Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 84

"Cô bé."

Lâm Phạm ngẩng đầu, thuận tay cất điện thoại vào túi áo: "Dạ?"

"Vào trong sân cất khăn mặt đi giúp bà."

"Vâng."

Lâm Phạm bước vào sân, Âu Dương Ngọc đứng ở cửa ra vào, giống như điêu khắc, Lâm Phạm tìm thấy khăn mặt định chạy đi, Âu Dương Ngọc quay đầu nhìn thẳng vào cô. Dưới bóng đêm, ánh mắt anh ta tối tăm mù mịt.

Lâm Phạm tê cả da đầu, cầm khăn mặt chạy về nhà bếp nhanh như chớp. Thu dọn bát đũa xong, đi ra ngoài đã không nhìn thấy Âu Dương Ngọc nữa rồi, Lâm Phạm xoa mi tâm lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tần Phong.

"Anh định đến à..." Chữ cuối còn chưa gõ xong, từ phía xa đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lâm Phạm lập tức đứng dậy. Bà nội đi ra: "Cháu ngẩn ra làm gì thế? Quay về phòng ngủ đi."

Lại một tiếng hét thảm nữa vang lên, âm thanh khiến người ta sợ hãi, nghe như đang phải chịu nỗi đau khổ cực kỳ to lớn. Lâm Phạm nuốt nước bọt xuống, nhìn về phía bà nội: "Bà có nghe thấy cái gì không?"

"Chẳng có gì cả, đứa trẻ ngốc này."

Giọng của người phụ nữ, cô ta lại kêu la thảm thiết, giống như đang cầu cứu. Trái tim Lâm Phạm đau đớn co rúm lại, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, đầu óc trống rỗng, cô hoảng hốt dường như cảm thấy đau đến xé rách tim gan.

"Cô bé?"

Lâm Phạm xoay người đi ra ngoài.

"Cô bé?"

Bà nội gọi tên cô, dường như Lâm Phạm chẳng nghe thấy gì, cứ đi về phía trước.

Tiếng kêu thảm thiết kia càng ngày càng gần, dưới chân Lâm Phạm đạp vào một nhánh rễ cây ngã xuống vũng bùn, toàn thân bẩn thỉu, cũng tỉnh táo lại rất nhiều. Cô vuốt đất bùn trên mặt, đứng dậy xoay người chạy ngược trở lại. Cô hành động điên rồ rồi, chạy được một nửa thì đột nhiên dừng bước. Nòng súng lạnh như băng chĩa vào đầu cô, Lâm Phạm nhìn người trước mặt, lái xe của Âu Dương Ngọc.

"Cô Lâm, cậu chủ mời cô đi."

Lâm Phạm nhìn theo anh ta, người đàn ông mặt không thay đổi chút nào, lại chĩa nòng súng về phía trước thêm một chút: "Xin mời."

Người anh hùng biết thiệt thòi sẽ không lao đầu vào, Lâm Phạm cắn chặt răng nuốt cơn giận này xuống. Cô có đao, người ta có súng, có thể so sánh được sao?

"Dùng súng bất hợp pháp sẽ đi tù có thời hạn ba năm trở xuống, cầm súng đe dọa..."

"Tôi không học luật, cô không cần phổ cập kiến thức với tôi."

Lâm Phạm: "..."

"Cô có thể không đi." Người đàn ông đè xuống cò súng: "Bây giờ cô cũng chẳng quan trọng với cậu chủ cho lắm, tôi có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào."

Tại sao lại không quan trọng? Vì cô và Tần Phong ở bên nhau sao? Rốt cuộc anh ta đang có kế hoạch gì? Mình có vai trò gì trong chuyện này?

"Tôi đi, ai nói tôi không đi." Lâm Phạm liều mạng nhớ lại những chi tiết trong giấc mơ, quá ít, nhưng đoạn ngắn đó đều rất vụn vặt. Lần trước có vẻ cô đã đoán sai mối quan hệ của công chúa và Âu Dương Ngọc rồi, có lẽ Âu Dương Ngọc không ở trong câu chuyện xưa này thì sao?

Lâm Phạm bị sũng chĩa vào đầu dẫn đến một con đường nhỏ, càng đi càng cảm thấy quen thuộc, mãi đến tận khi Lâm Phạm nhìn thấy cửa chính nhà mình. Nuốt nước bọt xuống, tại sao lại là chỗ này?

Suy nghĩ của cô nhanh chóng xoay chuyển, vẫn không cách nào nghĩ thông được.

"Đi vào trong."

Lâm Phạm bị đẩy vào, cô lảo đảo bước qua cửa.

"Lấy đao ra, ném xuống đất."

Đèn trong phòng sáng rõ, Lâm Phạm liếc mắt nhìn người đàn ông, lấy dao găm từ trong lồng ngực ra, ném xuống mặt đất: "Đã được chưa?"

Người đàn ông đá văng dao găm đi, nâng súng lên ra hiệu: "Đi vào trong."

Lâm Phạm nhìn anh ta, đảy cửa phòng khách bước vào.

Bên trong đốt nến, trên đất cũng đầy nến, mùi xác thối nồng nặc, Lâm Phạm nhăn mũi, nhìn khắp ngõ ngách trong nhà, Âu Dương Ngọc ngồi xếp bằng, từ từ nhắm hai mắt lại.

Yêu quái già này, Lâm Phạm thầm oán giận trong lòng.

"Đi vào trong." Lái xe đẩy Lâm Phạm.

Lâm Phạm nhấc chân bước vào cửa, cánh cửa sau lưng đột nhiên đóng lại, cô nhanh chóng quay đầu lại.

"Ngồi xuống."

Âm thanh ngấm qua da đầu, lạnh như băng giá khiến người ta đau đầu như sắp nứt ra. Lâm Phạm ôm đầu, suýt nữa nôn ra: "Anh định làm gì?"

"Ngồi xuống."

"Rốt cuộc anh định làm gì?" Lâm Phạm đột nhiên hét to hơn, cô không kiềm chế được, cảm xúc bị đè nén mấy hôm nay dâng lên ồ ạt, cô đá văng một ngọn nến định lao về phía Âu Dương Ngọc. Thân thể bị cố định lại, Lâm Phạm không thể di chuyển được, không có cách nào cử động.

Âu Dương Ngọc mở mắt ra, mắt đen khiến người sợ hãi: "Tôi đã cho cô cơ hội, cô không biết quý trọng, bây giờ cơ hội đã không còn nữa rồi."

Lâm Phạm nghe không hiểu, đầu đau như sắp nổ tung: "A!"

Thân thể giống như bị xé rách, lại giống như bị ném vào dầu sôi, đau đớn khiến cô không thể không thở gấp. Thân thể cô không thể cử động, giày vò này càng ngày càng nặng. Đầu Lâm Phạm đã hỗn loạn, cô nước mắt giàn giụa, hét lên ầm ĩ: "Tần Phong mau đến cứu em! Tần Phong! Âu Dương Ngọc anh là yêu quái già! Đồ thái giám!""

Âu Dương Ngọc bắn một lá bùa ra, trong nháy mắt Lâm Phạm không lên tiếng được nữa, chỉ có gương mặt vặn vẹo.

Gương mặt cô gái sắc nhọn dữ tợn: "Anh chính là tôi! Trả mạng cho tôi!"

Người đàn ông cười lên chói tai: "Lâm Phạm, tôi là cô! Mạng của cô là do tôi cho cô."

Lâm Phạm cũng không nhận ra, cô cảm thấy linh hồn và thân thể bị xé rách, cực kỳ đau đớn. Trên cổ Lâm Phạm nổi gân xanh, gương mặt cô vặn vẹo, cắn chặt răng, mắt đỏ như máu.

Năm đó Âu Dương Ngọc nhét linh hồn cô vào, kéo dài mạng sống của thân thể Lâm Phạm này. Chẳng qua cô chỉ là một hồn ma lang thang tro tàn, không được Âu Dương Ngọc thu nhận, cô đã hồn bay phách tán từ lâu rồi: "Không phải của anh thì đừng có chạm vào."

Lá bùa thứ hai bắn ra, Lâm Phạm phát ra tiếng hét thảm thiết. Đôi mắt Âu Dương Ngọc lạnh lùng nhìn cô, nhắm mắt lại, âm thanh nhỏ lại, dịu dàng tận xương tủy: "Công chúa, đợi tôi."

Anh ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng, bắn ra lá bùa thứ ba.

Địa ngục trên trần gian, trong đầu Lâm Phạm chỉ còn lại từ ngữ này, cô nhìn thấy vô số bóng ma, bọn họ lao về phía cô. Bọn họ chết rất thảm thiết, đều chịu oan uổng.

Lâm Phạm nhìn thấy bố mình, thấy mẹ mình, nhìn thấy vô số người khác. Bọn họ người sau vượt lên người trước lao về phía cô, giống như muốn xé nát linh hồn cô vậy.

Cô nghĩ, cô vốn dĩ đã là hồn ma lang thang không nơi nương tựa.

Ngày ấy, anh ta hỏi cô, có bằng lòng sống lại hay không?

Cô mới đi vào thân thể này, cô nhắm mắt lại, Âu Dương Ngọc ôm cô vào lòng, anh ta nói: "Tôi cho cô mạng sống, để cô tiếp tục sống, cô phải nghe lời tôi."

Khi đó cô thích nhất là người chú đẹp trai này.

Dòng nước lạnh như văng từ bốn phương tám hướng ồ ạt lao đến, tràn vào mũi vào tai vào miệng cô, không thể thở được. Âu Dương Ngọc nhốt một linh hồn vào thân thể cô, Lâm Phạm đau đớn hét lên thảm thiết, cô cầu xin Âu Dương Ngọc, cô chẳng qua chỉ muốn được tiếp tục sống, cô không ngờ lại phải chịu đau đớn như vậy.

Lửa nóng đốt trái tim, linh hồn khác nhập vào, đau đớn đến mức độ cao nhất, Lâm Phạm mất đi ý thức.

Lần đó, hồn phách của cô phải đợi dưới nước một thời gian rất lâu, mãi cho đến tận khi cô sáu tuổi.

Cô trở thành một người bình thường, quên mất nguyên nhân kết quả kiếp trước, mất đi trí nhớ.

Lâm Phạm đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A!"

Đầu Tần Phong như đang bị lửa đốt, anh đua xe trên đường cao tốc, sắp phát điên rồi. Tần Phong sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên mất khống chế như vậy. Anh cầm tay lái, siết chặt thành nắm đấm.

Anh cắn răng, gọi điện thoại cho Âu Dương Ngọc. Âu Dương Ngọc tạm thời không cách nào liên lạc được. Anh gọi cho Lâm Phạm, Lâm Phạm không ở trong vùng phủ sóng. Tần Phong hít sâu một hơi, anh liều mạng ép mình tỉnh táo lại. Xe dừng lại trước cửa thôn, Tần Phong rút súng ra mở chốt an toàn cầm ngay trên tay, vừa vào đã gặp được ông nội của Lâm Phạm.

"Sao lại là cậu?"

"Lâm Phạm đâu rồi?"

"Vừa mới đi rồi, không thấy quay về, có thể là về nhà rồi."

Tần Phong nghiến răng, từ phía xa đột nhiên có tiếng hét thê thảm vang lên, đó là Lâm Phạm. Trái tim Tần Phong cũng nhói lên, chạy như điên. Anh đá tung cửa, lái xe bước lên định ngăn lại, Tần Phong nắm chặt cổ tay anh ta ném qua vai hất ra ngoài, nhanh chóng sải bước vào trong phòng.

Anh đá tung cửa nhìn thấy Lâm Phạm đã ngã xuống trong phòng, còn có Âu Dương Ngọc đang đứng, Tần Phong lập tức chĩa súng vào Âu Dương Ngọc: "Anh làm gì cô ấy rồi?"

Âu Dương Ngọc quay đầu cười mỉm: "Vốn dĩ thân thể này cũng không thuộc về cô ấy."

Tần Phong nổ súng, Âu Dương Ngọc hất tay đỡ đạn, viên đạn xuyên qua cánh tay anh ta trúng vào bả vai, Âu Dương Ngọc lảo đảo lùi lại phía sau đụng ngã lăn cây nến trên bàn, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi: "Rốt cuộc anh là ai?"

Tần Phong nhìn về phía Lâm Phạm, sắc mặt anh cứng đờ, trên mặt không còn chút cảm xúc nào.

Anh ngồi xuống ôm chặt Lâm Phạm, khóe miệng Lâm Phạm vẫn còn vết máu, bàn tay anh run rẩy lau đi. Thân thẩ cô vẫn còn hơi ấm, chỉ là không còn thở nữa, Tần Phong lau sạch máu: "Phạm Phạm?"

Âu Dương Ngọc ho khan, máu không ngừng chảy ra, anh ta ôm chặt bả vai, cười như điên: "Nếu không phải tại anh, cô ấy sẽ không chết sớm như vậy."

Tần Phong ôm Lâm Phạm, thân thể cô mềm nhũn trong lòng anh, anh ôm thật chặt, anh dán mặt mình lên mặt Lâm Phạm. Thân thể càng ngày càng lạnh, Tần Phong muốn gọi cô dậy, môi anh run rẩy: "Phạm Phạm?"

"Cô ấy chết rồi, ôm thi thể này có ý nghĩa gì nữa chứ?" Âu Dương Ngọc cười lạnh, máu anh ta chảy ra rất nhanh, những đạo hạnh của anh ta chẳng có chút tác dụng gì vào lúc này. Tần Phong cũng không phải người bình thường, anh là ai?

Ánh mắt Tần Phong đỏ bừng, đặt Lâm Phạm xuống mặt đất sạch sẽ bên cạnh. Đứng dậy, đi về phía Âu Dương Ngọc, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Anh đã giết bao nhiêu người?"

"Có liên quan gì đến anh?"

"Mục đích của việc giết người là gì?"

"Muốn giết thì cứ giết thôi."

"Vụ án moi tim ở Giang Thành là do anh gây ra?"

"Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"

Tần Phong bước nhanh về phía trước, súng trong tay lập tức chĩa vào đầu Âu Dương Ngọc, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc tràn đầy sát khí: "Tại sao lại giết Lâm Phạm?"

"Tôi cũng không giết cô ấy, vốn dĩ cô ấy cũng không phải con người, tôi chỉ cho cô ấy sống thêm mười mấy năm nữa, hẳn là các người nên biết ơn tôi mới đúng."

Tần Phong cố nén tức giận mới không đè cò súng xuống, anh là cảnh sát: "Mẹ kiếp!"

Âu Dương Ngọc nở nụ cười, chẳng hề quan tâm: "Đừng quên thân phận của anh, anh là cảnh sát, phá án coi trọng chứng cứ. Lâm Phạm đột phát bệnh tim chết rồi, có liên quan gì đến tôi đâu?"

Tần Phong đấm thẳng lên mặt anh ta một đấm, Âu Dương Ngọc ngã xuống đất, đụng vào cây nến ngã lăn, Tần Phong bước lên giẫm lên cổ anh ta, cúi người đặt súng dưới cằm anh ta: "Trả lại mạng cho Lâm Phạm."

Ánh mắt Âu Dương Ngọc dần tối xuống, nằm trên mặt đất, ánh mắt điên cuồng: "Cô ấy vốn dĩ không có mạng sống, đây là kết quả của cô ấy."

Tần Phong muốn giết anh ta, nhưng bây giờ anh ta vẫn chưa thể ra tay được: "Tôi lặp lại lần nữa, trả cô ây về đây."

Lái xe của anh ta xông lên cầm súng chĩa vào Tần Phong: "Anh bỏ súng xuống."

Tần Phong tỉnh táo lại nắm chặt cổ tay anh ta hung dữ vặn một cái đánh rơi súng, lái xe vung nắm đấm bước lên, Tần Phong đá vào ngực anh ta ném anh ta ra khỏi cửa. Lái xe giãy giụa còn chưa đứng dậy được, Tần Phong xoay người lại chĩa miệng súng chính xác vào Âu Dương Ngọc: "Trả mạng cô ấy lại."

"Cô ấy không nghe lời, tan thành mây khói rồi." Âu Dương Ngọc cười lạnh, phun ra một ngụm máu: "Giết tôi đi, có bản lĩnh thì anh giết tôi đi, anh là người nhà họ Tần sao? Nhà họ Tần, nhà họ Tần! Ha ha ha!"

Hầu kết Tần Phong di chuyển, sắc mặt tối sầm: "Trong tay anh chỉ có một hồn, anh có từng nghĩ đến hồn phách còn lại ở đâu không? Cô ấy hồn phách không đầy đủ sẽ không thể nào chuyển thế được. Âu Dương Ngọc, anh thông minh cả đời, tại sao lại hồ đồ trong chốc lát như vậy? Làm sao Lâm Phạm lại có thể không phải cô ấy được chứ?"

Ánh mắt Âu Dương Ngọc lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Phong.

Trên mặt Tần Phong không có bất kỳ thay đổi gì, gằn từng câu từng chữ: "Trả lại hồn phách cô ấy về đi, cô ấy rời khỏi thân thể quá lâu, thật sự sẽ chết mất."

Âu Dương Ngọc giật mình: "Anh nói cái gì?"

"Trên thế giới nào có hai mệnh cách giống hệt nhau được chứ?" Tần Phong kiềm chế sát ý tàn nhẫn, anh chỉ có thể đánh cược, anh muốn Lâm Phạm: "Âu Dương Ngọc, anh còn chưa hiểu được sao?"

Âu Dương Ngọc ngây ra như phỗng, ngốc ngếch không cử động gì.

"Trả lại hồn phách của cô ấy lại cho tôi."

Âu Dương Ngọc mặt xám như tro tàn, một lúc lâu sau suy sụp nói: "Hồn bay phách tán rồi! Đã hồn bay phách tán rồi! Sao có thể như vậy được chứ? Tôi không tin, sao có thể như vậy được... Anh lừa tôi!" Anh ta rống lên, ánh mắt đỏ hồng: "Các người đều là kẻ lừa đảo!"
Bình Luận (0)
Comment