6.
Hải Trừng và Sam Sam bí mật bàn bạc rất lâu.
Tôi dựa vào vách đá trong hang mà ngủ thiếp đi.
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong căn phòng trống trải, tôi yếu ớt nằm trên giường.
Trần nhà có màu xám đậm, một vài mảng tường bong tróc. Cánh cửa phòng bật mở, tiếng bước chân nặng nề của một người đàn ông ngày càng gần.
Là Hải Trừng.
Mái tóc dài màu xanh đậm của anh buông xuống trước ngực, gương mặt lạnh lùng mà tuấn tú mang theo sự lạnh giá, đôi mày vẫn nhíu chặt.
Anh đã mất một cánh tay.
Đuôi cá biến thành hai chân.
Tay trái anh nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, giọng khàn khàn nói: "Đừng khóc nữa."
Bàn tay anh rất lạnh, lạnh đến mức khiến tôi run rẩy.
Ở cửa, một người cá nhỏ với mái tóc vàng và chiếc đuôi vàng, trông chỉ chừng 5 đến 6 tuổi, bé xíu, đang khó khăn bò ở mép cửa, ánh mắt sâu thẳm.
Đó không phải ánh mắt mà một đứa trẻ nên có.
Hải Trừng phát hiện ra người cá tóc vàng, quay đầu quát lớn.
"Cút!"
7.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tôi nhìn Sam Sam rất lâu.
Thằng bé nhìn tôi, cười hiền hòa và lấy lòng, hoàn toàn khác với dáng vẻ âm trầm trong mơ.
"Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi."
"Nhà?"
"Nhà của mẹ, nhà trên đất liền ấy."
Sam Sam đầy hứng thú: "Như vậy chúng ta có thể tránh được đàn cá voi, con cũng có thể xem nơi mẹ từng sống, ba đã trưởng thành, đuôi cá có thể biến thành hai chân, con thì không tiện lắm, nhưng ba mẹ sẽ không bỏ rơi con đúng không?"
Thằng bé nhìn tôi, rồi lại nhìn Hải Trừng.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt có năm phần giống mình.
Rốt cuộc không nhịn được nữa.
Thử hỏi dò: "Sam Sam, có phải mẹ vừa sinh con xong thì đã qua đời không?"
Sam Sam nghiêng đầu, ngây thơ đáp: "Đúng ạ."
Nói dối.
Tôi khẽ vỗ trán, chắc chắn rằng người cá nhỏ với chiếc đuôi vàng trong giấc mơ chính là Sam Sam.
"Mẹ sợ à? Đừng sợ, chỉ cần mẹ không sinh con ra, mẹ sẽ không chết đâu."
Sam Sam bơi trong nước, nụ cười ngọt ngào nở trên môi.
8.
Tôi đưa cả Hải Trừng và Sam Sam về nhà.
Ba mẹ tôi đã mất sớm, tôi theo chú út ra ngoài làm việc, căn nhà này đã lâu không có ai ở.
Sam Sam nằm bò ra sàn phòng tắm, cầm vòi hoa sen chơi: "Chúng ta mua một cái bồn tắm đi! Con muốn ngủ trong đó!"
Tôi đứng ở cửa phòng tắm.
Ống thoát nước trong phòng tắm bị tắc, nước đọng thành một lớp trên sàn, từ từ tràn ra ngoài cửa.
Sam Sam chơi rất vui.
Tôi lấy khăn lấp ở cửa phòng tắm: "Sam Sam, từ nhỏ con sống dưới đáy biển, chưa từng lên đất liền sao?"
"Chưa đâu."
"Thế dưới đáy biển con chơi gì? Đọc sách à?"
"Không đọc, không có sách, mỗi ngày con chơi với cá."
Tôi đáp hờ hững: "Nếu vậy, làm sao con biết được bồn tắm là cái gì?"
Sam Sam khựng lại, nắm chặt vòi hoa sen, không trả lời nữa.
Tôi không hỏi thêm.
Sam Sam rất quen thuộc với bố cục của ngôi nhà này.
Từ lúc bước vào đến giờ, tôi chưa từng chủ động giới thiệu nhưng thằng bé đã quen đường quen lối đi đến phòng tắm, còn mở tủ lạnh tìm đồ uống.
Còn Hải Trừng, vào nhà xong lại ngồi co ro trên ghế sofa.
Vừa thấy tôi, anh liền nói: "Tôi không thích cô."
"Trùng hợp thật, tôi cũng không thích anh."
"Nhưng Sam Sam là một người thừa kế không tồi."
9.
Câu đó khiến tôi rất khó chịu.
"Hừ, người thừa kế, nhà anh có ngai vàng cần truyền lại chắc?" Tôi ngán ngẩm.
Thời đại nào rồi mà còn bày trò này.
Hải Trừng nghiêm mặt nói: "Tất cả các vùng biển đều thuộc về tôi, Sam Sam đương nhiên cũng có thể kế thừa lãnh địa của tôi."
"Đều là của anh? Đã ghi tên anh chưa?"
"Cô vô lý quá."
"Anh không biết tôn trọng người khác!"
Tôi trừng mắt nhìn Hải Trừng: "Mở miệng ngậm miệng đều bảo không thích tôi, tôi nói tôi thích anh chưa? Phiền quá!"
"Xin lỗi, tôi…"
"Tôi cái gì mà tôi?"
"Tôi sợ cô nghĩ nhiều."
Ý anh là sợ tôi tự đa tình.
Tôi chẳng buồn quan tâm, dứt khoát nói rõ với anh:
"Sam Sam đã nói, tôi sẽ vì sinh ra thằng bé mà mất mạng, còn thằng bé cũng không muốn tôi chết. Rất tốt, chúng ta không hợp nhau, không ở bên nhau thì có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Còn Sam Sam... nhân lúc thằng bé còn ở đây, chúng ta hãy đối xử tốt với thằng bé, dù gì cũng là con của chúng ta."
Sam Sam nói, thằng bé xuyên tới đây, thời gian có thể lưu lại chỉ có hai tháng.
Mà trên đường từ sa mạc đến bờ biển, chúng tôi đã mất một tháng.
Còn lại một tháng.
Tôi hy vọng trong tháng cuối cùng của cuộc đời mình, thằng bé có thể sống vui vẻ.
Hải Trừng gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của tôi.
10.
Tôi tự nhiên có được một đứa con trai lớn.
Lần đầu làm mẹ, tôi quyết định bộc lộ tình mẫu tử.
Sáng sớm, tôi làm bữa sáng đầy ắp yêu thương cho Sam Sam nhưng hương vị lại chẳng ra gì.
Sam Sam ăn rất miễn cưỡng: "Con không thích trứng chiên."
"Vậy mai ăn trứng luộc."
Sam Sam quay đầu, nhìn Hải Trừng: "Ba ơi, con muốn đồ ăn ngon."
Hải Trừng mặc áo thun đen, quần công nhân màu đen, mái tóc dài ngang eo xõa sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, xoay người bước ra ngoài.
Một túi cá tôm còn sống được đặt lên bàn.
Sam Sam mắt sáng rỡ, chộp lấy con tôm sống nhét vào miệng.
Tôi quay đầu đi, không chịu nổi, kéo Hải Trừng vào phòng.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng ăn cá tôm sống, không vệ sinh, có ký sinh trùng!"
"Nó là người cá, không phải con người."
"Nhưng dù sao một nửa cũng là người!"
Hải Trừng không nói thêm.
Tôi mỉm cười: "Phần trên của thằng bé là người, dạ dày cũng giống con người, cần ăn đồ chín."
Hải Trừng lạnh lùng nhìn tôi: "Nó chỉ trông giống người thôi."
"Ý anh là sao?"
"Nó rất nguy hiểm."
11.
Hải Trừng không thể ra biển vì sẽ bị bầy cá voi đuổi theo.
Sam Sam rất ngoan ngoãn và biết nghe lời, thằng bé nói chỉ cần ở trên đất liền vài ngày là có thể cứu được cánh tay của Hải Trừng.
Mỗi ngày thằng bé đều ngồi trên ghế sofa xem tivi chiếu phim hoạt hình ‘Cậu bé Bọt Biển’.
Hải Trừng hóa ra đôi chân, dần dần thích nghi với cuộc sống của con người.
Anh không thể ngừng tay, luôn bận rộn trước sau.
Nếu không dọn dẹp nhà vệ sinh thì cũng loay hoay trong bếp, cũng xem như là đã ngoan hơn, không còn trực tiếp nhét cá sống hay tôm tươi cho Sam Sam nữa mà học theo video ngắn làm thành sashimi.
Thức ăn thì vẫn vậy, chỉ là trông đẹp mắt hơn một chút.
Ba chúng tôi sống cùng nhau và bằng một cách kỳ lạ nó lại rất hòa hợp.
…
Ánh mắt của Hải Trừng nhìn tôi dần dần thay đổi.
Mà trong đầu tôi thỉnh thoảng cũng hiện lên vài hình ảnh.
Chẳng hạn như cảnh tượng Hải Trừng mạnh tay tát vào mặt Sam Sam một người cá nhỏ đuôi vàng ngã lăn ra đất.
Tiếng gầm của thằng bé xen lẫn tuyệt vọng: “Tại sao người chết không phải là ông!”
Chú cá nhỏ đuôi vàng siết chặt nắm đấm, căm hận đến tột cùng: “Tôi sẽ giết ông! Tôi sẽ giết ông!”
Hoặc chẳng hạn như tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà màu xám xịt, Hải Trừng bước vào.
Tôi khóc lóc van xin anh: “Thả em ra, xin anh, Hải Trừng, em chịu đủ rồi.”
Hải Trừng dùng một tay ôm chặt lấy tôi, im lặng không nói gì.
Anh lúc nào cũng kiệm lời như vậy.
12.
Những hình ảnh đó là tương lai mà tôi chưa từng trải qua.
Khi những cảnh tượng đó hiện lên trong đầu tôi ngày càng nhiều, sự phòng bị của tôi đối với Hải Trừng và Sam Sam cũng ngày càng lớn hơn.
Tôi chợt phát hiện ra, trần nhà của ngôi nhà cũ mà chúng tôi đang ở hiện tại có màu xám xịt giống như giấc mơ của tôi.
Có vẻ Hải Trừng cũng đã nhận ra điều gì đó.
Anh ngày càng quan tâm đến tôi nhiều hơn, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm và nóng bỏng.
Anh muốn bắt chuyện với tôi nhưng tôi đều làm ngơ.
Muốn ngồi cùng tôi thì tôi lại né tránh.
Tôi chỉ muốn tránh xa anh.
Còn Sam Sam dường như vẫn chưa hay biết chuyện gì, mỗi ngày thằng bé đều cuộn mình trong bể cá lớn ở phòng khách để xem tivi.
Thằng bé nằm bò bên cạnh bể cá, chiếc đuôi cá vàng óng ngâm trong nước, đôi mắt chăm chú dõi theo hình ảnh ‘Cậu bé Bọt Biển’ chạy tới chạy lui trên màn hình tivi.
Dưới vẻ ngoài bình yên và ấm áp của cuộc sống này, từng đợt sóng ngầm đang dần trỗi dậy.
3 tuần sau, Sam Sam nở nụ cười híp mắt, vui vẻ nhìn tôi: "Mẹ, đợi con xem xong cái kết của ‘Cậu bé Bọt Biển’ rồi chúng ta ra biển nhé, con muốn trở về."
Tôi mím môi: “Cậu bé Bọt Biển không có hồi kết đâu."
Đôi mắt Sam Sam mở lớn, sau vài giây thằng bé buồn bã nói: "Không có hồi kết sao..."
"Ừm." Tôi không nỡ nhìn thằng bé buồn bã, bèn an ủi: "Nhưng trên mạng có rất nhiều hồi kết mà người khác viết."
"Tại sao lại không có hồi kết ạ?"
"Hình như là vì người tạo ra ‘Cậu bé Bọt Biển’ đã qua đời rồi."
"Chết rồi à..."
Tôi định an ủi thằng bé nhưng Sam Sam lại mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.
Sau khi buồn bã một chút, thằng bé nhanh chóng phấn chấn lại: "Vậy con không xem nữa, chúng ta ra biển thôi, bầy cá voi đi rồi!"
Thằng bé hào hứng vô cùng.
Còn Hải Trừng thì nhìn tôi, chờ đợi quyết định tôi đưa ra.
Tôi đành gật đầu nhưng trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.