Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 83

"Không biết." Lâm Phạm cũng cảm thấy nghi ngờ: "Có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh, em mang theo dao rồi, yên tâm đi."

"Vậy được, chú ý an toàn."

Có tiếng chó sủa từ phía xa xa, Lâm Phạm cúp điện thoại, kêu lên: "Đại Hoàng."

Đại Hoàng nhanh chóng lao đến nhảy lên định ôm Lâm Phạm, Lâm Phạm đè lại móng vuốt của nó, vò vò đầu của Đại Hoàng: "Đại Hoàng ngoan."

Đuôi Đại Hoàng lắc lư rất nhanh, gâu gâu gâu gâu liên tục chạy xung quanh Lâm Phạm, Lâm Phạm đi về phía trước: "Có khách đến nhà sao?"

Đại Hoàng là chó, đương nhiên sẽ không trả lời cô.

Trong sân ông nội có ánh đèn, từ xa nghe thấy có tiếng người nói chuyện, Lâm Phạm ôm hũ tro cốt cứng rắn trong tay đi về phía trước, dựng thẳng lỗ tai lên.

"Đại Hoàng!" Ông nội đứng trong sân gọi to: "Ai đến vậy hả?"

Lâm Phạm trả lời: "Ông nội, là cháu đây."

Khi nói chuyện Lâm Phạm đã đi đến cửa chính, sau đó lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong sân, anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây màu đen, không phù hợp chút nào với sân nhỏ quá đơn sơ này. Đầu Lâm Phạm ầm một tiếng nổ tung, sao tên bệnh thần kinh này lại ở đây?

Âu Dương Ngọc cũng quay đầu nhìn sang, ánh mắt anh ta trong trẻo lạnh lùng hơi nhấc lên, tầm nhìn thản nhiên.

"Phạm Phạm đã về rồi đấy à? Đã ăn cơm chưa?" Ông nội đi tới, nhìn thấy thứ trong tay Lâm Phạm: "Đây là?"

"Bố cháu." Lâm Phạm mím môi, ánh mắt vẫn còn nhìn Âu Dương Ngọc chằm chằm: "Quay về định tìm nơi chôn cất cho bố cháu, ông nội, gần đây ông bà sống có tốt không?"

"Rất tốt, ông còn tưởng rằng lần trước cháu đi rồi sẽ không quay về nữa." Ông cụ thấy cô nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc, lập tức giới thiệu nói: "Đây là anh Âu Dương."

Lâm Phạm nhìn sang chỗ khác, lấy bánh kem và sữa bột từ trong ba lô ra: "Đây là cháu mua cho ông và bà nội."

"Về thì về, còn mua quà làm cái gì."

Âu Dương Ngọc không chỉ có một mình, anh ta còn có một người lái xe, lái xe nhìn không giống người tốt, thân hình cao lớn vạm vỡ. Đứng bên cạnh nhìn hoa dưa chuột, lúc này cũng nhìn sang.

Lâm Phạm ngay cả một mình Âu Dương Ngọc còn chẳng đánh lại được, lại thêm một người lái xe nữa, cô không có chút phần thắng nào. Âu Dương Ngọc đến đây để làm gì? Hơn nữa còn có vẻ rất quen thuộc với ông bà nội nữa.

Lâm Phạm nói: "Ông nội, ông đi vào nhà với cháu một lát được không? Cháu đặt bố cháu xuống. Trời tối rồi, cháu hơi sợ."

"Được, cháu đợi ông đi lấy đèn điện và chìa khóa đã."

Ông nội vội vàng quay về phòng, gương mặt Lâm Phạm lạnh lùng, siết chặt nắm đấm: "Anh đến đây làm gì?"

"Cô bất lịch sự." Ánh mắt Âu Dương Ngọc lạnh lùng, giống như ngâm trong hầm băng.

Cô như vậy là lịch sự lắm đấy, nếu thật sự không nói lý lẽ, Âu Dương Ngọc có thể ngồi ở đây được sao? Cô đã muốn bê hu tro cốt trong tay đập lên mặt Âu Dương Ngọc từ lâu rồi... Tuy rằng như vậy rất có lỗi với bố mình.

Vệ sĩ của anh ta đã đi tới, đứng bên cạnh Âu Dương Ngọc.

Âu Dương Ngọc giống như bị tê liệt, vững vàng như núi.

Lâm Phạm nghiến răng nghiến lợi: "Anh định làm gì?"

"Có liên quan gì đến cô?" Âu Dương Ngọc ngước mắt: "Ai sống ai chết, có liên quan gì đến cô đâu? Đúng không? Cô Lâm?"

Ánh mắt Lâm Phạm hoàn toàn lạnh lùng, cô liều mạng lắm mới đè nén được cảm xúc, anh ta lấy ông nội bà nội ra đe dọa cô. Bản thân Lâm Phạm là kẻ chẳng có gì trong tay không sợ gì hết, nhưng cô có sợ những người thân khác chết hay không? Có sợ bọn họ chết thảm hay không?

Lâm Phạm nhíu chặt lông mày, ông nội đi ra ngoài, cầm đèn điện, sắc mặt khó nén được vui mừng. Ông ấy là một người ăn nói cẩn thận, khó mà nhìn thấy ông vui vẻ như vậy, Lâm Phạm nhìn sang, ông nội nói: "Đi nào, ông dẫn cháu đi. Hũ tro cốt nặng lắm, ông bê cho."

"Không cần, cháu là đứa con có hiếu, để cháu bê cho."

Lâm Phạm và ông nội đi ra khỏi sân, cô mới thấp giọng nói: "Ông biết anh ta sao?"

"Không có anh ta cháu sẽ không sống đến bây giờ."

Lâm Phạm nhíu mày, chuyện này hơi phức tạp: "Không phải ông bảo người cứu cháu chính là bà nội cháu sao? Tại sao lại có liên quan đến anh ta? Anh ta xuất hiện từ bao giờ? Ông không cảm thấy anh ta rất kỳ lạ sao?"

"Đừng nói linh tinh." Ông nội nghiêm túc nói: "Ông không biết nhiều về chuyện trước đây, ông chỉ biết khi cháu năm tuổi bị rơi xuống nước, anh ta cứu cháu lên. Anh ta ở lại nhà cháu một khoảng thời gian, còn xây trường tiểu học Hy Vọng ở bên này cho chúng ta, làm rất nhiều việc tốt cho dân chúng ở chỗ chúng ta. Tuổi còn trẻ, có thể có được tấm lòng lương thiện như vậy, thật sự rất tốt."

Trí nhớ của Lâm Phạm trước năm năm tuổi là một màu trắng xóa, cô chẳng nhớ được chút gì cả.

Âu Dương Ngọc vẫn luôn sống bên cạnh cô sao? Thế giới quan của cô cũng sụp đổ hết rồi, sao có thể như thế được? Âu Dương Ngọc chính là một tên yêu quái già.

"Bây giờ anh ta có thể đến thăm chúng ta, chúng ta thật sự rất vui. Đứa trẻ này tính tình rất tốt, chẳng qua là không biết nói chuyện thôi."

Lâm Phạm: "..."

Sau sống lưng cô lạnh lẽo, cuộc sống trong quá khứ giống như đột nhiên biến thành giả dối chỉ trong một đêm. Cô vẫn luôn sống dưới sự theo dõi của người khác, rốt cuộc Âu Dương Ngọc có mục đích gì? Định làm gì? Lâm Phạm rất nóng lòng, vội vàng muốn biết. Cô muốn đặt đao lên cổ Âu Dương Ngọc, ép hỏi anh ta rốt cuộc định làm gì.

"Cô bé, đến rồi, còn định đi đâu nữa?"

Lâm Phạm dừng bước, đầu còn hơi choáng váng: "Âu Dương Ngọc đã cứu cháu sao?"

"Đúng vậy."

"Tại sao mọi người chưa từng nhắc đến có một người như vậy?"

Ông nội lấy chìa khóa ra mở cửa, nghi ngờ: "Cháu cũng không hỏi mà, hẳn là có nhắc đến chứ nhỉ? Trường tiểu học mà cháu đi học cũng là do anh ta quyên tiền xây dựng nên mà. Trường trung học ở trấn trên nghe nói năm đó cũng được anh ta quyên góp rất nhiều tiền đấy. Có điều, nhiều năm như vậy, trông anh ta có vẻ cũng không già đi chút nào."

"Đó là mười ba năm trước sao?" Lâm Phạm nói.

Ông nội đẩy cửa ra, một tiếng két vang lên, Lâm Phạm mờ mịt đi theo vào bên trong, đầu còn hơi mơ màng.

"Ông tính xem, ai, thật sự đúng là mười ba năm rồi đấy."

"Khi đó anh ta mới mười bảy, có tiền để ủng hộ sao?"

"Ai mười bảy cơ?"

"Âu Dương Ngọc."

"Tại sao cháu cứ gọi tên người ta mãi thế? Phải gọi là chú."

Suýt nữa Lâm Phạm tức hộc cả máu: "Anh ta mới mười bảy thì lấy đâu ra tiền?"

"Có lẽ là trong nhà có tiền thôi."

Trong lòng Lâm Phạm lo lắng không yên, không nghĩ ra đầu đuôi gì cả. Đặt hũ tro cốt xuống, ông nội nói: "Đi ăn cơm trước đã."

Lâm Phạm lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Tần Phong.

Ông nội đi đằng trước, chắp tay sau lưng lải nhải cằn nhằn: "Nghe nói lần này anh ta đến là muốn xây khu du lịch ở đây, nếu xây dựng xong, mấy thôn gần đây cũng có thể theo đó giàu lên. Dẫn dắt cả thôn chúng ta cùng phát triển kinh tế, rất tốt, đứa trẻ này thật sự quá tốt."

Lâm Phạm cảm thấy ông nội xem nhiều tin tức trên thời sự quá rồi, bấm điện thoại di động gửi tin nhắn wechat cho Tần Phong: "Gặp người xấu là Âu Dương Ngọc."

Gửi tin nhắn xong lại hơi hối hận, Tần Phong là người chứ không phải thần, cái gì cô cũng giao cho Tần Phong thật sự hơi quá đáng. Đây là việc của cô, đẩy cho Tần Phong như vậy là sao chứ?

Lại gửi tin nhắn nữa: "Không sao đâu, em đối phó được."

Cô gửi tin nhắn wechat, hẳn là Tần Phong sẽ không đọc được đâu, Lâm Phạm đi ra ngoài được một lúc cảm thấy có lẽ nên hủy bỏ. Lập tức lấy điện thoại di động ra hủy bỏ, phát hiện đã hai phút trôi qua rồi.

"Cháu đừng bất lịch sự với anh Âu Dương như vậy, anh ta là khách quý của chúng ta."

Lâm Phạm nghẹn chết mất, Âu Dương Ngọc còn lấy ông nội bà nội ra đe dọa cô đấy. Rốt cuộc mục đích của anh ta là gì? Nghĩ đến lời anh ta nói lần trước, Lâm Phạm đã cảm thấy buồn nôn.

Rất nhanh đã quay về nhà ông nội, Âu Dương Ngọc ngồi trong sân uống trà, lái xe ngồi bên cạnh. Anh ta nghe thấy âm thanh, mở mắt ra, ông nội cười nói: "Trà không ngon."

"Rất ngon."

Lâm Phạm lấy điện thoại di động mở wechat ra, Tần Phong vẫn không trả lời như trước. Cô thở dài, cất điện thoại di động đi, bà nội bưng món ăn lên: "Cơm canh đạm bạc thôi, anh Âu Dương, đừng thấy kỳ lạ nhé."

"Cảm ơn."

Lâm Phạm nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc ngồi đối diện, trong lòng nhấp nhổm.

"Rốt cuộc là anh đến đây có mục đích gì? Anh định làm gì? Anh Âu Dương, đừng vòng vo nữa có được không?"

Âu Dương Ngọc nhìn Lâm Phạm, bây giờ mới nhìn kỹ. Sắc mặt anh ta đột nhiên chuyển sang tối sầm, nhíu mày, mệnh cách của Lâm Phạm đã hoàn toàn thay đổi. Anh ta dâng lên sát ý, thân thể thích hợp nhất mà anh ta đã nuôi mười tám năm, bây giờ chẳng còn tác dụng gì nữa.

Trên gáy Lâm Phạm cứng lại, bà nội đặt canh xuống: "Đi bưng cơm đi, ngồi ngẩn ra làm gì thế hả?"

Khi Lâm Phạm xới cơm đã nghĩ, nếu bỏ thuốc độc vào trong bát cơm của Âu Dương Ngọc, anh ta sẽ chết hay là không có chuyện gì nhỉ? Trên đầu lại bị đập một cái: "Nghĩ gì vậy? Xới cơm."

Lâm Phạm ngoan ngoãn xới cơm bưng ra, Âu Dương Ngọc lạnh lùng nhìn cô một cái, Lâm Phạm đặt bát cơm yên ổn xuống bàn rồi quay đầu đi lấy đũa ra ăn cơm. Âu Dương Ngọc đè nén sát ý, bưng bát lên, vệ sĩ đưa đũa bạc lên cho anh ta. Anh ta cũng không gắp thức ăn trên bàn, mặc cho hai ông bà khuyên thế nào, chỉ ăn từng miếng từng miếng cơm trong bát mình.

Trong lòng Lâm Phạm còn đang có chuyện suy đoán, vùi đầu ăn cơm, cũng bất chấp tất cả, ăn no đánh nhau cũng có sức lực. Cô từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra, mạng sống của mình còn là do Âu Dương Ngọc cho đúng không? Trí nhớ những năm trước năm tuổi ở đâu rồi?

Thần kinh của Lâm Phạm căng thẳng, rất có hứng ăn, ăn hai bát cơm rồi còn định xới nữa. Ông nội đi vào nhà bếp xào một đĩa trứng gà cho Lâm Phạm, bưng ra đặt trước mặt Lâm Phạm: "Nhìn cháu đói kìa, bên ngoài không ăn cơm tử tế sao?"

Lâm Phạm ăn xong bát cơm thứ ba, ngẩng đầu phát hiện Âu Dương biến thái đang nhìn cô, Lâm Phạm nhe răng cười, nhanh chóng ngừng cười. Buông bát, lau miệng, không có gì bất ngờ nhìn thấy anh ta nhíu mày.

Nhìn thấy anh ta buồn nôn chết đi.

Âu Dương Ngọc đã đặt bát đũa xuống từ lâu, Lâm Phạm hỗ trợ thu dọn bát đũa, nhìn thấy chiếc đũa bạc của anh ta, kêu lên một tiếng. Đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, ngón tay anh ta lạnh lẽo đặt lên mạch đập của Lâm Phạm, sắc mặt Lâm Phạm đột nhiên thay đổi, lập tức tránh ra lùi đến khoảng cách an toàn: "Anh định làm gì?"

Sắc mặt Âu Dương Ngọc càng khó coi hơn nữa, gần như có thể miêu tả bằng từ âm u đáng sợ.

Lâm Phạm ngủ cùng Tần Phong rồi, thân thể mà anh ta nuôi mười mấy năm đã bị người ta phá hủy rồi, dùng nhiều thứ tốt để nuôi cô như vậy, nuôi ra một thứ đồ chơi như vậy. Âu Dương Ngọc lại dâng lên sát ý, giết cô, rồi lại nuôi một thân thể khác.

Anh ta im lặng suy nghĩ, toàn thân giống như điêu khắc, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Lái xe đến gần: "Cậu chủ."

Âu Dương Ngọc nhấc mắt, ánh mắt lạnh lẽo âm u bắn thẳng đến. Lái xe ngậm miệng, tìm lý do: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Lâm Phạm cầm bát đũa mang đến nhà bếp, bà nội thấp giọng nói: "Anh Âu Dương kia, mặt mũi trông cũng tuấn tú, sao lại lỗ mãng như vậy, có phải có chút vấn đề gì đó không?"

"Có lẽ vậy." Lâm Phạm vẫn cảm thấy đầu óc Âu Dương Ngọc có vấn đề, hoàn toàn không suy nghĩ như đầu óc người bình thường: "Chỉ được cái mẽ ngoài, không có não."

"Buổi tối ngủ cùng với bà nội đi, nhà cháu chẳng có ai cả, chăn cũng chưa phơi."

"Vâng." Lâm Phạm có tính toán của riêng mình, cô muốn trông chừng bên này, cô sợ tên bệnh thần kinh Âu Dương Ngọc này đột nhiên lộ ra tính hung ác, giết người thì làm sao bây giờ? Lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, Tần Phong nhắn lại hai chữ: "Đợi anh."

Gọn gàng linh hoạt, trái tim Lâm Phạm lập tức đập lên rộn ràng, có phần mơ màng bối rối, Tần Phong định đến tìm cô sao? Không phải anh đang phá án sao? Như vậy là vi phạm quy định sao? Anh không cần công việc nữa sao?
Bình Luận (0)
Comment