kinh, nhưng hiện tại nhìn tường thành sừng sững nguy nga, cửa thành nặng nề như đúc từ sắt đá, họ chợt thấy lúng túng, tiếp theo nên đi đâu đây?

Đúng lúc này đầu thành rộn tiếng hò hét. Hồng Nương Tử ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người nhảy ra nhanh nhẹn như ưng, rơi xuống dưới thành. Người đó vung tay ra giữa không trung, một sợi dây thừng uốn éo như linh xà phóng về phía mưa tên nơi đầu thành.

Dây thừng vừa tung, móc câu đầu dây liền mắc vào tường thành. Kẻ ở giữa không trung bật người về phía tường thành, hai chân đạp lên tường lanh lẹ thả dây thừng xuống. Chỉ thấy đầu thành lóe ánh đao, có quan binh phát hiện nhanh chóng liền dùng đao chặt đứt móc câu, kẻ phóng dây liền rơi xuống. Lúc này kẻ đó cách mặt đất hơn hai trượng, Hồng Nương Tử thúc ngựa chạy đến đưa tay ôm ngang người kẻ đó đưa đi.

Kẻ đó lảo đảo vài bước rồi đứng vững lại, nhìn kỹ rồi mừng rỡ nói:

- Thôi phó nguyên soái!

Kẻ này toàn thân đẫm máu, mặt đầu máu me, trông cực kỳ chật vật. Hồng Nương Tử kinh ngạc thảng thốt:

- Phong Lôi!

Phong Lôi mỉm cười như mếu, nói:

- Tại hạ bất tài, đoạt thành thất bại rồi!

Phong Lôi vừa rơi xuống, đầu thành túa ra vô số quan binh, tên bắn như mưa. Quân phỉ tặc ở dưới đầu thành, những kẻ đột kích toàn là khinh kỵ, lại không có mâu hộ thân nên phút chốc bị bắn ngã rạp xuống ngựa. Những kẻ còn lại giơ binh khí gạt mũi tên thối lui, kẻ nào có cung thì giương cung bắn trả.

Hồng Nương Tử nhìn mấy ngàn binh sĩ của mình cưỡi ngựa đến đây, nàng nghiến răng quả quyết nói:

- Kế lừa thành đã bị phá, chúng ta phải đi thôi, chỗ này không tiện ở lâu.

Nàng hung hăng nhìn cửa thành, lệnh cho thủ hạ lập tức lui binh. Mấy ngàn dũng sĩ hùng hổ lao đến, chưa đánh một trượng đã phải lặng lẽ quay về. Họ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Khi Mã Ngang cầm đao thép rướm máu xông lên đầu thành, chỉ thấy nhân mã của Hồng Nương Tử đã cuốn bụi đi mất.

Lúc này Chu Đức An đang dẫn theo ba ngàn nhân mã của mình điên cuồng chạy về, y gấp đến độ mặt cũng trắng bệch. Dọc đường y dương dương đắc ý với mộng đẹp thăng quan tiến chức, vợ con được hưởng đặc quyền, nhưng không ngờ lại đụng phải hai thị vệ của Mã Liên Nhi. Vừa nghe họ kể lại thì Chu Đức An liền thất kinh hồn vía, họ nói cửa thành đã đóng, nhưng y không có ở đó, kẻ địch không biết có bao nhiêu người, lỡ có sơ xuất thì làm thế nào?

Uy Quốc công từng lệnh cho y thủ vững không rời, chỉ bảo vệ Nam Kinh. Nếu kẻ địch thế mạnh, sức chiến không đủ cũng thôi đi. Nếu vì bản thân y không ở trong thành mà bị địch công kích, vậy công lao giết Dương Hổ cũng không cứu nổi tội này của y. Kinh đô phụ mất rồi cũng không sao, chỉ cần truy đuổi theo nhanh, thừa lúc y chưa kịp ổn định thì có thể lập tức đoạt lại. Vấn đề là quá nhiều người không thể chết đang ở trong thành, còn những kẻ ăn hại đáng chết lại một mực không chết, cho dù loạn binh chỉ giết một kẻ thôi cũng đủ cho y uống mừngcả bình rượu.

Chu Đức An phái vài thám mã đi trước dò đường, lại phái thêm vài trung quân tức tốc liên lạc quân đội gần đó, còn y dẫn theo ba ngàn nhân mã cuống cuồng quay lại. Y dẫn quân đến sơn thôn bắt người, cho nên trong quân hơn phân nửa là bộ binh, hành động không nhanh nhẹn. Thấy sắp đến ngã ba đường, thám mã phía trước hấp tấp chạy về, thấy y liền hét lên:

- Chu đại nhân, Bạch Y Quân rút rồi, rút hết rồi.

Chu Đức An vui mừng, nhưng lại ngạc nhiên, hỏi gấp:

- Chúng có bao nhiêu nhân mã?

- Có khoảng… khoảng ba bốn ngàn tên.

Chu Đức An trong lòng đã định, lập tức quát:

- Kết trận, kết thương trận, chặn ngã ba đường lại!

Các binh sĩ lập tức xông ra đường sắp thành mười hai dãy quan binh, mỗi dãy bốn mươi người, thương trận chặt chẽ phong kín lối đi. Chu Đức An thấy phía trước bụi buốn mịt mù, tim của y cũng đập nhanh hơn, bất giác sờ thủ cấp của Dương Hổ treo bên yên ngựa. Y biết rằng một trận đại chiến lại đến.

Phỉ tặc rút đến lối đi, cách hơn hai mươi trượng liền bị choáng váng bởi thương trận như rừng, lính đã ghìm chặt vật cưỡi. Chu Đức An đơn thân độc mã đứng trước rừng thương, oai phong lẫm liệt như thiên thần.

Y đứng nghiêm tại đó, mãi đến khi cảnh tượng người la ngựa hí dần bình ổn lại, y mới hô:

- Phỉ tặc Bạch Y, bổn quan trấn giữ Nam Kinh, có Đô Chỉ Huy phó sứ Chu Đức An ở đây, bọn ngươi không còn đường lui, xuống ngựa chịu hàng, trên ngựa chịu chết, mau mau quyết định!

Phía đối diện vẫn yên lặng. Người từng nhiều lần thoát chết từ trong biển máu không dễ bị làm nhụt chí như vậy. Hồng Nương Tử đứng trong quân cũng nghe thấy tiếng hét lớn này. Chu Đức An! Người này không ở trong thành mà lại đứng chặn đường lui? Nàng liền hoảng hốt, tay lập tức cầm chuôi kiếm.

Chu Đức An đương nhiên không trông mong một tiếng hét lớn sẽ dọa được phỉ tặc Bạch Y xuống ngựa đầu hàng. Đánh mạnh đến thế, cũng không cần triều đình huy động nhiều binh mã như vậy, cũng không đến nỗi để bọn họ chạy trốn, tung hoành đông tây nam bắc. Nhưng y vẫn còn một đòn sát thủ, dù là đối diện với phỉ tặc Bạch Y có ý chí bền hơn thép, cũng có thể đả kích nặng nề sĩ khí của chúng.

Bạch Y Quân lẳng lặng tách ra tạo thành một con đường, khi Hồng Nương Tử toàn thân áo đen cưỡi ngựa đi ra, Chu Đức An giơ cao đầu của Dương Hổ, dương dương đắc ý lớn tiếng nói:

- Đạo tặc Dương Hổ đã lìa đầu dưới đao của bổn quan, thủ cấp ở đây! Phỉ tặc Bạch Y đến từ Giang Tây đã bị diệt toàn quân, các ngươi còn không đầu hàng, muốn đi theo Dương Hổ luôn sao?

Hồng Nương Tử chấn động, tay giữ chặt chiến mã, phỉ tặc bốn phía đều xôn xao. Nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Chu Đức An, nhìn đầu người mà y đang giơ cao.

Cho dù hận gã giết hại huynh đệ, cho dù khinh miệt tính cách con người của gã, nhưng dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm. Bình thường nói đến chém giết, nhưng khi thật sự thấy gã chết thảm như vậy, Hồng Nương Tử cay cay sống mũi, trong mắt đã ngấn lệ.

Chu Đức An thấy uy hiếp hữu hiệu, không khỏi hét lớn một tiếng:

- Bổn quan lặp lại lần nữa, ai xuống ngựa đầu hàng thì miễn chết, bằng không không tha bất cứ ai!

Hồng Nương Tử sụt sịt, cố nén nước mắt chực tuôn rơi, đơn thương độc mã tiến ra. Chu Đức An kinh ngạc nhìn người áo đen đi ra từ trong trận khinh kỵ, y phất tay ngăn lại tiễn thủ, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

Hồng Nương Tử thúc ngựa đi đến đối diện chừng hai trượng, ngồi thẳng lưng lên:

- Chu Đức An, ta muốn đánh riêng với nguơi!

- Ngươi là ai?

- Bá Châu, Dương Khóa Hổ!

Trong lòng Chu Đức An kinh ngạc, lúc này mới chú ý tới người áo đen trước mặt tuy vận nam trang, trên môi có râu, song làn da như ngọc, mịn màng hơn nam tử bình thường. Chu Đức An cười ha hả treo lại đầu Dương Hổ trên yên, tay từ từ dời về phía chuôi đao, cảnh giác nhìn chằm chằm Hồng Nương Tử, từ tốn nói:

- Hóa ra là Hồng Nương Tử đỉnh đỉnh đại danh.

Trong lòng y khẩn trương tính toán: Dựa vào ba ngàn bộ kỵ của mình, hơn nữa bởi vì ra thành bắt người, binh lính chuẩn bị không đủ, một khi trận thế bị phá, đám tội phạm này sẽ dễ trốn khó vây. Hiện tại các lộ viện quân đang chạy tới, chỉ cần giữ chân bọn chúng, đợi thế hợp vây hình thành thì chúng đừng mơ đến việc chạy trốn nữa.

Người đàn bà điên Dương Khóa Hổ này nghĩ cha bị ta lừa, trượng phu cũng bị ta giết, ả giận đến sôi máu. Không ngờ ả ỷ mình giỏi võ, thân phận giang hồ đấu võ với y trên chiến trận, ta chỉ cần cầm chân ả thì đó đã là đại công. Nói không chừng vung đao chém đầu ả, lấy được đầu của vợ chồng phỉ tặc này, ta có thể lập được nhiều công hơn.

Nghĩ đến đây, Chu Đức An cười hớn hở, nói:

- Được, vậy bổn quan sẽ đấu với ngươi một trận!

Y phi thân xuống ngựa đứng giữa đường, rút trường đao ra khỏi vỏ chĩa lên cao lên trời, hét:

- Tới đi!

Cử chỉ vừa đứng vừa động kia quả nhiên là tĩnh như núi cao sừng sững, động như rồng bay hổ vồ, khí thế vô cùng bất phàm.
Bình Luận (0)
Comment